Người đăng: Vincent032
TG: Hôm nay Uống Nhiều Sữa xin được phép sửa lại chương này a. Quả là hôm
trước lúc viết chương này thì mình có ăn một quá đắng và lại xem thêm vài thứ
làm cho đầu óc mình lúc ấy bị ảnh hưởng và viết ra một cái chương vừa đen tối
và thiếu tính logic nên hôm nay mình xin lỗi những ai đã đọc chương 49 này
trước và mình xin được phép sửa lại chương. Một lần nữa xin lỗi ai đã đọc
chương này
-Ngân Nguyệt! Thu Nhan! Cả hai người đã thu dọn đồ xong chưa?
Khúc Lục Huỳnh Văn đứng giữa một đống đồ đạc đã được đóng gói cẩn thận và nhìn
về phía Ngân Nguyệt cùng Thu Nhan hỏi
-Xong rồi thưa tiểu thư
Cả Ngân Nguyệt cùng Thu Nhan đều đồng thanh trả lời.
-Hài! Qua hôm nay là lại một mình trong căn dinh thự tại Đàn Hương thành rồi
Khúc Lục Huỳnh Văn thở dài mà tựa lưng vào thành cửa sổ và nhìn ra khung cảnh
sân vườn bên ngoài.
-Tiểu thư à! Ngài Gia Chủ đưa cô cùng thiếu gia ra vùng đất xa xôi này đâu cũng là cầu mong hai người có một cuộc sống yên ổn mà thôi
Ngân Nguyệt nhẹ nhàng tiến đế gần Khúc Lục Huỳnh Văn mà nói
-Yên ổn! Tách biệt hai chị em ta ra khỏi gia tộc khiến cả hai ta chơi vơi một mình trong một ngôi nhà tù to lớn thì sao có thể nói là vì ta kia chứ
Khúc Lục Huỳnh Văn chán nản mà nói rồi ngửa đầu ra tựa vào vách tường sau lưng
và nhắm mắt lại. Một dáng vẻ u buồn nơi gia nhân chợt hiện nên nơi thành cửa
sổ khiến người con trai khi nhìn nàng vào lúc này thí cũng bị dáng vẻ ấy làm
cho buồn lây theo.
Trong thấy dáng vẻ u buồn của Khúc Lục Huỳnh Văn, cả Ngân Nguyệt và Thu Nhan
đều như đã quen với việc này và cả hai chỉ lặng im đứng một bên mà không ai
nói một lời nào.
…
Qua một thời gian, Khúc Lục Huỳnh Văn mở mắt và lại nhìn ra cửa sổ và nói
-Ngân Nguyệt! Thu Nhan! Hai người thử đoán xem khi nào thi ta thoát khỏi cảnh buồn chán này?
-Điều đó còn phải trong chờ vào chiến sự vùng biên giới tây bắc của cha ngươi rồi. Khi nào ông ấy trở về thì cả tiểu thư và thiếu gia mới có thể trở lại gia tộc.
Nghe câu hỏi của Khúc Lục Huỳnh Văn, cả Ngân Nguyệt và Thu Nhan đều nhìn nhau
một cái và Thu Nhan lên tiếng.
-Xung đột biên giới đã được mười năm và cha ta đã đích thân dẫn quân ra trấn giữ được 3 năm mà không có chút gì cho thấy là sẽ có thể chấm dứt cuộc xung đột này
Khúc Lục Huỳnh Văn dùng một giọng điệu mệt mỏi để nói như than thở về quản
đường nhàm chán và dài bất tận như đường chân trời trước mắt cô.
-Hử
Nhưng khi dòng tâm sự còn đang chan chứa thì bỗng Khúc Lục Huỳnh Văn hử lên
một tiếng như ngạc nhiên và nói tiếp
-Hôm nay tên La A sao tự dưng lại giở chứng mà chạy như ma đủi vậy?
…
-Hơ hơ hơ … Toi rồi! Rốt cuộc là Ngân Nguyệt ở chỗ nào? Từ trước tới giờ mình chưa bao giờ bén mảng vào khu vực của cô tiểu thư kia nên cũng không rõ đâu là đâu
Trầm Khung vừa chạy mà mồ hôi vừa chảy đầy đầu vì hắn đang không có nhiều thời
gian nha vì khi giờ ăn sáng đến thì cũng có nghĩa là Trầm Khung sẽ mất đi cơ
hội được nói lời riêng với Ngân Nguyệt rồi nên hắn sao mà không gắp cho được.
