Người đăng: Vincent032
Sau khi phát hiện ra bí mật mà con rồng béo trắng kia cứ lâm le giấu kính,
Trầm Khung vô cùng hi hửng với cái lợi thế từ trên trời rơi xuống này và không
khách khí mà “ngược đãi” con rồng hống hách kia một “chút tí”
-Này rồng béo! Có biết được sự khác nhau giữa chặt khúc và thái mỏng là thế nào không?
Bị gọi là “rồng béo”, con rồng con tỏ ra rất bất mãn và định quát mắng Trầm
Khung thì không ngờ hành động của hắn ké đó đã làm nó phải câm họng lại và từ
từ bay xa xa ra tưng chút một.
Chuyện cũng không có gì là lớn ngoài trừ việc Trầm Khung vừa tiến lên và vừa
nói
-Chặt là thế này … còn thái mỏng là thế này … thế này là chặt … thế này là thái mỏng này … ồ sao ngươi bay ra xa thế? Xa thế không thấy rõ được đâu. Lại gần tí đi để ta chỉ cho … này sao bỏ chạy thế? Ê …
Trầm Khung trong phong thái ung dung mà trổ tài trong bếp của mình ra với từng
chữ “chặt” chính một đường kiếm hướng về phía con rồng con mà bổ từ trên xuống
và với mỗi từ “thái” chính là một lần hướng về con rồng con mà nhẹ nhích nhích
ngang lưỡi kiếm cứ như thể là hắn đang cố công thái mỏng một miếng thịt thật
vậy.
Từng hành động và cử chỉ của Trầm Khung chính là thật sự tận tình và nhẹ nhàng
hết mực cứ như thể là bà mẹ lần đầu dạy đứa con gái ruột dùng dao cắt rau quả
vật. Mỗi động tác cứ y như rằng là phải kề sát vào con rồng để cho nó thấy
thật rõ.
Nhưng trái ngược với tâm lý nhiệt tình và ung dung của Trầm Khung là cảm giác
vừa sợ mà vừa gượng uy mà vừa lùi về sau vừa nói
-Ng…ngươi bị điên à? Đang nói chuyện tự dung ngươi đem chặt với thái mỏng ra nói với ta làm gi? Ta … ta trước giờ toàn cắn và xé, không cần học cách chặc và thái đâu
-Trời! Ăn uống gì thô bạo thế? Thật là không hợp với phong thái của chú em nha. Đến đây, để ta dạy cho minh cái văn minh, cái lịch sự
Trầm Khung vừa nói vừa tiếng lại gần và cuối cùng là tăng tốc đuổi theo con
rồng
-… này … ta … ta đề nghị trao đổi theo phong thái lịch sự nhé … ngươi làm gì đó … á bớ người ta giết rồng … má ơi cứu con …
Con rồng thấy Trầm Khung lao tới cùng với thanh kiếm cứ lâm lâm le le như muốn
đâm nó trên tay của hắn thì liền quay lưng vừa chạy vừa thét
Trầm Khung vừa đuổi theo con rồng vừa la lớn
-Đứng lại con rồng béo, chả phải ngươi nói là phải theo phong thái lịch sự sao? Ta đây chính là muốn chỉ ngươi cách ăn theo phong thái lịch sự à
Con rồng nghe hắn nói thế thì quay lại mắng
-Tên … tên thô lỗ nhà ngươi, có ai chỉ dạy mà làm cái thế hung hổ như muốn đâm kẻ khác như nhà ngươi không?
Nghe vậy, Trầm Khung liền đưa kiếm lên cao và nói
-Đấy! Ta không đâm ngươi nữa, dừng lại đi
Con rồng thấy cái thế của Trầm Khung thì càng mắng to
-Tên khốn! Ngươi muốn chẻ ta ra làm đôi à. Bổn đại gia đây chính là chạy à, ngươi làm gì được ta
Và cứ thế một người một rồng bay vòng vòng bên trong thế giới đen tối.
…
Không biết đã qua bao lâu, một người và một rồng vẫn cứ đổi nhau chạy vòng
vòng bên trong thế giới đen tối rộng lớn như vô tận mà chả bên nào cảm thấy
mệt là gì
Vù
Một âm thanh xé gió lao đến khiến con rồng phải nhanh người lách qua một bên.
Tại trong một khoảnh khác, con rồng có thể thấy thanh kiếm xớt qua mắt nó và
thiếu điều chậm chút nữa là đã chém trúng nó rồi.
Vừa sợ vừa tức, con rồng liền quay lại mắng
-Tên khốn! Ngươi muốn giết ta à?
Trầm Khung tuy bị quát mắng nhưng vẫn ung dung tươi cười mà nói
-Đâu có! Lở tay lở tay thôi
Nhìn cái bộ mặt cười như đểu của Trầm Khung làm con rồng không an tâm một chút
nào. Chợt, con rồng nhanh chóng lách người qua một lần nữa và lần này vẫn nhém
là bị thanh kiếm chém phải.
“Thằng trời đánh đó thật sự muốn giết mình”
Hai lần chỉ cách cái chết chỉ vài milimet khiến con rồng tái xanh cả mặt
Thanh kiếm nhanh chóng quay lại bên cạnh Trầm Khung và hắn vẫn cứ như là không
có gì mà ung dung nói
-Chà thật là bất cẩn à … úi
-Thôi!Ta đầu hàng!
