Người đăng: Vincent032
Ngoài bìa rừng, Trung Lân ngồi trên lưng ngựa và nhìn về phía cánh rừng trước
mặt mình với một tâm trạng không được tốt lắm.
Kể từ khi được lệnh dẫn năm vạn quân trấn thủ nơi bìa rừng và điều tra tung
tích về cánh quân của Tử Hàn Hoa nhưng thời gian đang dần trôi qua với những
tổn thất lớn về nhân lực nhưng kết quả trả về vẫn là con số không.
-Đã có thông tin gì mới chưa?
Trung Lân trầm mặt mà hỏi vị một chỉ huy phía sau lưng mình
-Thưa! Vẫn chưa có tin gì mới ạ
Người chỉ huy nhanh chóng cúi người xuống nói
Nghe xong câu trả lời khiến ngọn lửa thịnh nộ bên trong lòng Trung Lân càng
bùng phát dữ dọi. Trung Lân bực tức mà mắng
-Vô dụng! Cả đám vô dụng! Đã cử hàng trâm đội đi thâm dò, quân số lên đến hàng ngàn người vậy mà kết quả thu được chỉ là thông tin bị địch tập kích khắp mọi nơi khiến con số thiệt hại nhân lực ngày càng tăng. Cứ thế này thì làm sao mà ta có thể ăn nói với Nguyên Soái đây.
Cao giọng mắng miết một hơi như giúp Trung Lân hạ hả được phần nào. Hít thở
sâu một hơi. Hắn tiếp tục nói
-Phát tín hiệu gọi các đội về sau đó tập trung thành từng nhóm lớn với quy mô một nghìn người và cứ theo kế hoạch tiến vào trong rừng. Ta không tin với quân số như vậy mà vẫn không thu được thông tin gì hữu ích.
Nghe lệnh, vị chỉ huy lúc nãy suy nghĩ một chút và hỏi lại
-Thưa tướng quân! Vậy ta nên tổ chức thành bao nhiêu đội?
Nghe vị chỉ huy hỏi, Trung Lân lớn giọng trả lời
-Mười!
Câu trả lời khiến vị chỉ huy như giật cả mình và tự thốt lên
-Cử một vạn quân đi ư?
Trung Lân nghe vậy liền quay sang nhìn vị chỉ huy với con mắt như muốn bốc lửa
mà hỏi
-Có vấn đề gì với mệnh lệnh của ta sao?
Vị chỉ huy nhìn thấy cái ánh mắt của Trung Lân thì dù có bao nhiêu ý muốn nói
thì cũng chỉ biết nuốt xuống bụng rồi cúi đầu nói
-Tuân lệnh!
Nói xong, người này nhanh chóng thúc ngựa và phi về phía hàng dài quân đang
trong tư thế sẵn sàng ngoài bìa rừng.
Không lâu sao đó, cả vùng trời vang lên tiếng còi già rất lớn và đây chính là
ám hiệu ám chỉ rút lui của quân Hồ Nam đang tìm kiếm bên trong khu rừng.
…
Thời gian trôi qua mau, thấm thoát là trời đã ngã về chiều tối nhưng nhìn
chung tại hai khu vực là bao quanh bìa rừng phía tây và vùng An Lộ vẫn chưa
xuất hiện bất kỳ hành động giao tranh chính thức nào.
Tại vùng bìa rừng phía tây, các đội đi do thám được gọi về và dù Trung Lân đã
biết là thiệt hai không ít nhân lực nhưng khi kiểm tra lại quân số thì con số
báo mất một nghìn ba trăm người chỉ trong vòng một ngày cho việc thâm dò đã
khiến Trung Lân tối mặt lại. Do phần vì nhận thiệt hại nặng nề, phần vì quân
lính đã thấm mệt và phần vì trời bắt đầu tối dần nên đợt xuất một vạn quân vào
rừng được dời sang ngày tiếp theo
Về vùng An Lộ, không khí nơi đây còn giữ được mức độ ổn định khi cả hai cánh
quân đều trong trạng thái giữ nguyên đội hình và không có bất kỳ bên nào phát
sinh ra động tĩnh lớn.
Là phe phòng thủ với lợi thế về địa hình cao, quân Phong Huy quốc không có bất
kỳ lý do nào để động binh. Còn về quân Hồ Nam, mọi thứ trong cứ như là bọn họ
đang chờ đợi điều gì đó.
Thánh Khắc cùng Kiều Chiến đoán rằng Hưng Phong Đồ đang chờ thông tin từ mặt
trận khu vực rừng phía tây vì bản thân Hưng Phong Đồ về cơ bản là một vị tướng
thiên về hướng phòng thủ và trong hoàn cảnh như thế này, tại từng bước đi của
mình, Hưng Phong Đồ muốn có một sự đảm bảo chắc chắn về mặt chiến lược.