-La A! Ngươi làm cái trò gì thế?
Trầm Khung đang số sắn chạy thì đã nghe một âm thanh quen thuộc vọng lại từ
trên một căn phòng trên dãy nhà dài thì hắn biết ngay là mình xong rồi và lập
tức thắng lại rồi đứng tại chỗ mà nhìn sang, bị cái cô tiểu thư kia bắt được
là không có gì tốt đẹp rồi.
Nhưng mà kể ra thì từ sau cái ngày tỷ thí với Khúc Lục Thừa Thiên thì La A
cũng đã lâu không gặp Khúc Lục Huỳnh Văn.
-La A xin ra mắt tiểu thư. Được hôm nay tiết trời đẹp lại còn gặp được người khiến tiểu nhân đây cảm thấy hôm nay là muôn phần may mắn rồi à
Trầm Khung hướng về phía Khúc Lục Huỳnh Văn mà cúi đầu và làm ra vẻ vui mừng
nói.
Qua ngày hôm qua, Trầm Khung đã đả thông hết tư tưởng và suy nghĩ của mình.
Trong thời đại này, nếu đã không có một cái gốc tốt thì chỉ còn cách tự tay
gieo trồng những mầm giống cây để sau này hắn còn có chỗ để bám vào. Đây không
phải là vô liêm sỉ hay có mưu đồ xấu xa mà đơn giản chỉ là để đảm bảo cho hắn
một chặng đường ít chông gai hơn. Về cơ bản, hắn vẫn tuân theo những gì mà hắn
đã thề và chỉ đơn giản là tạo điều kiện để hắn dễ thực hiện lời thề hơn vì nếu
hắn cất công gầy dựng nhưng có kẻ trên cao không vừa mắt thì không tốt nên hắn
cần phải có càng nhiều người chống lưng thì mọi chuyện sẽ càng êm xuôi.
-Hừ!
Nghe Trầm Khung làm một trào nịnh bợ mà Khúc Lục Huỳnh Văn “hừ” một tiếng rồi
chỉ tay thẳng vào Trầm Khung bên dưới và quát to
-Ngươi lên đây! Nhanh!
-Hở! Thôi rồi! Vậy là xong rồi
Trầm Khung thấy bộ dáng của Khúc Lục Huỳnh Văn là biết mình xem ra là chuẩn bị
thê thảm rồi. Nhưng sau đó, Trầm Khung nhanh chóng nhớ ra vấn đề chính là nơi
nào có Khúc Lục Huỳnh Văn tức là có khả năng Ngân Nguyệt ở đó.
-Ực!
Nuốt không một ngụm, Trầm Khung hít một hơi thật sâu và chạy sang phía cầu
thang đi lên
Từ trên lầu, Khúc Lục Huỳnh Văn thế Trầm Khung đứng do dự liền định lên tiếng
quát thì đã thấy hắn hối hả chạy lên nên cũng tha cho hắn mà quay vào
-Tiểu thư gọi La A lên đây làm gì ạ?
Thu Nhan thấy Khúc Lục Huỳnh Văn chuyển đổi tâm trạng thật nhanh à thì liền tò
mò hỏi
-Ta chuẩn bị đi rồi nên phải giáo huấn tên này thêm một lần nữa để hắn không thừa cơ không có ai mà giở trò với em ta.
Nghe lý do của Khúc Lục Huỳnh Văn, Thu Nhan gật gù và nhìn sang Ngân Nguyệt
thì thấy một cảnh tượng lạ thường nha. Không biết vì sao mà Ngân Nguyệt lại tự
nhiên lại cúi đầu xuống và mặt lại hiện lên thêm nét bối rối một cách khó
hiểu.
-Sao vậy Ngân Nguyệt?
Thu Nhan thấp người xuống và cố gắng nhìn vào mặt Ngân Nguyệt mà hỏi
-K..không gì đâu! À! Mình nhớ ra còn chút đồ chưa dọn. M..mình đi dọn nó cái
Nói xong, Ngân Nguyệt không chờ Thu Nhan kiệp phản ứng thì đã chạy đi mất
-Quái lạ!
