Sau Cơn Mưa Trời Lại Sáng


Người đăng: Vincent032

Khi anh bình minh vừa ló dạng, những tia sáng đầu tiên chiếu sáng cả con đường
dài và in lên mặt đường một bóng người nho nhỏ đang chạy nhanh trên đường.

Có thể nói, sáng nay Trầm Khung thực sự là tràng đầy sinh lực nha.

Tối hôm qua, hắn đã giải tỏa được hết bao nhiêu sầu não và còn tìm thêm được
một lý do nữa để hy vọng một ngày mới lại đến nữa. Đó chính là Ngân Nguyệt.

Về cơ bản thì Trầm Khung là một thằng con trai 20 tuổi đang sống trong thân
xác trẻ mười tuổi. Về mặt sinh lý thì đúng là còn nhỏ nhưng về mặt tư duy thì
có thể nói là đã trưởng thành.

Mà nhớ lại thì ngoài cái đoạn tình trường dang dở năm cấp ba ra thì Trầm Khung
đã lâu không có để ý đến cô gái nào khác và nếu có thì chỉ là ý trêu hoa ghẹo
nguyệt thôi.

Ấy thế mà trong thời khắc hắn yếu lòng nhất, một mùi hương thoang thoảng, một
hương vị bánh khó quên và một khúc thâm tình đã khiến Trầm Khung không biết
khi nào đã sa vào lưới tình của Ngân Nguyệt. Quả thật không hỗ với câu “Đàn
ông yêu bằng bao tử”. Trầm Khung nhân tiện cũng nhớ lại câu mà lão thầy dạy
môn tâm lý học mà hắn từng xem trên mạng nói rằng “Phụ nữ mà vừa hiền dịu lại
vừa tâm lý và đảm đang thì đàn ông nó tiêu diệt hết” và quả thật Trầm Khung
bây giờ thật sự là một lòng quyết tâm muốn “tiêu diệt” Ngân Nguyệt rồi nên lúc
tối qua mới có gan lới mà làm ra chuyện tày trời ấy.

Sau đêm qua, Trầm Khung thật sự rất là tò mò không biết sáng nay Ngân Nguyệt
sẽ có vẻ mặt thế nào khi nhìn thấy hắn vì đó chính là manh mối để hắn đón tâm
lý của nàng ta.

Nhưng nói gì thì nói, đó là chuyện của buổi sáng còn vào buổi sáng sớm này thì
Trầm Khung còn việc khác phải làm.

Trầm Khung không thể không nhận định là nhờ vào chế độ ăn nhiều mà chú Ô Mai
cho hắn ăn mỗi ngày cùng với độ kỳ diệu của diệu của cơ thể mà Trầm Khung có
thể cảm nhận rõ được sự tiến bộ của mình.

Nếu nói về chiều cao thì không có những sự tiến bộ rõ rệt nhưng còn về thể lực
thì lại khác. Cơ thể hắn lúc này ngoài một chút đau nhứt ra thì đã các mô cơ
đã săn chắc lại và Trầm Khung cần phải nâng lượng tạ lên để khiến cơ thể phát
triển đạt tốc độ tốt nhất vì hắn cần phải trở nên mạnh mẽ hơn nữa và cao hơn
nữa để sớm ngày ôm thẳng Ngân Nguyệt vào lòng chứ không phải là bị nàng ta ôm
vào lòng như bây giờ.

Xa xa trước mặt, Trầm Khung đã thấy được quầy tạp hóa của lão Chẩm Thương.

Đến trước quầy, Trầm Khung thấy quả thực là lão ta đã làm theo lời mà Trầm
Khung nói khi chia các loại rau cũ có chất lượng tốt và kém ra hai giỏ và bán
với hai giá khác nhau. Nhưng ở đây có chút khác là lão đã nâng giá loại tốt
lên hơi cao so với Trầm Khung gợi ý lúc đầu cho thấy cách thức kinh doanh này
thực sự là đem lại hiểu qua về lợi nhuận cao nên lão ta mới có gan làm như
vậy.

