Người đăng: Vincent032
Sáng hôm sau, Trầm Khung thức giấc với một cảm giác thoải mái vô cùng, hắn
giương vây một cái thật đã rồi bước xuống gác và rửa mặt. Nhưng khi Trầm Khung
vừa ngồi dậy, một loạt âm thành hổn tạp ập vào tai hắn khiến Trầm Khung không
khỏi bật người và dựa vào tường.
Những âm thanh hổn tạp ấy như diễn ra kế bên hắn, hắn có thể nghe được tiếng
còi xe ngoài đường lớn gần nơi hắn sống trăm mét, tiếng ông chủ nhà thì thầm
cùng bà chủ về vấn đề tiền bạc, tiếng mấy người uống cà phê đang nói chuyện
bên đường, tiếng làm cá ở nhà kế bên, tiếng bầm thớt, tiếng xe đạp, tiếng
chuông gió … tất cả cứ như gần kề hắn khiến hắn có thể nghe rõ từ việc một.
Vui? Mừng? Trầm Khung không có cảm giác đó, bạn hãy thử hình dung mình có thể
nghe được giống hắn thì chỉ riêng tiếng còi xe tải thôi thì đã cực kỳ khó chịu
rồi, nhưng giờ lại còn nhiều âm thanh tạp nham khác.
Những thứ này khiến Trầm Khung nhất thời bấn loạn không biết làm sao, hắn cảm
thấy mọi thứ như bên tai mình, hắn mất phương hướng, không thể xác định, rối
bời trong cảm xúc … một sự hổn loạn đang diễn ra bên trong tâm hồn của cậu
sinh viên trẻ.
Trầm Khung dựa sát vào tường, gặp hai chân lại sát người rồi dùng hai tay ép
mạnh vào tai. Bằng cách ép mạnh tay vào, những âm thanh kia đã giảm bớt đi
nhưng dù sao thì tai hắn lúc này cũng thính hơn lúc thường nên tuy âm thanh có
nhỏ đi nhưng cũng đủ loại tạp nham trong đó.
Những thứ này kéo dài khiến Trầm Khung không khỏi ý định muốn tìm một cái gì
đó thọt cho thủng màng nhĩ để không cần phải nghe nữa cho xong. Nhưng sao bao
nhiêu ý định làm thế, tâm trí của Trầm Khung cũng đã trấn định lại phần nào.
Hắn biết đây là hậu quả của làng sương xanh trắng tối qua tỏa ra khắp cơ thể,
hắn cần phải định thần lại và cố gắng không làm những chuyện ngu ngốc.
Trầm Khung cố gắng bước bào thế giới đen tối nhưng giờ hắn không thể tập trung
tinh thần để làm như thế, để bước được vào đó thì đồi hỏi hắn phải thanh tịnh
nhưng đối với hắn bây giờ thì thật khó để thanh tịnh.
-A! Chắc phát điên quá.
Trầm Khung dù rất muốn thét lên nhưng hắn lại không thể làm vậy vì đây là vấn
đề liên quan đến chuyện mà hắn cần phải che giấu, hắn không thể làm ra chuyện
gì khác thường.
Trầm Khung nhắm hai mắt lại, cố gắng và thật cố gắng tịnh tâm. Hắn nhận ra
việc mình mở mắt sẽ khiến mình mất phương hướng vì giờ mắt của hắn cũng không
bình thường, nó có thể nhìn mọi thứ trong phòng quá rõ và việc này kết hợp với
những âm thanh hổn tạp làm Trầm Khung thật khó để tiếp thu hết một lượt. Việc
này cũng như trước đó hắn đã quen âm thanh thế này là cách hắn khoảng bao xa
hay ở đâu nhưng giờ quá nhiều âm thanh hỗn tạp sẽ làm hắn khó xác định và khi
đó sẽ dẫn đến cảm giác lạc lẫm, mất phương hướng và cứ thế sẽ tệ hơn nên hắn
cần phải nhắm mắt lại.
Sau khi nhắm mắt lại một lúc lâu, Trầm Khung cảm thấy tâm trí mình thanh thản
hơn. Hắn tập làm quen với những thứ âm thanh đó, tập làm quen với những âm
thanh nói chuyện xung quanh và những âm thanh có độ lớn bình thường. Hắn cố
gắng tập xác định vị trí vì nếu không làm được việc đó thì hắn không thể mở
mắt ra được.
Không biết đã qua bao lâu thời gian, Trầm Khung từ từ mở mắt ra và nhìn lại
mọi thứ. Lúc này hắn đã cảm thấy khá hơn, những âm thanh kia tuy rằng vẫn còn
bên tai hắn nhưng hắn không cảm thấy mất đi phương hướng, tuy nhiên cũng tồn
tại một số âm thanh khiến hắn khó chịu như những tiếng kèn xe tải hay những âm
thanh lớn phát ra một cách đột ngột, những thứ này đối với hắn không khác gì
người khác dùng âm thanh để hù hắn.
-Ồ! Mày không đi học à?
Hoàn Phong vừa mới thức giấc, dùng một tay chống đất, một tay dụi mắt nhìn
Trầm Khung và nói.
-Đi học?
Nhớ đến hai từ này, Trầm Khung không khỏi đồ mồ hôi.
Sáng hôm nay hắn phải vào trường mà giờ đã là gần chín giờ thì xem như xong.