Thu Nhan nhìn một tràng hết tiểu thư thì lại đến Ngân Nguyệt đột nhiên thay
đổi cảm xúc một cách khác thường thì liền cảm thấy hình như có ẩn ý gì đó.
-Tiểu thư thì còn có thể hiểu. Nhưng Ngân Nguyệt là vì sao?
Sau khi ngẫm lại, Thu Nhan nhận định vấn đề chính là ở tên La A kia nhưng về
phần Khúc Lục Huỳnh Văn thì đã có lý do rõ ràng còn về phần Ngân Nguyệt thì
hơi có chút lạ.
…
Cộc cộc cộc
-La A xin được phép vào!
Trầm Khung nhanh chóng tiến đế trước cánh cửa phòng và theo quy tắc thì phải
rõ cửa và xin phép vào.
-Vào đi!
Từ trong phòng vọng ra giọng nói lạnh lùng của Khúc Lục Huỳnh Văn khiến Trầm
Khung thầm than
-Lại giở thoái “nữ thần” ra rồi.
Két
Dùng hai tay đẩy nhẹ cánh cửa và Trầm Khung nhanh chóng thấy Khúc Lục Huỳnh
Văn đang tựa lưng vào thành cưa sổ và lạnh lùng nhìn về phía hắn khiến hắn vừa
thầy mắc cười mà lại vừa thấy sợ.
Hắn còn nhớ lúc cô ta gặp Khúc Lục Thừa Thiên thì liền hóa thành một "bé gái
ngoan hiền" ấy thế mà hễ cứ gặp hắn là lại giở cái trò này khiến Trầm Khung
lúc này chính thức nhận định rằng Khúc Lục Huỳnh Văn chính là dạng “bé hạt
tiêu”. À không! Cay nghiệt kiểu này thì phải là ở đẳng cấp “bé ớt hiểm” thì
mới chính xác à
-Ra mắt tiểu thư!
Trầm Khung cúi đầu xuống chào Khúc Lục Huỳnh Văn một cái mà không quỳ như
trước vì hiện Khúc Lục Huỳnh Văn cũng không trong tư thế uy nghi ngồi trên ghế
nên hắn cũng không cần phải dùng lễ trang trọng mà đối đãi với cô.
Vừa cúi đầu xuống, Trầm Khung cũng không quên việc quan sát xem có Ngân Nguyệt
ở đây không nhưng quái là ở chỗ có Thu Nhan nhưng Ngân Nguyệt thì chả thấy đâu
khiến Trầm Khung rất là ngạc nhiên vì thường cả ba người này cứ như hình với
bóng thì sao hôm nay lại thiếu đi một người.
Trầm Khung lúc thật sự là muốn mở lời hỏi Thu Nhan nha nhưng mà Khúc Lục Huỳnh
Văn còn đây khiến hắn không cách nào mở miệng hỏi Thu Nhan được vì chủ sự ở
đây là Khúc Lục Huỳnh Văn và nếu có nói gì thì cũng phải liên quan đến cô ta
nên Trầm Khung lên tiếng hỏi
-Không biết tiểu thư gọi tiểu nhân lên đây có chuyện gì?
-Không có gì! Chỉ là ta thấy trong ngươi hôm nay dường như là rất vui. Xem ra sáng với ngươi đúng là một buổi sáng đẹp trời nha.
Khúc Lục Huỳnh Văn nghiên đầu một chút mà nhìn Trầm Khung và nói một câu đầy
ẩn ý.
Trầm Khung lúc này không có ngu mà không nhận ra ý của Khúc Lục Huỳnh Văn là
sáng nay cô ta sẽ đi và Khúc Lục Huỳnh Văn nói với ẩn ý việc cô ta đi chính là
lý do Trầm Khung thấy vui vì cuối cùng cô ta cũng chịu cút đi.
Sao? Hiển nhiên đó là một phần của lý do rồi. Trầm Khung không phủ nhận việc
cuối cùng cô ta cũng chịu cút đi là một niềm vui lớn nhưng hắn cũng đâu có ngu
đến độ thừa nhận.
