Người đăng: Vincent032
Bên dưới cái tia nắng bé nhỏ chiếu vào bên trong căn phòng giam tâm tối, tiếng
khóc của Hạ Vân lúc này đã không còn nữa mà thay vào đó là tiếng thở thôi thớp
của Hà Nam.
Dù đã bao lần Hạ Vân tự dối lòng mình rằng Hà Nam sẽ ổn thôi nhưng thực thế
thì lại khác quá xa những gì mà cô mơ về. Trong cái mông lung giữa thực tại là
ảo giác, Hạ Vân mơ về ngày mà gia đình cô lại một lần nữa được đòn tụ, cha cô
chấp nhận Hà Nam làm con rễ sau bao nhiêu gian lao mà cả hai cùng vượt qua,
mọi chuyện thật là hoàn hảo cho một giấc mơ mãi mãi không thể thành sự thật.
Bịch bịch bịch … két
Trong căn hầm tối vốn chỉ có tiếng thở thoi thớp của Hà Nam đột nhiên vang lên
tiếng bước chân và cảnh cửa gỗ vốn khóa chặc căn phòng được mở tung ra và có
hai người bước vào trong đó.
Khi cánh cửa mở ra, Hạ Vân lúc này mới giật mình mà thoát khỏi giấc mộng của
mình và nhìn ra phía cửa. Cô biết hai người này, cô biết họ vì họ là người
cùng chung đội với Hà Nam.
-Anh Lã Khan! Anh Lương Tạo! Hai anh mau đến giúp Hà Nam với, anh ấy chỉ còn thở thoi thớp mà thôi
Nhìn thấy hai người này với Hạ Vân như là ánh sáng nơi cuối đường hầm khiến cô
vội vàng ngồi dậy nói
Lã Khan và Lương Tạo nghe vậy thì cả hai cùng nhìn nhau một cái rồi tiến đến.
Thế nhưng, thay vì đến bên Hà Nam thì họ lại nắm lấy hai tay của Hạ Vân vào
kéo cô ra ngoài.
Bất ngờ trước hành động của cả hai, Hạ Vân hoảng hốt nói
-Hai anh làm gì thế?
-Xin lỗi Hạ Vân! Xin lỗi Hà Nam! Bọn anh còn có cuộc sống của riêng mình.
Cả Lã Khan và Lương Tạo đều nghẹn ngào không dám nhìn mặt Hạ Vân mà không hẹn
cùng nói. Ắc hẳn ai trong họ mà không nhìn thấy và không hiểu hoàn tình trạng
của Hạ Vân cùng Hà Nam. Nhưng vậy thì sao chứ? Họ còn có cuộc sống riêng của
họ và nếu trượng nghĩa mà giúp Hạ Vân cùng Hà Nam thì cũng đồng nghĩa với việc
cuộc sống không chỉ của họ mà còn của những người mà họ đang bảo bọc bị ảnh
hưởng.
Dức lời, cả hai người nhanh chóng kéo Hạ Vân ra khỏi căn phòng giam.
-Không! Hà Nam! Bỏ em ra … không … Hà Nam …
Trong tình cảnh không sức phản kháng, Hạ Vân chỉ có thể vùng vẫy mà cố gắng
niếu kéo giây phút ở bên cạnh Hà Nam. Nhưng, ở cùng Hà Nam thì được gì chứ?
Cuối cùng thì cũng chỉ có một cái kết mà thôi. Ở Hà Nam cũng sẽ chết, đi Hà
Nam vẫn sẽ chết. Vĩnh viễn không thể thay đổi vì về cơ bản khi cả hai bị bắt
thì cuộc đời của họ đã bế tắc.
Hạ Vân bị kéo ra ngoài và tiếng vùng vẫy cùng tiếng kêu của cô cũng ngày một
dần xa xâm.
Một mình nằng trong căn phòng vừa lạnh vừa tối. Hà Nam dù chìm vào trong cơn
mê sảng do thiếu dưỡng khí khi bị chứng thở khó nhưng những âm thanh của Hạ
Vân như vẫn còn vang bên trong tai của hắn. Tuy vậy, giờ phút này, cơ thể này
đã còn không thuộc về Hà Nam nữa rồi và cứ thế mà nhịp thở của hắn cũng dần
dần thưa ra
-Giờ giải quyết tên này sao đây?
Bên ngoài căn phòng lúc này vang lên âm thanh của một tên cảnh vệ.
-Thấy mày đánh nó là tao đã sợ rồi. Biết thế nào nó cũng bị đánh chết mà
Tiếng của một tên khác vang lên và hai tên này không ai khác ngoài hai tên
cảnh vệ đã đánh Hà Nam.
-Chẹp! Thôi thì thế nào hắn cũng bị Dương Phong thiếu gia xử, ta xử hắn trước chắc cũng chả sao.
Tên cảnh vệ vì bị Hà Nam phá rối lúc này chẹp miệng một tiếng mà nói cho qua
chuyện rồi lại bảo
-Gọi người dọn xác đến đi! Tên này xong rồi
Tên cảnh về vừa nói mà vừa nhìn vào phòng giam khi thấy hơi thở của Hà Nam yếu
đến gần như không có.
…
Két
Một lần nữa, cánh cửa phòng giam lại được mở ra và từ bên ngoài hai người lạ
mặt bước vào và từ ngoài vọng vào tiếng nói của một tên cảnh vệ
-Bọn mày dọn lẹ đi!