Suy nghĩ một lác, Trầm Khung vẫn quyết định thay đồ rồi chuẩn bị đến trường
với hy vọng giáo viên sẽ điểm danh vào cuối tiết. Dù sao thì đối với hắn thì
một điểm chuyên cần cũng quang trọng và hắn chỉ có cơ hội được nghĩ hai lần
trong một môn nên hắn không muốn mất nếu không cần thiết.
Sau khi thay đồ xong, Trầm Khung khoát cặp lên, lấy xe và đạp đến trường. Trên
đường, Trầm Khung thật là cảm thấy may mắn vì hắn đã tập làm quen rồi, chứ
không thì thật là khó để đạp xe đến trường, nếu như lúc trước thì tám chín
phần hắn đo đường.
-Dị năng rồi! Mình là Thuận Phong Nhĩ giờ kiêm luôn Thiên Lý Nhản à? Ổ dị năng rồi
Ra ngoài đường chạy xe Trầm Khung mới nhận ra ngoài tai ra thì mắt mủi của hắn
cũng trở nên không bình thường nên cũng tử hỏi mình vài câu ngô ngố.
Khi đạp xe đến con quẹo cuối trước khi đến cổng trường, Trầm Khung vô tình
nghe được một việc khiến hắn hoảng hốt không thôi.
Tại một quán cà phê trước cổng trường, âm thanh một người đàn ông van lên:
-Báo cáo đi!
Một âm thanh đàn ông khác cũng van lên
-Chúng tôi đã quan sát từ 6 giờ đến giờ những không thấy đối tượng, nhưng cũng thật khó để xác định mục tiêu với lượng thông tin ít như thế này
-Tiếp tục theo dõi. Cấp trên sẽ cung cấp thêm thông tin sau
-Vâng!
Sau đó người đàn ông kia bước đi về phía con quẹo nơi Trầm Khung đang dừng xe
khiến hắn phải lập tức quay đầu xe lại và chạy đi chỗ khác.
Lúc này không cần nghĩ nhiều, Trầm Khung vào quay tạp hóa gần bên mua cho mình
một cái khẩu trang.
-Gì chứ! Tìm ai nào, còn ai khác lạ hơn mình sao?
Lúc đeo khẩu trang lên thì Trầm Khung không khỏi có suy nghĩ trách mình ba
hoa, nhưng rồi hắn cũng bỏ qua suy nghĩ đó. Dù chưa xác định được có phải
những người này tìm hắn hay không nhưng cẩn trọng tí cũng không phải thừa, nếu
không bị phát hiện thì hối hận cũng muộn.
Sau khi người đàn ông kia bước qua con hẻm, lúc này Trầm Khung mới bước ra và
nhìn quanh một cái. Hắn có thể nghe được tiếng bước chân của người này nên có
thể xác định vị trí của hắn.
Trầm Khung nhất thời phân vân không biết mình có nên đến trường hay không, dù
sao thì lúc này cổng trường cũng vắng người. Tất nhiên là những người kia sẽ
không xác định ngay là hắn nhưng nhỡ họ lưu ý hắn thì chết. Vã lại, ai biết họ
có cài người ở bên trong trường hay không?
Suy nghĩ một lúc, Trầm Khung quyết định quay về và tìm đối sách
…
-Sao? Quyết định cúp học à?
Hoàn Phong cầm trong tay ổ bánh mì nhìn Trầm Khung và nói
-Oh! Tự nhiên tao thấy hơi làm biếng.
Trầm Khung dựng xe vào tưởng và bước vào phòng
-Mày hôm nay trong là lạ, có phải lại thấy không khỏe?
-Không! Tao ổn
Vào trong phòng, Trầm Khung lên gác và nằm ngay lên chiếu và suy nghĩ.
Hắn bây giờ nên làm sao cho phải, nghỉ học luôn? Cái này thật khó vì ba mẹ hắn
lo cho hắn ăn học và kỳ vọng nhiều vào hắn nên chuyện này là không thể, lại
cộng thêm nếu nghỉ học vào lúc này khác nào rơi vào trường hợp số ít mà nổi
bật. Chỉ cần đối phương cho người thâm nhập vào trường và tìm hiểu chút là
biết được ngay nên hắn không thể làm chuyện mà dễ bị người ta nghi ngờ.
Vấn đề là làm sao để đi học mà không để người ta phát hiện, nghe giọng điệu
của đối phương thì họ chắc phải có cách nhận diện ra hắn. Nghĩ đến đây, Trầm
Khung không khỏi nghĩ đến lúc mình đang hấp hối thì có hai người chạy đến và
trong đó có một người nhìn hắn khá kỹ.
Nghĩ đến đây, Trầm Khung không khỏi nghĩ đến cô gái kia, dù rằng hắn không
biết mặt mũi cô ta ra sao nhưng bằng vào khứu giác bây giờ thì mùi hương trên
cơ thể của cô ta hắn vẫn có thể nhận ra.
Tiếp tục suy nghĩ, Trầm Khung không khỏi cười khổ một cái. Giờ thì hắn đã quá
rõ ràng mọi việc. Tối hôm đó hắn như người chết nằm đó mà sáng ra lại không có
ai phát hiện thì mười phần có vấn đề.
Trầm Khung thầm đoán có lẽ bọn người kia sẽ nghĩ hắn là một trong hai trường
hợp. Một, hắn là đồng bọn của cô gái kia. Hai, hắn là kẻ đặc biệt và bọn chúng
có hứng thú với những người đặc biệt.
Dù nghĩ sao thì Trầm Khung vẫn thiên về phương án thứ hai, nếu đổi lại là hắn
thì hắn cũng không nghĩ mình là đồng bọn của cô gái kia.