Nhưng nếu xét theo mặc khác, Khúc Lục Huỳnh Văn đã chỉ đích danh việc cô ta sẽ
rời đi và theo cách nói của cô là Trầm Khung phải đưa ra nhận định về cảm nghĩ
của mình thì việc đánh lãng sang vấn đề khác là không thể rồi. Vì vậy chỉ còn
lại cách nói cho khéo để không lại bị con “bé ớt hiểm” lại có cớ để nhét ớt
vào mòm hắn thì nguy.
-Vâng thưa tiểu thư! Sáng nay ánh dương đặc biệt dịu nhẹ khiến tiết trời dễ chịu và dọc đường thì lại có muông chim đua nhau hót líu lo làm cả một mảng trời đất vui như mở hội vậy. Được thấy cảnh tượng lạ thế này khiên tiểu nhân như “Tức cảnh sinh tình” và đồng thời tiểu nhân cũng cảm thấy dường như cả đất trời hôm nay đều trong như đang chuẩn bị đón việc gì đó vậy.
Trầm Khung nhớ lại đoạn chém gió trong phim mà ngày trước hắn còn vừa ngồi coi
và vừa chê xàm thì hởi ơi trời đất đúng là éo le khi hôm nay chính hắn phải dở
cái trò này ra. Trầm Khung dùng một giọng điệu như ngâm thơ mà lại như có chút
ẩn ướt trước cảnh tượng trời đất ngày mới đẹp bất ngờ mà nói
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại. Nếu không phải vừa sớm hắn chạy ra chỗ lão
Chẩm Thương mua tạ thì lúc này xác định là bí lời trước câu hỏi này của Khúc
Lục Huỳnh Văn rồi. Trong lời nói này có nữa phần là thật và nữa phần là chém
gió.
Thế nhưng thiên hạ ngoài câu “Tức cảnh sinh tình” ra thì còn có câu “Cảnh tuy
tâm”. Hai câu này nếu ngụ ý ra là cảnh đẹp thì sinh ra tâm tốt và tâm tốt thì
lại sinh ra cảnh đẹp. Mọi thứ nghe nó vừa có lý mà lại vừa vô lý nhưng một sự
thật là cả hai câu này đều không sai. Vậy quan trọng chỉ còn là ở chỗ người
hay cảnh là chủ đạo thôi.
Vậy nên Trầm Khung mới cố gắng làm cho tâm trạng của Khúc Lục Huỳnh Văn cũng
vui lên thì tự nhiên là cảnh đẹp người vui, vẹn cả đôi đường.
-Ồ! Thế ngươi nghĩ trời đất là đang chuẩn bị cho việc gì nào?
Khúc Lục Huỳnh Văn nói ra một khiến Trầm Khung nghe mà có chút cảm giác như
tâm tình của cô ta có chút rục rịch nha. Hắn thầm rủa rõ ý của Khúc Lục Huỳnh
Văn lúc đầu muốn Trầm Khung tự thú việc hắn vui là do cô chuẩn bị đi nhưng mà
khi nghe Trầm Khung chém gió cảnh trời đẹp khiến hắn vui thì lại thích mà vờ
hỏi cho Trầm Khung phải mở miệng công nhận là vì chuyến đi của cô mà cảnh trời
mới trở nên đẹp. Cái này thì vừa hay hạp với câu “Thích mà còn làm bộ”.
Vậy đấy, Trầm Khung chỉ đơn giản là thay đổi việc Trầm Khung vui thành việc
cảnh đất trời làm cho hắn vui thì cái ý nghĩa chuyến đi lần này của Khúc Lục
Huỳnh Văn liền thay đổi một cách thần kỳ từ chuyện không tốt khi Khúc Lục
Huỳnh Văn rời đi thì Trầm Khung được tự do hoành thành tiết trời vừa hay là
một ngày đẹp cho chuyến đi của cô. Dù là cả hai cùng chung ý là Khúc Lục Huỳnh
Văn sẽ rời đi nhưng khung cảm xúc thì lại khác nha.
Việc này khiến Trầm Khung không thể không thầm than
-Ngôn ngữ thật đúng là ảo diệu. Đổi chủ vị cái là thành ra một khung cảnh khác ngay.