Không Tựa


Người đăng: Vincent032

-Hà Nam … Hà Nam … hi hi … em cám ơn anh … em cần anh giúp … em xin lỗi … HÀ … NAM …

Trong vô thức, vô van thứ như mảnh vở của ký ức tràng về trong tâm trí của Hà
Nam. Từng chút từng chút một ký ức của hắn ấn đậm bóng hình một người con gái
mà mỗi khi nhìn thấy cô ấy là lòng hắn ta lại đau nhói.

Cô ấy là ai … cô ấy tên gì … cô ấy ở đâu … tại sao … tại sao … và tại sao … ?

Trong sự mập mờ của một quá khứ đã bị lãng quên …

Trong sự ẩn ức và nghẹn ngào, Hà Nam run rẩy thốt lên hay chữ

-Hạ … Vân …

Hai chữ “Hạ Vân” được Hà Nam nghẹn ngào thốt ra và cứ như một liều thuốc mạnh,
Hà Nam như bừng tỉnh mà thoát ra khỏi trạng thái mông lung.

-Hạ Vân .. Hạ Vân .. Hạ Vân …

Sau khi lấy lại được ký ức thì cũng chính là lúc Hà Nam nhận ra mình đang ở
một nơi xa lạ mà Hạ Vân – người hắn yêu nhất, người hắn thương nhất và là
người cần hắn nhất – lại không có bên cạnh hắn.

-Tôi đang ở đâu? Đây là đâu?

Trong sự hoảng hốt khi Hà Nam mập mờ nhận ra mình như đã để cho một khoảng
thời gian dài trôi qua. Hắn hốt hoảng nhìn về phía trước đen tối mà hỏi

-… Hạ Vân … quá khứ … đau buồn của ngươi … đã là một tháng trôi qua kể từ khi bọn ta đen ngươi ra từ trong hầm giam. Nơi đây à một khu bí mật vực nằm gần Đại La Thiên Thành và …

Người đàn ông ẩn sau màng đêm nhẹn nhàng lên tiếng như thể không nhận ra sự
vọi vàn của Hà Nam. Nhưng khi người này còn chưa nói hết thì Hà Nam đã cắt lời

-Đã một tháng! … Không không không Hà Vân

Trong sự hoảng hốt cực độ khi nhận ra mình đã bỏ lở đi một khoản thời gian vô
cùng dài khiến Hà Nam như phát điên lên và lao ra khỏi căn phòng tối ấy.

Hơ hơ hơ …

Trong sự kinh hoàng của mình, Hà Nam cứ đâm đầu chạy theo lối đi lớn nhất mà
hắn có thể nhìn thấy và gạt qua hết tất cả những gì cản đường hắn.

-Đi theo hắn …

Trong căn phòng tối, âm thành già nua vang lên và sau đó một bóng đen liền
đuổi theo Hà Nam.

Hơ hơ hơ …

Hà Nam cứ chạy chạy và chạy. Càng chạy hắn càng nhận ra rằng mình đang ở bên
trong một khe núi và phía trước mắt hắn, một cảnh cổng lớn và cũng là điểm
cuối cùng của khe núi này.

-Đứng lại! Không có lệnh thì không ai được phép qua cổng

Nhưng khi Hà Nam chạy đến gần thì hai người trong như lính gác chặn trước mặt
Hà Nam và ngăn không cho hắn tiến đến gần cánh cổng.

-Buôn ta ra! Buôn ta ra! Ta phải tìm Hà Vân … a

Tuy bị hai người lính gác cản lại nhưng Hà Nam vẫn cố vùng vẩy mà tiến về phía
cảnh cổng nhưng cuối cùng hắn lại bị hai người lính gác hất bay ngược về phía
sau và nằm dài trên sàn đá.

-Ta nhắc lại! Không có lệnh mà có gắng đi qua cánh cổng này sẽ bị chém tại chỗ

Hai người lính gác sau khi hất Hà Nam ngã xuống đất thì đồng thanh nói với
giọng đầy sát khí và chĩa mũi giáo thẳng về phía Hà Nam

Bên dưới mặt sàn đá, Hà Nam sau một cú ngã đau như đã có chút tỉnh táo lại.
Hắn lòm còm ngồi dậy và đánh mắt nhìn một vòng xung quanh và trong mắt Hà Nam
là một cảnh tượng vô cùng kinh ngạc.