Dựa vào phán đoán trên, Thành Khắc cùng Kiều Chiến có thể đoán ra rằng đội
quân của Tử Hàn Hoa vẫn chưa bị lộ vì nếu một khi đã biết rõ vị trí quân lực
của Tử Hàn Hoa thì năm vạn quân lực phòng thủ phía sau sẽ lập tức hành động và
Hưng Phong Đồ sẽ có động tĩnh ngay lập tức.
…
Dưới án chiều tàn, Tử Hàn Hoa trong tư thế xếp bằng hai chân, tay cằm một mảnh
lương khô mà ngôi trên một tản đá to và vừa ăn vừa ngắm quả Mặt Trời đỏ như
màu mắt của cô đang dần lặng về phía cuối đường chân trời.
-Công chúa!
Trong lúc thả hồn theo cảnh trời lặng, một âm thanh nhỏ vang lên khiến Tử Hàn
Hoa phân tâm và nhìn về hướng phát ra tiếng gọi. Tại vị trí phát ra tiếng gọi,
lại là một người trong trang phục màu đang đang trong tự thế quỳ cúi đầu và
dùng hai tay dân lên một bức thư tín.
Tử Hàn Hoa đưa tay nhận lấy bức thư thì người áo đen cũng quay người biến mất
sau bụi cây.
Cẩn thận mở bức thư ra đọc, đôi mày liễu của Tử Hàn Hoa chợt chau lại. Cô ngửa
đầu nhìn về phía quả mặt trời đỏ đang chỉ còn nhô lên một chút nơi chân trời
và thở ra một hơi dài như nặng nhọc.
Sau đó, Tử Hàn Hoa nhanh chóng khom người viết một bức thư ngay tại chính tản
đá mà cô đang ngồi. Sau khi hoàn tất thì mảng đêm đã buôn xuống, Tử Hàn Hoa để
lại hai bức thư trên tản đạ Trước khi cô đi về phía đội quân của cô đang ngồi
nghỉ phía sau đã để lại một câu nói
-Phát lệnh tập hợp tất cả Hắc Võng lại
Nhẹn nhàng nằm giữa tản đá lớn, ha bức thư mà Tử Hàn Hoa để lại, một cái ghi
trên bao thư là Thành Khắc và cái còn lại ghi Thành Đường
Vù
Một bóng đen vụt qua, một trận gió nhẹ thổi đến và hai bức thư biến mất.
…
-Công Chúa!
Khi thấy Tử Hàn Hoa đi đến, tất cả mọi người dù đang trong tư tế đứng hay ngồi
đều nhanh chóng vào tư thế đứng nghiệm chỉnh và cúi người chào cô.
Tử Hàn Hoa gật đầu chào lại rồi lên tiếng hỏi
-Mọi người đã chuẩn bị xong chưa?
-Chúng thần luôn sẵn sàng cho mọi mệnh lệnh của người
Như đã hẹn nhau từ trước, tất cả cùng đồng thành trả lời.
-Tốt! Vậy tám vị chỉ huy nhanh chóng tập trung lại, mọi người cò lại thì về vị trí đội của mình và ta sẽ bắt đầu nối về kế hoạch đêm nay.
Tử Hàn Hoa nói đến đây thì ngừng lại và chờ cho tất cả mọi người vào vị trí
rối tiếp tục lên tiếng.
-Lúc này, chúng ta sẽ chia quân đội thành hai phần bộ binh và kỵ binh. Đồng Lăng, lệnh cô lãnh phần bộ binh và cấp tốc hành quân về phía Khánh Lô thành. Khi đến nơi, bộ binh sẽ hợp lại với hai đội của Hoàng Dực và Triệu Kiêu. Chi tiết lộ trình ta sẽ nói với cô sau.
Người tên Đồng Lăng là một trong bốn vị nữ chỉ huy trong Bạch Binh, cô giữ vị
trí chỉ huy số năm và cũng là nữ chỉ huy giữ vị trí cao nhất. Đồng Lăng trong
bộ giáp chỉ huy của Bạch Binh với kiểu dáng dành cho nữ, dáng người cô cao ráo
khỏe mạnh, nước da có phần ngăm nâu, khuôn mặt của cô tuy không được xinh đẹp
xuất chúng nhưng cũng hiện lênh một mạnh mẽ và cũng từ đó mà tỏa ra một sức
hút đặc biệt theo phong cách riêng của cô.
-Về phần kỵ binh sẽ do ta cùng bảy vị chỉ huy còn lại lãnh đạo và chúng ta sẽ tiến hành một cuộc tập kích vào quân địch đang đóng tại bìa rừng. Cuộc tập kích này nhằm gây rối loạn đội hình và tiêu hao một phần sinh lực địch. Do chênh lệch về quân số nên cuộc tập kích của chúng ta sẽ không kéo dài mà còn tuy thuộc vào phản ứng của quân địch nên tất cả khi thấy có tín hiệu rút lui thì phải nhanh chóng rút lui về phía Khánh Lô thành và hợp lại với bộ binh.