-Ồ nhóc La A! Chú em ngươi đúng thật là bỏ lão già ta đây cô đơn quá lâu đi

Trầm Khung còn đang xem rau cũ trên quầy thì đã nghe tiếng của lão Chẩm Thương
từ trong tiệm vang lên và lão cũng nhanh chóng chạy ra mà đón Trầm Khung khiến
hắn không thể không tự đắc một câu

-Sao? Thấy anh đây đến thì như thần tài gõ cửa phải không. Thái độ thế này thì mười phần là buôn bán lời to rồi.

Trầm Khung dò thái độ của lão ta mà thầm tự cười và nói

-Ấy chú Chẩm Thương! Đúng là đã lâu không gặp nha. Hôm nay trong chú phi thường vui vẻ xem ra buôn bán thật sự là có quả lời không nhỏ à

Chẩm Thương nghe Trầm Khung nói thế thì liền tiến tới mà lấy ban tay to vỗ vỗ
vào cái vai nhỏ đang còn khá nhứt của Trầm Khung mấy cái mạnh khiến hắn ta
phải nhăn mặt mà thầm rủa vài câu

-Đúng là vậy à! Ta theo y lời chú làm. Ngày đầu thì có người đến hỏi tại sao lại vậy, ta liền nói như kiểu là mùa vụ năm nay không tốt nên ta dùng kinh nghiệm của mình chọn ra hai loại tốt và kém để bán cho hợp giá. Nghe vậy, họ liền vui mừng mà chọn loại phù hợp với mình. Lâu ngày, ta thấy loại kém dù nó nâng giá lên gần giá gốc một chút thì cũng bán rất chạy mà loại tốt nâng giá lên cao thì sức mua vẫn không giảm thật là đúng với câu mà trước đó chú em đã nói “Kẻ ít tiền thấy rẻ là mua, kẻ có tiền chỉ cầu hàng tốt” à.

-Úi! Thị trường tại nơi đây thật là dễ tính à nha. Hay là còn do ảnh hưởng của chế độ giai cấp rõ ràng? Cũng phải à, thân là người có tiền thì phải chi tiêu cho khác với kẻ thấp kém chứ. Lời to rồi lời to rồi.

Trầm Khung nghe vậy mà mừng muốn ra mặt luôn nha. Ở thế giới của hắn thì cạnh
tranh quá mức khốc liệt đi, cứ vài ngày là lại có chiêu bài kinh doanh mới và
thị trường khách hàng thì lại khó tính đến phát sợ. Ấy thế mà thị trường tại
thế giới này thật sự là quá dễ tính và đơn điệu quá, cứ áp dụng theo quy tắc
bán hàng phân cấp (tức hàng hóa có cấp độ) thì cỡ nào cũng có lời to.

-Hà hà! Chú Chẩm Thương à. Đấy là do chú nhanh lẹ rồi. Cách cháu nghĩ ra là thế nhưng không có những lời lẽ chiêu dụ khách của chú thì không thể thành công rồi

Trầm Khung được khen mà khiêm tốn chia sẻ công lao này cho lão ta vì cha hắn
xưa từng nói “Có một cách để tạo dựng quan hệ tốt với người khác đó chính là
nhường cho họ phần công lao mà đáng lẽ con có thể nhận hết một mình một cách
khiêm tốn và hợp lý. Khi ấy, họ sẽ được khen mà cảm thấy vui, được cho là có
năng lực mà lên tinh thần và được công nhận mà sinh ra thiện cảm với con”

Và quả thật, lão Chẩm Thương nghe vậy liền hớn ha hớn hở mà kể cho Trầm Khung
nghe về lúc lão nghe khách hỏi thì bối rối thế nào khi tìm cách trả lời cho
hợp lý rồi cảm giác khi khách nghe bị thuyết phục mua hàng và cảm giác thấy
khách mua hàng tốt với giá cao mà vẫn vui vẻ trả tiền và còn dặn để dành hàng
cho họ ra sao. Mọi chuyện cứ như thế một lúc lâu như thể lão ta khoe hết công
lao của mình ra và Trầm Khung thì cứ áp dụng quy tắc “lắc nghe tuyệt đối”.