Một quần thể kiến trúc màng vóc dáng cổ xưa ẩn mình kín đáo bên trong khe núi
to lớn. Không! Không phải khe núi mà phải nói là vực núi, một vực núi vô cùng
lớn. Một cái vực núi lớn nhất mà Hà Nam từng được biết, một cái vực núi to lớn
và nguy nga còn hơn cả trong truyền thuyết.

Ánh sáng từ khe hở bên trên chiếu rồi xuống như là vần thánh quang trong
truyền thuyết của giáo hội mạnh mẽ đâm qua bóng tối dày đặc giúp hắn có thể
thấy được hai bờ vực với những khối đá to lớn lồi lõm khắp nơi với trên đó là
quần thể kiến trúc được xây hoặc khắt bằng đá và bám theo những tản đá to lớn
mà trải dài và phủ khắp nơi bên trong con vực khổng lồ này.

Tại những tản đáo lớn và gần nhau có những cây cầu bằng gỗ hoặc bằng đá được
dựng lên như là một con đường đi lại giữa tản đá này với tản đá kia và giữa
hai vách núi với nhau.

Tại những nơi mà ánh sáng không thể chiếu đến được lấp lóe lên những đóm sáng
màu vàng cam khiến nơi đây đột nhiên cảm thấy một sự mờ ảo và huyền bí.

Một vùng đất bí ẩn

-Vậy ý của ngươi là nguyên nhân của việc ta hay bị kéo qua lại giữa các thế giới là do quả cầu lửa kia à?

Trầm Khung vừa nhìn nhìn mặt trời to lớn phía trước và vừa nói với con rồng
béo đang bay cạnh hắn

-Phải! Cứ mỗi lần nó dao động mạnh sẽ dẫn tới bão liệt không gian và do vùng không gian này là bất hoại và liên kết với cơ thể của ngươi nên mới dẫn tới hiện tượng thay vì xé không gian bên trong này thì nó lại xé không gian nơi cơ thể ngươi đan tồn tại và làm ngươi bị kéo sang “Trung Giới”.

Con rồng béo vừa bay bên cạnh Trầm Khung vừa nói

-Trung Giới?

Trầm Khung qua một lúc nói chuyện với con rồng kia thì cũng có chút am hiểu về
mấy cái thứ kỳ lại, mới mẻ này và cũng từ đó mà hắn hình thành một thoái quen
đó là hể nghe có một danh từ mới là phải hỏi liền tay cho nóng chứ không kẻo
lại để qua rồi quen đi và sau này lại dẫn đến có khi không hiểu con béo tròn
kia đang nói cái quái gì.

-Ta chỉ có thể nói là nếu ngươi muốn đi từ thế giới này đến thế giới khác thì ngươi phải đi qua Trung Giới – nói đến đây, con rồng liếc mắt nhìn sang Trầm Khung và nói với giọng đầy mệt mỏi – và ngươi cũng đừng hỏi ta là tại sao nó lại như vậy vì ta cũng chả biết tại sao nó lại thế. Ta chỉ biết nó là quy tắc mà cả bọn ta cũng không có cách nào khác.

Đến đây, Trầm Khung bị con rồng béo nhắt trước là “nó không biết nên đừng cói
hỏi” rồi thì hắn cũng không cố ép hỏi tiếp. Nhưng sau đó hắn lại liếc mắt sang
con rồng và nói

-Vậy nhờ ngươi hấp thụ hỏa năng của mặt trời kia nên mới ngăn chặn việc nó bạo liệt dẫn đến ta bị kéo sang thế giới khác

-Đúng là như vậy à

Nghe Trầm Khung nói thế thì con rồng rất chi là tự hào mà ưỡn ngực lên nhận
công nha

-Vậy cái sừng kia trên đầu của ngươi là từ việc hấp thụ nhiều hỏa năng mà sinh ra đúng không?

-Phải đấy! Nhưng cũng là vì ta có thiên phú cao trong dòng tộc nên mới có thể ở độ tuổi này mà đã mọc Sừng Nguyên Tố đấy nhé.

Nói đến đây, còn rồng lại càng tỏ ra vẻ tự hào với chiếc sừng đỏ nhỏ trên đầu
mình.

