Tức Giận!


Người đăng: Vincent032

-Thật là nhớ …

Giọng nói nhưng mang một nỗi niềm cô đơn, Trầm Khung nhắm mắt lại mà chìm
trong những dòng suy tư.

Thình thịch … thình thịch …

-Hơ!

Đang chìm trong suy tư, Trầm Khung chợt đột nhiên mở căn to mắt ra và nhìn
xung quanh vì hắn chợt có cảm giác rất lạ. Không, là cảm giác khá quen thuộc
vì cũng đã một thời gian khá lâu và Trầm Khung ở giữa bộn bề việc nên cũng
trong vô thức mà quên đi nó.

Vù vù vù ….

Tiếng gió gào thét điên cuồng và khắp mọi nơi đều là cát và cát, những hạt cát
bị cơn gió mạnh thổi bay khắp nơi.

Trong phút chốc, nơi Trầm Khung đang đứng trở thành một vùng đất cát vàng rộng
mệnh mong đang chìm trong một trận bảo cát khổng lồ

Vù …

-Ách!

Một cơn gió mạnh thổi qua làm cát bay vào mắt Trầm Khung và khiến hắn hoảng
hốt lấy tay che chắn cho mặt của mình để không bị cát bay vào.

Nhìn sang trái, Trầm Khung phát hiện ra ở đấy có một cái hóc đá bên dưới chân
của một ngọn núi cao và ngay lập tức hắn chạy đến vào bên trong.

-Hờ hờ hờ …

Vào trong hóc đá, Trầm Khung hít thở mạnh vài hơi vì lúc còn đứng ngoài bão
cát thì không khí toàn là cát và cát nên việc hít thở thật sự quá khó khăn.

Sau khi điều hòa lại nhịp thở, Trầm Khung cúi đầu xuống nhìn

-Ha ha … ha ha ha …

Sau cái nhìn, Trầm Khung chợt bật lên cười vì trong mắt hắn chính là một bộ đồ
vét màu đen với một cái cà-vạt màu hường và một lỗ máu ở bên ngực trái. Tất cả
những điều đó nói lên rằng hắn lại là chính hắn rồi, là Trầm Khung thật sự.

Ngửa đầu lên và từ từ đưa bàn tay phải lên trước mắt. Trầm Khung thả lỏng cả
bàn tay và tập trung nhìn vào giữa bàn tay. Một lúc, một lúc và lại một lúc.
Đôi mày của Trầm Khung lúc này đã co lại như đang cố tập trung cho điều gì đó.

Thêm một lúc trôi qua, bàn tay của Trầm Khung chợt bừng sang lên một ánh sang
màu xanh trắng. Ánh sang ấy lóe lên rồi biến mất và để lại đó là cảnh cả bàn
tay phải của Trầm Khung như cháy lên một ngọn lửa màu xanh với tim lửa có màu
trắng.

Hự

Nhìn ngọn lửa trên tay một lúc, Trầm Khung đột nhiên nắm chặt tay lại, cắn
chặt răng. Khuôn mặt của hắn lúc này chợt nổi lên sự câm hận đến tột cùng
khiến hắn gào thét lên và đập mạnh nắm tay phải vào vách đá

-Aaaaaaa…

ẦM … lách cách lách cách …

Nắm đấm của Trầm Khung đậm mạnh vào vách đá khiến vách đá nổ tung, những mảnh
đá nhỏ văng ra khắp nơi và chỉ để lại đó một cái lỗ to lớn trên vách đá.

Sau cái đập tay vào vách đá, khuôn mặt của Trầm Khung vẫn trong không khá hơn.
Từng hơi thở của hắn vẫn nặng trĩu một nổi giận không thể nguôi ngoai khiến
hắn lại tiếp tục đưa thêm cánh tay trái lên, nắm chặt và cũng như nắm tay
phải, nắm tay trái của hắn cũng bùng lên một ngọn lửa màu xanh trắng.

Hít sâu một hơi, Trầm Khung tức giận quay người vào trong và liến tiếp dùng
hai tay đấm mạnh vào vách đá rồi gáo thét

-A! A! A! Aaaaaaaa …

ẦM ẦM ẦM ẦM …

Một đấm hai đấm ba đấm … Trầm Khung lúc này chỉ biết vừa gào thét và vừa đấm
mạnh vào vách đá cho vơi đi hết cơn giận của mình.

Có thể nói, cảm xúc của Trầm Khung thay đổi có chút thật mau lẹ. Trước đó
không lâu, Trầm Khung vẫn còn vui mừng với món quà từ phương xa của Ngân
Nguyệt, kế đó là nỗi buồn vì cô đơn và đến đây chính là một cơn giận không thể
nguôi ngoai.