Sau khi hả hê kể hết chuyện của mình, lúc này lão Chẩm Thương đột nhiên hỏi

-À mà chú em hôm nay đến đây có việc gì?

Trầm Khung lúc thấy lão chuyển đề tài thì liền muốn quỳ xuống mà tạ ơn trời vì
thời gian của hắn thật là không có nhiều à. Không chần chừ, hắn liền nói

-Hôm nay con đến đây để mua thêm chục ký tạ sắt về để luyện tập

-Hủm?

Lão Chẩm Thương nghe thế thì liền ngửa người ra ngạc nhiên rồi lấy tay bóp bóp
bắp tay và bắp chân của Trầm Khung và nói

-Ôi trời! Cơ thể của chú em La A đây đúng là săn chắc nha

-Nói thừa!

Trầm Khung nghe thế liền tự phán ngay một câu nhưng hiển nhiên là tự nói trong
lòng và ngoài mặt thì chỉ cười thôi

-Thôi! Vào trong tiệm đi, để lão đây lấy tạ cho cậu

Lão Chẩm Thương sau khi cảm thán một câu thì liền kéo tay Trầm Khung mà bước
vào trong tiệm rồi đi đến ngay khu vực bán đồ kim loại để lấy tạ.

Trong lúc lục lấy ta, Trầm Khung để ý xung quanh và thấy đồ kim loại ở trong
quày đã có phần cũ và có rỉ.

-Xem ra là bán không được tốt. Khoang, việc gì mà lão ta phải dẫn ta đến tận đây? Bảo ta đứng ngoài kia đợi cũng được mà … à … lão già, thâm ý lắm há há ta đây rất thích.

Trầm Khung đứng quan sát một lúc mà thấy động tác lấy tạ của lão Chẩm Thương
rất chậm và từ tốn nha, tất cả cứ như là lão đang câu giờ cho cái gì đó vậy và
Trầm Khung không biết là do may mắn hay là do phản xạ tự nhiên mà tìm ra được
khúc mắc của vấn đề.

Suy nghĩ một chút, Trầm Khung liền nói

-Ôi chú Chẩm Thương này, mới đồ sắt này xem ra là không còn tốt nữa à

Và cứ đúng như Trầm Khung đã đoán, lão Chẩm Thương nghe Trầm Khung nói chúng
phần mình chờ đợi thì liền quay lại nói ngay

-Ầy! Đó cũng là chuyện làm lão đây đau đầu đây. Mớ đồ sắt này tồn động gần cả năm rồi. Ta muốn nhập thêm đồ mới về bán thì cũng không có không gian để chứa thêm nữa. Thật đúng là làm ăn thật khó khăn à. Chú em thông minh sáng dạ không biết có sáng kiến gì không?

-Đấy! Anh đón có sai đâu. Lợi nhuận cao đúng là thứ đừng thử dù chỉ một lần. Một lần hít vào thì cả đời cũng là không dứt ra được à.

Trầm Khung nghe lão nói y như mình nghĩ thì cũng có phần tự kiêu mà âm thành
hãnh diện nhưng hiển nhiên là vẫn tỏ ra ngây thơ không biết gì để cho lão ta
lợi dụng một chút vì Trầm Khung muốn đánh giá về con người của lão Chẩm Thương
trước khi chính thức hợp tác với lão làm ăn to.

-Hùm! Chú đã thử giảm giá bán chưa?

Lão Chẫm Thương nghe vậy thì có hơi thất vọng mà nói

-Cái đó ta đã thử rồi! Khách vào hỏi giá thì ta đều nói là giảm giá nhưng họ vẫn không mua.

Trầm Khung nghe vậy thì liền hỏi tiếp

-Vậy còn về phần vốn khi nhập lô hàng này? Chú đã bán được mấy phần hàng và hoàn vốn chưa?

Lão Chẩm Thương thấy Trầm Khung hỏi tiếp thì liền có chút hy vọng và trà lời
ngay

-Đã được bảy phần vốn rồi và bán được năm phần hàng

-Vậy là lợi nhuận là hai phần à?

