Người đăng: Vincent032
Cạch … Bịch
Sau khi giọng nói của một người đàn ông lạ vang lên, Hà Nam ngay lập tức bị
hay người kèo hai bên và kéo cậu ta đến một căn phòng tăm tối và để cậu ta tại
đó rồi rời đi.
Không có cái ánh sang chói chang của mặt trời, Hà Nam lúc này mới có thể mở
mắt ra nhìn xung quanh nhưng trước mặt cậu ta chỉ là một màng đen tịch mịch.
-Ngươi cảm thấy trong người thế nào?
Từ trong màng đen, một giọng nói khan khàn già nua vang lên khiến Hà Nam không
khỏi có chút giật thót cả tim.
-Tôi …
Có giọng nói này gợi nhớ, Hà Nam lúc này mới kiểm tra lại cơ thể của mình. Qua
một lượt kiểm tra, Hà Nam nói
-Tôi cảm thấy tay chân hơi tê … dường như mắt không thể nhìn rõ và bị đau nhứt trong ánh mặt trời.
-Việc tay chân ngươi bị tê là do cậu đã nằm lâu nên mới sinh ra hiện trạng đó, một thời gian nữa sẽ hết thôi. Còn việc ngươi không thể nhìn rõ và bị đau nhứt khi có ánh sáng mặt trời cũng không có gì lạ vì ngươi đã quen nhìn mọi thứ bằng hư linh của ngươi nên khi trở về và tiếp xúc với ánh minh quang bằng mắt thịt thì tất nhiên là có hiện tượng bị bài xích. Hiện tượng này cũng sẽ biến mất sau một thời gian thôi - Đến đây, giọng nói già nua chợt dừng lại một chút rồi lại tiếp tục vang lên – Ngươi có gì muốn hỏi ta không?
“Hỏi ông ta?”
Câu hỏi của lão già bí ẩn kia nhắc Hà Nam nghĩ về quá khứ. Từng mảnh từng mảnh
hình ảnh trong quá khứ cứ ẩn ẩn hiện hiện một cách mờ mịt khiến hắn ta im lặng
một lúc lâu
-Mờ mờ ảo ảo … ẩn ẩn hiện hiện … bước vào luân hồi ai ai cũng quên đi quá khứ … bước qua một thế giới, vạn vật đều rũ bỏ vết nhơ của thực tại và hóa thành trong suốt như thuở hoang sơ để bắt đầu một thực tại mới. Hà Nam, ngươi đã từng một chân bước qua một thế giới rồi và đó cũng là lý do ký ức của ngươi bị hóa thành mơ hồ. Nhưng sẽ sớm thôi, ngươi sẽ nhớ lại mọi chuyện, lý do ngươi đã gần như bước qua một thế giới … nhắm mắt, thư giảm và để tiềm thức của ngươi dẫn ngươi đến với nơi mà ngươi rũ bỏ một phần của mình.
Từng câu nói, từng câu nói của lão già bí ẩn đang ẩn mình trong màng đêm kia
cư mơ mơ hồ hồ như ký ức của Hà Nam. Hắn không hiểu lão ta đáng nói gì, cái gì
“hư linh”? cái gì là “luân hồi”? cái gì “bước qua một thế giới”? cái gì “rũ bỏ
thực tại”? … có quá nhiều điều khó hiểu trong những lời mà lão già này nói ra.
Nhưng ở phần nào đó, việc lằm theo lời lão ta, nhắm mắt lại và thư giản lại
khiến hắn có chút cảm giác gì đó thật lạ.
…
-Tử Hàn Hoa! Ta không thể không bái phục trước đòn thộc sườn này của cô. Phải công nhận là nó rất đau và làm ta phải khổ tâm không ít à, không hổ danh là “Hoa Băng Lửa”của Phong Huy quốc. Hai mồi lửa cô đốt ta tại bìa rừng phía tây và nam Khánh Lô thành đúng là khiến Hưng Phong Đồ tay đây tuy nóng trong ruột mà lại lạnh trong xương à
Giữa một vùng trời rộng lớn thênh thang bỗng nhiên vang vọng lên một giọng nói
hung hồn.
-Hưng Đại Soái! Được ngài đề cao thế khiến một cô gái như Tử Hàn Hoa đây cảm thấy không dám nhận à. Nếu ngày đã có ý tán thưởng Tử Hàn Hoa như thế thì bi bằng thu lại mười vạn quân phía sau ông được không?
Tiếp sau giọng nói hung hồn kia, một giọng nói thanh thoát của một cô gái cũng
vang lên trên khoảng trời rộng.
-Ha ha ha! Nếu Công Chúa “Hoa Băng Lửa” vui vẻ rút quân ra khỏi Khánh Lô thành thì Hưng Phong Đồ ta đây cũng cùng vui mà rút mười vạn quân này về sau.