Và khi nghe đến đây, Trầm Khung không khỏi đánh cho nó một cái liếc đầy khinh
miệt và thầm nói

“Hình như cái thứ béo tốt này quên mất hoàn cảnh của chính mình rồi nhỉ?”

Nghĩ vậy, Trầm Khung liến nhìn về phía mặt trời to lớn phía trước và nói

-Thế giới này có thể nói là thế giới của ta, vậy suy ra mọi thứ trong này đều là đồ của ta. Ngươi đến nhà ta hấp thụ hỏa năng của ta … con người bọn ta có câu “Ăn quả thì nhớ ơn kẻ trồng cây” đấy …

Đang dương dương tự đắc về bản thân mình, con rồng đột nhiên nghe được câu nói
đầy thâm ý của Trầm Khung thì liền không cho hắn nói hết mà phản biện

-Chả phải nhờ ta mà ngươi không còn bị kéo qua thế giới khác sau, ngươi nên Trung giới rất là nguy hiểm và nếu một “hư nguyên” như ngươi chết tại Trung giới thì xem như là ngươi xong thật rồi đấy, thảm lấm đấy …

“Hù bố mày à? Cái thứ mà có thể khiến bọn tự xưng là “Chân nguyên” cao quý các
ngươi thèm đến độ lao đầu vào thì hiển nhiên phải là thứ vô cùng có giá trị.
Tuy không biết rõ ràng nhưng bố dám chắc hỏa năng bên trong quả cầu đó co thể
xem là thứ có cầu cũng không được. Ngươi thì ngon rồi, ăn được quả hời to từ
bố đây thì bố không tin là không bắt ngươi nôn ra thứ gì đó có ích cho bố”.

-Hóa ra là vậy … - Trầm Khung sau khi tự nghĩ thì liền ra dáng vẽ gật gù rồi đưa ánh mắt tức giận quay sang nhìn con rồng béo và nói với giọng đầy bực bội – ngươi có biết là trước khi ngươi đến thì ta đã xuyên qua thế giới khác bao nhiêu lần rồi không?

Đang cứ nghĩ là Trầm Khung sẽ mang ơn mình, nhưng con rồng không ngờ là hắn
lại đột nhiên nổi giận khiến nó cũng nhất thời không biết sao mà thành thật
trả lời

-L…làm sao ta biết …

“À há! Chết với bố mày, bố mày hâm dọa mày để xem mày có biết không. Mày không
biết thì bố mày tha hồ mà chém bay mày luôn”

-Khốn kiếp, trước khi ngươi đến ta đã có không biết bao nhiêu lần bị kéo sang thế giới khác. Lúc đầu đúng thật là có nhiều điều sợ hãi và bỡ ngỡ nhưng về sau chính là một cảm giác khoái hoạt khi được ngao du đến một thế giới khác – Trầm Khung dùng một giọng điệu đầy ấm ức và đau buồn nói tiếp – cũng từ đó, cuộc đời ta mở ra một chương mới, chuyển từ một cuộc sống buồn tẻ sang một cuộc sống đầy mong chờ. Lúc nào ta cũng mong đến ngày mình bị … à ý ta là được đưa sang thế giới khác đi phiêu lưu và khám phá sự bí ẩn của thế giới. Ấy thế mà tên khốn nhà ngươi, không hề xin xỏ một tiếng đã lao vào hấp thụ hỏa năng của ta làm ta không thể nào chuyển sang thế giới khác được. Trả lời ta, ngươi có hiểu cái cảm giác phải mỏi mòn chờ đợi đều mình mong mỏi từng ngày từng giờ là như thế nào không mà ngươi còn ở đây hênh hoang cứ như là ta mang ơn ngưới ấy đồ con rồng béo kia.

Nghe đến đây, con rồng trong vẻ mặt như là có chút bối rồi nha. Từ đầu nó cứ
nghĩ là Trầm Khung cũng như mấy “hư nguyên” khác là rất sợ mấy thứ kỳ lạ ở
Trung Giới nhưng nó có ngờ đâu cái tên này lại tự nhiên thích bị keo sang
Trung Giới làm cho tư tưởng của nó cũng bị lung lay theo.

Nhất thời con rồng béo chả biết làm sao ngoài việc đổ mồ hôi đầu vì bối rối
không biết nói sao cho phải bây giờ


Du Giới - Chương #69