Hai người vừa vào nghe vậy thì liền vâng dạ mà đến bên Hà Nam rồi một tên lấy
một cuộn vải đen to ra và quay ra ngoài nói
-Cảnh vệ đại ca này! Xác tên này trong kinh quá, bọn tôi dùng vải quấn lại nhé. Để đem đi lại làm kinh sợ người trong thành thì không hay
-Nhanh tay đi!
-Vâng vâng!
Và cứ thế, cơ thể của Hà Nam được cả hai người dọn xác quấn trong một lớp vải
đen trong như một cái xác ướp bọc trong vải đen.
Sau khi quấn xong cơ thể Hà Nam lại, hai tên dọn xác nhanh chóng khiên Hà Nam
ra và đặt lên chiếc xe ngựa đã chờ sẵn ở bên ngoài.
Sau khi đặt xác Hà Nam lên xe, hai tên cảnh vệ đến và đưa cho hai tên dọn xác
một túi tiền rồi cả hai nhanh chóng lái xe ngựa đi.
…
Trở lại Na Lan thành, Trầm Khung sau khi từ biệt Chẩm Thương thì đã tức tốc
đeo túi tạ sắt mười ký trên lưng mà chạy về dinh thự.
Sáng hôm nay, Trầm Khung không tập luyện thể lực vì lúc hắn chạy thục mạng về
dinh thự đã là ca tập thể lực quyết liệt nhất ngày rồi.
Không có thể gian để làm dịu cơ thể, Trầm Khung đến giếng nước mà dọi cho mình
ngay một ca nước lạnh. Nhưng sau đó hắn liền biết mình đã phạm phải sai lằm
lớn.
Cơ thể lúc vận động cao mà dọi ngay nước lạnh vào thì … Trầm Khung cả người
nổi lên một màu xanh sẫm, cơ thể thì rung cầm cập và cảm thấy chút nhức đầu
cùng cảm giác được máu không thông do mạch máu bị teo lại khiến chúng có màu
xanh sẫm.
Trải qua cảm giác này, Trầm Khung mới nhớ lại là lúc trước hắn cũng từng nghe
nói là không nên tắm ngay sau khi vận động nhiều vì khi vận động nhiều sẽ làm
cho cơ thể quá nóng và đã có nhiều pha bị đột tử vì bị nghẽn mạch máu. Nhớ đến
đây, Trầm Khung liền hoảng sợ mà chạy ngay vào bếp và ngồi gần bếp lửa.
-Ồ! La A! ủa …sao hôm nay cháu trong xanh xao thế?
Ô Mai đang lây hoay trong bếp thì thấy Trầm Khung chạy vào nên liền cười chào
nhưng khi thấy hắn cả người xanh lè thì liền hoảng hốt hỏi.
Trầm Khung ngồi bên bếp lửa và thuận miệng kể lại chuyện hắn dọi nước lạnh sau
khi vận động nhiều nên mới thành ra cả người xanh lè thế này. Ô Mai sau khi
nghe Trầm Khung kể thì cũng sợ trong lòng mà bảo hắn ngồi sát vào bếp lửa một
chút.
Ngồi trong bếp, Trầm Khung rãnh đưa mắt ra nhìn quanh khung cảnh bên trong
phòng bếp thi liền thấy có chút lạ và quay sang hỏi Ô Mai
-Chú Ô Mai này! Hôm nay là ngày gì mà sao bửa sáng chuẩn bị linh đình thế?
Ô Mai đang đứng nấu ăn thì nghe Trầm Khung hỏi thì liền thuận miệng trả lời
-Thế chú em không biết là hôm nay Huỳnh Văn tiểu thư sau khi ăn sáng xong sẽ quay về Đàn Hương thành à?
-Úi! Cô ta đi à? Trời cao có mắt rồi há há
Trầm Khung nghe vậy thì lòng thầm mừng như trẻ con vừa hay được tin là có lì
xì to nha. Khúc Lục Thừa Thiên đến rồi đi rồi, giờ Khúc Lục Huỳnh Văn cũng đi
luôn vậy thì cuộc sống của hắn ở đây chả phải thanh thản hơn sao?
-Chà! Tiểu thư đ … gì? Sáng nay là đi rồi à?
Trầm Khung vừa vui vẻ vừa gật gù nói nhảm một câu thì liền chợt nhớ đến một
chuyện vô cùng hệ trọng là nếu Khúc Lục Huỳnh Văn đi thì chả phải Thu Nhan
cùng Ngân Nguyệt cũng sẽ đi theo sao?
-Gì? Ngân Nguyệt rời đi? Trời đất! Ta đây chưa kịp tiêu diệt địch thì địch đã rời đi rồi?! Ối … ối … sao tự nhiên mọi chuyện nó loạn lên thế này? ối … ối ... bối rối quá
Trầm Khung sau khi nhận ra vấn đề thì đã giật mình mà đứng phắt người lên
khiến Ô Mai đang nấu ăn bên cạnh bị giật mình mà nè sang một bên mà hỏi
-Whoa~~ Gì vậy La A?
Trong lúc bối rối, Trầm Khung hiển nhiên không nghe những gì Ô Mai hỏi. Sau
một khoảnh khắc, Trầm Khung thầm nói “kệ bà nó! Anh đây nhất định phải gặp
Ngân Nguyệt”. Tự thầm nói một câu rồi Trầm Khung như quên hết mệt mỏi và như
một cơn gió mà chạy ra khỏi phòng bếp trong sự ngơ ngác của Ô Mai
-Ngân Nguyệt! Em không được đi đâu cho đến khi hai ta xác định rõ ràng chuyện này