Nói đến đây, Tử Hàn Hoa dừng lại lấy hơi và nói tiếp
-Mệnh lệnh chỉ có vậy! Hành động lần này của chúng ta dù không lớn nhưng lại có vai trò cực kỳ quan trọng trong cuộc chiến lần này nên ta hy vọng tất cả cùng cố gắng hết mình vì đồng đội, vì gia đình và vì tổ quốc. Hẹn gặp mọi người tại Khánh Lô thành.
Tử Hàn Hoa nói xong thì liền hướng về phía mọi người cúi đầu và tất cả mọi
người cũng hướng về cô cúi đầu.
Ngay sau đó, Tử Hàn Hoa nhanh chóng nói nới Đồng Lăng về lộ trình của bộ binh
rồi cả cánh quân nhanh chóng chia thành hai phần và hướng đến hai hương khác
nhau.
…
Tại An Lộ, màng đêm đã buôn xuống và quanh phía sau ngọn đồi lớn, quân Phong
Huy quốc đã lập rất nhiều liều trướng. Trướng chỉ huy của Thành Khắc nằm uy
nghi trên đỉnh ngọn đồi và bên mặt còn lại đối diện với quân Hồ Nam cũng đã hạ
trại vẫn duy trì một hàng quân phòng thủ luân phiên.
Bên trong trướng chỉ huy, đứng cùng Thành Khắc lúc này có đầy đủ tất cả chỉ
huy trong đội phòng thủ tại vùng An Lộ này. Thành Khắc ngồi trên vị trí chỉ
tọa và hai dãy bàn hai bên phía dưới là các vị tướng chỉ huy. Với vẻ mặt cực
kỳ âm trầm, Thành Khắc nói
-Mọi người! Ta vừa nhận được tin từ Công Chúa và thật không may đó là điều mà cả ta và Công Chua đều không muốn nó xảy ra nhất.
Nghe đến đây, mọi người mắt đầu khó hiểu nhìn nhau và bằng vào sắc mặt của
Thánh Khắc thì ai ai cũng biết đây là một tin cực kỳ không tốt.
-Trước tiên ta và Công Chua xin lỗi vì đã che giấu thông tin này vì nó lúc đầu vẫn chưa được xác minh – Thành Khắc thở ra một hơi dài và nói – Giờ thông tin đã được xác mịnh Còn nhớ lúc sáng chúng ta còn nói rằng tại sao Hồ Nam quốc lại cử Hưng Phog Đồ - một vị tướng thiên về phòng thủ - làm lãnh đạo của một đạo quân tấn công khổng. Thật ra, hai mươi vạn quân Hồ Nam do Hưng Phong Đồ lãnh đạo chỉ là đạo quân tiên phong nhằm khiến chúng ta hướng sự chú ý vào rồi cố thủ tại một vị trí bên trong đất của ta và là vẫn còn một đạo quân khác mà theo số lượng quân lương tích trữ lại khu vực Khánh Lô thành thì ta e rằng đó là một đạo binh với ...
Thành Khắc nói đến đây thì dừng lại một chút và như ông phải mang rất nhiều
khó khăn khi phát ra bốn chữ
-BA MƯƠI VẠN BINH!
BÙN NỔ!
Như tiếng nổ vang bên tai của bất kỳ ai nghe phải tin này. Tất cả tướng chỉ
huy có mặt hôm nay đều như bị một cú sóc quá lớn đến độ mỗi người có một vẻ
ngạc nhiên đến kinh hoàng.
Thêm ba mươi vạn quân nữa tức là tổng công hết thẩy năm mươi vạn quân. Điều
này có nghĩa là gì? Có nghĩa là Hồ Nam quốc đã dóc toàn lực cho trận xăm lược
lần này. Với binh lực tại chỗ gồm mười hai vạn binh và khi kết hợp với ba vạn
quân của Tử Hàn Hoa nữa thì tông quân số của Phong Huy quốc chỉ có mười lăm
vạn. Với binh lực này thì việc đối phó với đạo quân hai mươi vạn của Hưng
Phong Đồ đã là cả vấn đề thì đừng nói chi đến ba mươi vạn quân tiếp theo và đó
còn là cả hai đạo quân vẫn chưa kiệp bước vào giao tranh và Hưng Phong Đồ như
vẫn còn nguyên hai mươi vạn quân
“Chính xác là bị áp đảo một cách tuyệt đối” tất cả vị tường chỉ huy có mặt tại
đây hôm này đều có chung một suy nghĩ này