Trong con gió mạnh từ đâu thỏi qua, một ngọn đại kỳ vối chữ “Hồ” bay phất phới
với bên dưới đó là hàng hàng lớp lớp binh lính trong bộ dạng đằng đằng sát khí
mà nhìn về tòa thành trước mắt đang bay phất phới là cờ hình con chim hải âu
đang gắp một nhành nguyệt quế.
Trước các hàng quân dài bên phía quân Hồ Nam là các tháp công thành cùng với
than leo cho thấy nơi đây đang chuẩn bị diễn ra một trận công thành chiến.
-Nếu không phải phía nam Khánh Lô thành một vạn quân Hồ Nam thì Tử Hàn Hoa đây cũng vui vẻ mà rút quân ra khỏi tòa thành này rồi
Tử Hàn Hoa đứng trên tường thành của thành Khánh Lô mà nhìn về phía Hưng Phong
Đồ với mười vạn binh lính phía sau ông ta mà vui vẻ cùng ông ta trò chuyện.
-Ha ha ha! Nếu không phải có mười hai vạn quân Phong Huy phía sau đang chuẩn bị giao tranh với tám vạn quân ở tuyến sau của ta và toàn quân ta đang hết dần quân lương thì Hưng Phong Đồ ta cũng vui vẻ mà rút quân rồi
-Xem ra cả hai ta đều có lý do để không chấp nhận ta đều có lý do hợp lý để từ chối thịnh ý của đối phương nhĩ. Nhưng mà nói ra thì Tử Hàn Hoa luôn cảm thấy là lấy mười vạn mà đánh ba vạn thì đúng là có chút không được quang vinh cho lắm
-Ha ha ha! Đúng là lão già ta đây tự bêu xấu danh tiếng của mình rồi – Nói đến đây, vui ý trên mặt Hưng Phong Đồ bỗng nhiên biến mất mà thay vào đó là ánh mắt sắc bén và vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc nói – Nhưng vì giệt trừ “Hoa Băng Lửa” của Phong Huy quốc, vì đại nghiệp của Hồ Nam quốc và trả lại công bằng cho những binh sĩ đã tử trận khi giao tranh với Đà Nguyên quốc. Hưng Phong Đồ ta đây đồng ý đánh đổi tất cả. TOÀN QUÂN … TIẾN CÔNG!
Dưới mệnh lệnh của Hưng Phong Đồ, quân Hồ Nam lập tức đẩy các thánh công thành
và hành quân về phía Khánh Lô thành trước mắt.
Trên tường thành, nhìn theo hàng dài quân lính và tháp công thành tiến đến. Tử
Hàn Hoa hít sâu một hơi.
…
Là một màng đêm tịch mịch và rộng lớn như bất tận. Là âm thanh “ù ù ù” của một
quả mặt trời to khổng lồ đang im lặng xoay chuyển giữa màng đêm. Ánh sáng
chính là từ nơi mặt trời này mà tỏa ra khắp nơi và soi sáng mọi vật, nhưng là
soi sáng cái gì khi nơi đây ngoài bóng đêm ra thì chẳng còn gì cả nên dù bao
nhiên tia sáng được phóng ra thì cả nơi đây đều chỉ là một màng đêm dài tịch
mịch.
-Nơi đây là?
Huyền phù trong thế giới đen tôi bất tận này, Trầm Khung như nhớ về một hồi ký
ức mà thẩn thờ hỏi một câu trong hư vô.
-Thế giới đen tối! Ah! Đã bao lâu rồi mình không vào được trong thế giới này nhĩ? Như vậy cũng có nghĩa là mình đang ở trong cơ thể của chính mình rồi
Dù có chút mơ hồ nhưng Trầm Khung vẫn đủ tỉnh táo để đưa ra nhận định chính
xác. Về cơ bản thì thân xác của La A vô phương có thể vào được thế giới đen
tối này vì Trầm Khung trước đó đã thử vô số lần mà không có kết quả nên việc
hắn đang phiêu du trong thế giới này cho thấy hắn đang ở trong chính cơ thể
hắn.
-Thanh kiếm!
Ơ trong thế giới đen tối, chỉ tồn tại duy nhất ba thứ. Một là hắn, hai là mặt
trời to lớn ngoài xa kia và ba là thanh kiếm cũng như là vật duy nhất mà hắn
có thể đưa vào thế giới này. Theo ý nghĩ của Trầm Khung, thanh kiếm cứ thế mà
xuất hiện bên cạnh hắn như nó đã luôn là vậy.