Trầm Khung nghe vậy thì tự nhủ và nói

-Vậy chú bán với giá phân nữa đi

Lão Chẩm Thương nghe Trầm Khung nói vậy thì liền xua tay

-Không được không được, vậy thì tiền lời chỉ còn lại một chút thì sao được

Trầm Khung nghe lão Chẩm Thương nói ra câu đó thì không thể không chừng mắt ra
nhìn lão ta.

-Thật là con ma tham lời! Lão chỉ nghĩ đến lợi nhuận mà không hề nghĩ tới việc là hàng cũ sẽ không tiêu thụ được nữa. Thảo nào cửa hàng nằm ở vị trí tốt thế này mà lại không phát huy được hết tiềm năng.

Trầm Khung thần mắng lão Chẩm Thương một chút và giảng giải cho lão hiểu

-Chú Chẩm Thương này! Con nghe lời chú nói là biết chú có giảm giá mà chỉ giảm có một chút thì sao mà bán được. Vấn đề cấp bách ở đây là chú cần phải thanh lý hết mớ hàng tồn kho này chứ không phải lợi nhuận cao. Nếu số hàng này mà hóa thành sắt vụng hết thì đừng nói là nửa phần lời mà tới đó chú còn lỗ vốn nữa kìa.

Chẩm Thương nghe Trầm Khung nói vậy thì trong như đã ngộ ra chú gì đó. Thấy
vậy Trầm Khung nói tiếp

-Giờ chú nghe lời cháu, lấy một cái tấm bản gỗ to rồi viết lên đó “thanh lý hàng kim loại tồn kho, giảm phân nữa giá” và chọn vị trí dễ thấy nhất ở trước cửa tiệm mà để rồi quay lại chà hết mớ rỉ trên mấy món đồ này. À mà chú cho cháu mượng giấy và bút tí

Trầm Khung nói đến đây thì liền chỉ tay về phía mớ giấy viết trên bàn làm việc
trong tiệm nói

Lão Chẩm Thương thấy vậy liền đưa một cây viết lông và một mảnh giấy cho Trầm
Khung.

Nhận lấy giấy, Trầm Khung liền viết viết lên đó mấy chữ rồi nói

-Sau khi chú bán hết mớ hàng cũ này và nhập lại hàng mới thì liền đổi tấm bản bên ngoài thành “có hàng kim loại tốt vừa mới nhập về” rồi tại mỗi loại hàng chỉ trưng bày hàng mẫu thôi và bên hàng mẫu ta treo mãnh giấy thế này

Trầm Khung nói xong thì đưa mãnh giấy trên tay lên. Trên mãnh giấy có ba hàng
chữ là “giá gốc”, “giá bán” và “nội dung” nhưng phần chữ “giá gốc” đã bị gạch
ngang đi và phần chữ giá bán thì to hơn nhiều phần chữ giá gốc

-Sau khi có hàng mới thì chú ghi giá cao hơn giá gốc thật ở phần “giá gốc” và ghi giá chú muốn bán tại phần “giá bán”. Còn về phần nội dung thì chú ghi về nguồn gốc của mặt hàng này, do ai làm ra, tay nghề người đó thế nào, chất lượng và lợi ích của khách khi dùng vật này ra sao. Chú cứ thế mà ghi hết vào đây và thêm một chút nói quá cũng được.

Trầm Khung sau khi cho lão Chẩm Thương xem tờ giấy thì liền giải thích cho lão
hiểu và khi nghe hết thì lão Chẩm Thương liền thắc mắc

-Về phần bảo là “giá gốc” nhưng ta lại bán cao hơn thì nhỡ khách biết thì sao? Với phần nội dung thi viết chi cho phiền? Ta tự nói cũng được mà

Trầm Khung nghe đến đây liền lắc đầu và nói

-Phần nội dung chính là cái mấu chốt để người mua tin vào cái “giá gốc” mà ta ghi, chú đâu phải lúc nào cũng giới thiệu cho họ được nên chú cần phải ghi ra và là ghi càng tốt thì họ càng cảm thấy giá đó là hợp lý. Còn nếu chú vẫn lo thì cứ đến chỗ nhập hàng mà căn dặn người ở đó nói như vậy và cái giá đó là đúng thì người mua có tìm đến để hỏi thì cũng nhận được cùng câu trả lời.