Vì cớ gì hắn giận? Vì ai mà hắn giận?

Trong cơn giận của mình, Trầm Khung chỉ biết cắn chặt răng và gào thét vì
chính hắn cũng không định hình được cơn giận của mình.

Giận một ai đó? Vậy thì hắn nên giận ai cho những chuyện đã qua của hắn? Giận
Khúc Lục Thừa Thiên sao? Đúng! Hắn đúng là có cảm giác tức giận với ông ta khi
ép hắn phải tự thề độc và tự tay phá bỏ nhân tâm của mình. Từ trong sâu trong
thâm tâm của hắn, Trầm Khung không hề có chút thiện cảm nào với ông ta. Nhưng
tất cả cũng đã là chuyện đã qua. Sự thật, Trầm Khung đã thay đổi suy nghĩ của
mình và vượt qua được giây phút sụp đổ lúc trước một phần là nhờ Ngân Nguyệt
và một phần là vì trong chính hắn cũng đã có sự trưởng thành.

Thay vì than trách và giận Khúc Lúc Thừa Thiên về những gì ông đã gây ra cho
hắn thì Trầm Khung vẫn còn đâu có sự cảm thông với ông khi là một người cha
luôn phải lo lắng cho con của mình nhưng lại không thể ở bên cạnh con của
mình.

Nhưng đó không phải là nguyên nhân chính của cơn tức giận mãnh liệt này của
Trầm Khung, không phải là vì Khúc Lục Thừa Thiên. Giận Khúc Lục Huỳnh Văn?
Nghĩ lại thì thật có nhiều rắc rối và phiền não mà cô ta đã gây ra cho hắn
nhưng Trầm Khung cũng không chấp nhất cô ta vì hắn cũng hiểu nguyên nhân của
tất cả rắc rối đó. Giận những kẻ trong cuộc thảm sát đã giết hắn và đưa hắn
đến thế giới này? Không! Về cơ bản, Trầm Khung như đã quên đi chúng vì chính
tay hắn đã giết từng người từng người một trong số bọn chúng. Giận tên Tây đã
đưa hắn đến tòa khách sạn và khiến hắn dính vào vụ thảm sát? Cũng không phải.

Cuối cùng, Trầm Khung nên giận cô gái đã đâm thanh kiếm vào người hắn và làm
cuộc đời hắn thay đổi? Đến nay, bao nhiêu suy nghĩ và cảm xúc về những chuyện
đã qua chính là có vui, có buồn, có bối rối, có mong chờ, … đã có quá nhiều
cảm xúc trôi qua đủ để khiến Trầm Khung chưa một lần nghĩ tới là sẽ giận cô
ta.

Vậy, nguyên nhân của cơn giận là gì? Vì đâu mà hắn tức giận hay chính là vì số
phận mà hắn phải có cơn giận không tên này. Cho bao nhiêu chuyện đã qua, cho
bao nhiêu sự tiết nuối và lở là. Trâm Khung tức giận cho quá khứ của mình và
hắn giận chính bản thân mình.

Trầm Khung tức giận chính bản thân hắn. Bao nhiêu chuyện đã qua, nếu Trầm
Khung không theo dõi những kẻ bí ẩn tìm kiếm hắn mà thay vào đó là vờ như chưa
từng có chuyện gì xảy ra thì có lẽ mọi chuyện đã không thành ra thế này. Trầm
Khung giận chính bản thân mình tự cho là thông minh, tự cho là tài giỏi khi
cười nhạo người khác để rồi chính bản thân hắn tự đưa mình vào thế cuộc không
thể quay đầu. Từng bước từng bước đi của hắn trong quá khứ chính là nguyên
nhân đã dẫn đến hắn của ngày một nay.

Nhìn lại, nếu không theo dõi những kẻ bí ẩn, Trầm Khung sẽ không biết tên
người Tây. Không theo dõi tên người Tây, Trầm Khung sẽ không vướng phải vụ
thảm sát. Bỏ chạy thay vì làm anh hùng, Trầm Khung sẽ không phải chết và bị
đưa đến thế giới khác này. Ẩn mình và chịu đựng, Trầm Khung sẽ không phải tự
tay đánh mất đi tâm cách của chính mình.

Sau tất cả, khi nhìn lại, mọi chuyện đều há chẳng phải là từ một tay hắn mà ra
hay sao? Vậy thì hắn có thể giận ai ngoài chính hắn đây vì chính hắn đã tự đưa
hắn đến ngày hôm nay.