Và cũng như khi xưa, khi Trầm Khung đã ở trong thế giới này thì cảm giác về tứ
chi và ngũ giác chính là như có như không nên có thể nói là hắn đang nắm thanh
kiếm hoặc là hắn giữ thanh kiếm hay có thanh kiếm thì đều mang chung một nghĩa
là hắn có thể điều khiển thanh kiếm dù rằng hình thức sở hữu và tác động lên
thanh kiếm ở đây chính là một khái niệm vô cùng mơ hồ.
Cảm nhận được những cảm giác thân quen ít ỏi mà Trầm Khung còn trên cõi đời
này, trong thế giới này. Tâm trí của Trầm Khung đủ minh mẫn để hiểu rằng hắn ở
đây vào lúc này chính là có nguyên nhận đặc biệt đã tác động lên hắn.
Còn nhớ, lần trước đó hắn bị kéo vào thế giới khác, đó chính là hắn bị kéo vào
một nơi không hề có một chút sự sống mà nếu có thì Trầm Khung cũng không cho
chúng là sự sống vì trong nhận thức của hắn đã mách cho hắn rằng nhưng con
quái vật đó và sự sống chính là hai trạng thái đối lập nhau.
Khi đó, hắn như những lần trước đó, bị kéo đến và kéo về. Tất cả chỉ là một sự
bị động và rất nhanh chóng, Trầm Khung sẽ bị đưa về thế giới bình thường.
Nhưng lần này thì khác … và một chút mơ hồ nhưng Trầm Khung cảm nhận được
nguyên nhân của sự khác biệt đó đang hiện hữu trong chính thế giới đen tối
này.
-Ra đi! Ngươi không thể trốn được ta trong nơi này đâu
Trầm Khung chính là nói? Không, chính là như có như không. Trong thế giới này
ta không thể dùng những lý luận bình thường của thế giới để nhận định được.
Nếu nói là Trầm Khung “nói” để truyền tải thông tin thì chính là không phải
vậy vì ở đây không tồn tại tứ chi hay ngũ giác nên hắn hoàn toàn không thể
nói. Đây là một phương thức đặc biệt mà Trầm Khung chỉ có thể nhận định là do
hắn muốn truyền tải thông điệp như vậy nên nó chính là như vậy. Hiện tại không
thể có cách giải thích nào cho rõ về việc này
Két két két … rắc rắc rắc …
Sau khi ý nghĩ của Trầm Khung được truyền đi khắp thế giới đen tối này. Một
hiện tượng đã quen thuộc với Trầm Khung nhưng cũng là đã lâu hắn không nhìn
thấy đó chính là bao quanh mặt trời phía xa kia bỗng nhiên xuất hiện một khối
vuông màu đen bao phủ và khói vuông này liên tục như nứt ra rồi liền lại và
những tia sét thì cứ theo những vết nứt mà tuông ra.
Nhưng lần này có khác xưa đôi chút, mặt trời bên trong khối vuông lúc này
không hề cuồng bạo mà lại yên ổn xoay tròn như trước giờ nó đã như vậy. Tại
một vị trí bên trên khối vuông màu đen, một đóm trắng nhỏ xuất hiện và từ từ
to dần và như đang chui ra khỏi khối vuông màu đen.
-Chào! Cuối cùng thì chúng ta cũng gặp nhau rồi
Khi đóm trắng chui ra khỏi khối lộp vuông thì khói vuông liền biến mất và Trầm
Khung biết nguyên nhân khiến khói vuông như là tù ngục đối với mặt trời kia
lại xuất hiện dù mặt trời không hề cuồng bạo đây lại chính là cái đóm trắng
nhỏ kia. Và khi đóm trắng vừa chui ra thì một thông tin được truyền đến Trầm
Khung. Có thể nói, đây là lần đầu tiên hắn giao tiếp bằng cách thức khó hiểu
này.
-Ngươi chờ ta?
Trầm Khung truyền đạt câu hỏi của mình
-Đúng! Xem ra ta đoán không sai, ngươi chính là một “hư nguyên”.
Đóm trắng truyền một thông tin với ý như có chút ngạc nhiên và chút xem thường
Trầm Khung.
-Ta là “hư nguyên”? Xem ra ngươi biết không ít về mấy cái thứ này nhĩ? Ngươi là … - đến đây, Trầm Khung dừng lại một chút vì từ khi cái đóm sáng này xuất hiện thì hắn đã có như nhận ra được hình dáng của nó … một hình dang hắn từng gặp rồi - … ngươi là … là con rồng trắng mà ta từng gặp lúc trước. Không! Ngươi nhỏ hơn, như là một con rồng con vậy!
Đến lúc này đây thì Trầm Khung không khỏi nhớ tới cái cảm giác khiếp sự và nhỏ
bé khi cái lần mà hắn rơi xuống cái hố rồi bị thổi bay lên cao bởi con rồng
trong lần hắn bị kéo qua cái thế giới chết kia gần đây.