Trầm Khung vừa úi một tiếng và giả bộ thế như chuẩn bị phóng kiếm nữa thì con
rồng liền thét lên và dừng lại
-Làm thế ngay từ đầu có phải là an toàn hơn không
Trầm Khung thấy con rồng dừng lại thì cũng liền vui vẻ dừng lại mà nói khiến
con rồng nhớ lại tình huống vừa rồi mà không khỏi nổi gay đầu và thầm than
“Chết rồi chết rồi! Lần này là chết chắc rồi. Mẹ ơi cứu con”
Trầm Khung tiến đến gần con rồng nhưng con rồng vẫn còn cảnh giác với hắn và
tự động nhích ra xa hắn một tí.
-Ta thật ra chính là một con người rất lịch thiệp, chính trực, thành thật và ngay thẳng à. Ngươi không cần phải e dè như vậy. Ta chỉ muốn hỏi ngươi vài điều thôi và ngươi chỉ cần ngoan ngoãn trả lời là được thôi.
Nghe Trầm Khung nói vậy, con rồng con nhìn hắn với ánh mắt đầy sự nghi ngờ và
nói
-Thật là ngươi rất lịch thiệp, chính trực, thành thật và ngay thẳng?
Trầm Khung nghe thế thì không chần chừ mà trả lời
-Chính là ta à
Nghe vậy con rồng liền hỏi tiếp
-Vậy lúc nảy là ngươi cố ý phóng thẳng thanh kiếm vào ta có phải như vậy không?
Con rồng hỏi với giọng điệu đầy sự nghi ngờ nhưng Trầm Khung vẫn ung dung trả
lời
-Không đó là do ta lở tay thôi
“Tên này chính là không thể nào tin tưởng được”
Nghe xong câu trả lời của hắn thì con rồng liền tự mình quả quyết một câu nhận
định về con người của Trầm Khung.
Còn về phần Trầm Khung, hắn chính là biết mà vẫn làm ra như vậy vì mục đích
chính của hắn chính là làm cho con rồng béo này e dè hắn. Nhớ lại thì hắn rất
ghét cái cách mà nó nói chuyện với hắn lúc nảy vì điều đó làm hắn nhớ đến một
số chuyện không vui à
Từ đây, con rồng sẽ sinh ra tâm lý e dè hắn và từ đó sẽ tạo ra thế cân bằng
khiến nó không dám nói chuyện theo kiểu cũ nữa
-Thôi được rồi! Ta vào chính sự thôi, ta hỏi một câu, ngươi trả lời một câu. Đừng nghĩ tới chuyện nói dối vì ngươi bị kẹt ở đây thì khi ta phát hiện ra ngươi nói dối … chặc chặc …
Nói đến đây Trầm Khung liền tặc lưỡi hai cái đáng tiết đầy thâm ý
Con rồng nghe Trầm Khung bảo nó không thể thoát ra khỏi đây thì liền có chút
hoảng hốt và hỏi
-Sao ngươi biết ta không thể ra khỏi đây?
Trầm Khung liền ung dung trả lời
-Ngươi mà ra được thì đã không cùng ta chơi trò rượt đuổi lâu như vậy. Ngươi tưởng ta là đồ ngốc à?
Con rồng nghe hắn giải thích thì liền càng không dám xem thường tên “hư
nguyên” này rồi.
-Được rồi! Trước tiên nói ta biết tại sao ngươi gọi ta là “hư nguyên” và xem thường ta trong khi ngươi lại rất tự hào mà xưng mình là “chân nguyên”? “hư nguyên” là gì? “chân nguyên” là gì?
Con rồng nghe Trầm Khung hỏi thì không trả lời ngay mà nhìn hắn một lúc và nói
-Vạn vật từ khi được tạo ra đều tồn tại hai thái cực. Có hư thì sẽ có thực, có sinh thì sẽ có tử, có biết thì sẽ có không biết, … vạn vật với hai thái cực kết hợp với nhau tạo ra nhiều thứ mà để cho ngươi dể hiểu thì ta gọi là “hiện tượng”. Ngươi và ta đều là hai hiện tượng “hư nguyên” và “chân nguyên”.
-“Hư nguyên” như ngươi là sự tồn tại yếu đuối, hư ảo, không định hình và hoàn toàn chịu toàn bộ sự tác động từ vạn vật và thế giới mà ngươi lệ thuộc. Cứ một khắc “hư nguyên” như ngươi tồn tại chính là thêm một phần nợ gáng lên trên người. Khi nợ đã đủ, ngươi sẽ trả toàn bộ những gì ngươi có lại cho thế giới mà ngươi đang bám lấy và sau đó xuyên qua một thế giới khác rồi lại tiếp tục tồn tại, mang nợ và trả nợ. Một vòng lập vô hạn mà chính ngươi cũng không nhận thức được điều đó.
-“Chân nguyên” bọn ta thì khác các ngươi, bọn ta từ lúc được sinh ra đã mang một sự chân thực trên người, một sự tồn tại được ấn định bằng hình hài chứ không hư hư vô định như “hư nguyên” các ngươi. “Chân nguyên” bọn ta dù cũng chịu tác động từ vạn vật và thế giới mà ta trú vào nhưng bọn ta hoàn toàn có thể chống trả lại và tự do xuyên qua thế giới mà không hề chịu một sự tổn thất nào chứ không như “hư nguyên” các ngươi, mỗi lần muốn xuyên qua một thế giới thì phải phủ định sự tồn tại của chính mình bằng cách trả hết nợ cho thế giới … ùm … gọi nôn na là chết ấy. Ngươi hiểu không?
Ngồi nghe con rồng béo nói một lúc, chân mày của Trầm Khung không biết từ lúc
nào đã hóa thành cái cao cái thấp. Mông lung như một trò đùa, Trầm Khung hỏi:
-Ngươi nói lại cho ta nghe được không?