ẦM ẦM ẦM ẦM …

-Ha ha ha … ha ha ha … HA HA HA HA …

Hắn giận, hắn tức, hắn điên cuồng đầm và điên dại cười to như một kẻ điên thật
sự. Giận, hắn tức giận và đến sau cùng thì tất cả đều do chính hắn mà ra. Trầm
Khung tức giận đến mức tức cười chính bản thân mình.

Trầm Khung đấm, điên cuồng đấm vào vách đá khiến vách đá ngày một lõm vào sâu
hơn nhưng đồng thời hai nắm tay của hắn cũng ngày một bị thương nghiêm trọng
hơn.

Hắn đấm, đấm và điến cuồng đấm đến da tay chóc cả ra, dòng máu đỏ cũng từ đó
mà ứa ra và dù không ngừng được ngọn lửa màu xanh trắng khôi phục lại vết
thương nhưng vết thương của hắn chỉ có thể ngày một nghiêm trọng hơn đến lộ cả
sương trắng bên trong.

Rắc rắc …

Đến một lúc, Trầm Khung đấm mạnh vào vách đá nhưng thay vì vách đá bị nổ tung
thì chính là hai nắm tay của hắn lại phát ra những âm thanh “Răn rắc” của
xương vở.

Hai cánh tay hắn rã rời và tê dại trong cơn đau như chính cơ thể và tâm hồn
của hắn vậy. Cho bao nhiêu chuyện đã qua, cho bao sự tức giận, tự trách và nỗi
đau thể xác này, Trầm Khung gục ngã trên nền đá và ngất đi.

Tại một nơi khác,

Bên trong một căn phòng kính, một tia sang nhỏ len lỏi vào theo một cái lỗ bên
trên nóc nhà cứ từ từ mà chiếu sáng lên trên một chiếc giường. Trên chiếc
giường có một người đang nằm nhưng đồng thời con người này cũng bị bảo phủ bởi
toàn là những mãnh vải băng trắng đã ố sang màu vàng. Trong cái nhìn đầu tiên
của bất kỳ ai, ai ai cũng sẽ nghĩ đây là một xác ướp.

-Hơ … hự hự … hơ hơ hơ …

Trong cái tĩnh lặng của căn phòng, đôi mắt (vị trí không bị băn trắng quấn qua
duy nhất trên cơ thể) của “xác ướp” chợt mở bùng ra và từ khu vực miệng liên
tiếp vang lên âm thanh hít thở liền hồi cùng cả tiếng ho.

-Ư …

Sau khi hít thở một lúc, “xác ướp” từ từ kéo lấy tay và cố gắng ngồi dậy.

-Ta … nơi này là đâu?

Sau khi vất vả một lúc để có thể ngồi dậy, “xác ướp” nhìn quanh căn phòng kính
được được hiện lên khá rõ nhờ vài tia sáng len lỏi qua được những lỗ hổng.

-Ta … A!

Bịch

“Xác ướp” sau khi thẩn thờ nhìn xung quanh một lúc thì chuyển sang cố gắng ra
khỏi giường nhưng thật không may hắn bị trượt tay và ngã nhào từ giường xuống
sàn nhà bên dưới.

-A~~~

Nằm bên dưới chân giường, “xác ướp” mệt mỏi rên lên những âm thanh đau đớn và
một lần nữa, hắn cố gắng ngồi dậy.

-Hờ hờ hờ … xít a …

Phải mất một lúc, “xác ướp” mới có thể bám lên được thành giương rồi đứng lên
một cách gượng gạo và khó khăn

Bịch bịch bịch …

Từng bước từng bước, “xác ướp” từ thành giường chuyển đến dựa tay lên tường và
tiến về phía của phòng rồi mở nó ra

Két

Cánh cửa phòng mở ra, ánh sang mặt trời chói chang lập tức ùa vào phòng và đập
thẳng vào mắt hắn mày hắn nhất thời giật mình đưa tay lên chắn trước mắt.
Nhưng rồi vì không dùng tay làm chỗ dựa nên hắn cũng vì thế mà ngã thẳng người
ra ngoài phòng.

-A!

Bịch

-Hơ hơ hơ ...

Nằm trước cửa phòng, dưới cái ánh nắng mặt trời chói chang khiến “xác ướp”
không thể nhìn thấy được bất cứ thứ gì thì một giọng nói vang lên

-Chào mừng cậu quay về từ cỗi chết, Hà Nam.


Du Giới - Chương #65