Nói đến đây Trầm Khung chẹp miệng một tiếng, hai mắt còn lại phân nữa rồi nói

-Mà cháu nói thật nha, khách hàng biết rõ giá đã là hiếm có rồi. Khách mà đi tìm đến tận chỗ sản xuất để hỏi thì lại càng là dạng hiếm có cần phải được bảo tồn thì chú cần gì phải lo?

-Cần được bảo tồn là gì?

Lão Chẩm Thương châm chú nghe Trầm Khung nói mà khi nghe xong thì liền hỏi
ngược lại một câu khiến Trầm Khung muốn ngã ngửa ra

-Chết! Do bực quá mà quên mất cái câu “Cần được bảo tồn” này ở thế giới này hãy còn là xa lạ.

Tự thì thầm một câu Trầm Khung nói tiếp

-Chứ không cần để ý quá, đại khái là hiếm gần như không có, ý cháu là thế đấy. Nói chung thì chú cứ thử đi, thêm chút mực, thêm chút giấy mà lại bạn được hàng nhanh và giá tốt hơn thì có chi lỗ đâu.

Trầm Khung cảm thấy buổi sáng sớm của mình gần hết rồi nên liền tìm cách nói
cho hết chuyện.

-Hùm … nghe cũng hợp lý … Đây! Tạ của chú em này

Lão Chẩm Thương gật gù mà suy nghĩ một chút và đưa túi tạ sắt cho Trầm Khung.

-Thế hết thảy bao nhiêu ạ?

Trầm Khung lúc này mới thật sự là đánh giá về con người của Chẩm Thương ở câu
hỏi này. Nếu là kẻ còn biết điều thì lão sẽ bán cho hắn khác với thông thường,
còn mà lão cứ thế mà bán thì Trầm Khung hiển nhiên là “bo xì” lão ngay. Ai đời
mà lại đi hợp tác với tên tham lam chỉ biết ăn mà không biết đây biết đó. Đời
là vậy, nhiều khi ta chết chính là ở những tiểu tiết mà ta không để ý

-Thôi chú em cứ cầm lấy, lúc trước nhờ ý của chú mà lão đây kiếm được bộn tiền lời nên phần tạ sắt này xem như ta cảm ơn vậy. Nếu sau này cách của chú giúp ta bán được thì chắc có lẽ ta phải thuê chú tư vấn cho ta cách bán hàng nữa là

Chẩm Thương thấy Trầm Khung hỏi thì liền thôi suy nghĩ mà vừa cười vừa vỗ vai
Trầm Khung và vừa nói khiến Trầm Khung mừng muốn ra cả nước mắt

Nó gì thì hắn chỉ có quen biết với mỗi lão Chẩm Thương thôi. Nếu lão ta không
được thì Trầm Khung cũng chả biết phải đi đâu để tìm người hợp tác làm ăn.

-À vậy là cháu phải cám ơn chú Chẩm Thương rồi! Chú an tâm, cách của cháu tuyệt nhiên sẽ hiệu quả. Chú cứ y thế mà làm ắc sẽ thành công thôi.

Trầm Khung ra điệu bộ tự tin mà vỗ ngực nói nhằm củng cố lòng tin vào cách bán
này trong tư tưởng của lão Chẩm Thương vì chỉ có khi lão an tâm mà làm thì
hiệu quả đạt được mới là cao nhất.

-Vậy thôi nhá! Cháu xin phép đi về. Chúc chú mua may bán đắc.

Trầm Khung nói xong thì liền để lại một câu và từ biệt vì thời gian cho hắn
chả còn lai là bao nên hắn cần trở về dinh thự ngay.

-Ừ! Cháu cũng mạnh giỏi nhá

Lão Chẩm Thương thấy vậy cũng vẫy tay chào Trầm Khung và chúc hắn một câu

Trầm Khung nghe vậy thì quay lại cười một cái và đeo túi tạ trên lưng mà chay
về hướng dinh thự.


Du Giới - Chương #45