Người đăng: Vincent032
Tại sân chính của dinh thự, lúc này tất cả mọi người trong dinh thự đều đã tập
trung ra dây và đứng thành một vòng tròn khi hay tinh Gia chủ và La A sẽ có
một trận đấu.
Ai ai đứng trên sân này đều có những cảm xúc khác nhau nhưng nếu quy về một
cảm xúc chính thì đó chính là tò mò. Có thể nói, ai ai cũng cảm thấy khó hiểu
khi đường đường một vị Gia chủ lại chấp nhận đấu với một người ở mà còn là nô
lệ và càng khó hiểu hơn khi đối thủ của ông lại là một cậu bé mười tuổi.
Trong khi đó, Khúc Lục La Thiên và Khúc Lục Huỳnh Văn cũng đứng tại một nơi
thoán người nhất và nhìn vào Trầm Khung cùng cha của hai người họ ở giữa sân.
Trầm Khung lúc này thẳng người đứng giữa sân, tay cầm một thanh côn gỗ dài và
nhìn thẳng vào người đán ông phía trước mình.
Theo như Trầm Khung được biết thì ông ta tên là Khúc Lục Thừa Thiên, một chủ
tướng chịu trách nhiệm dẫn dắt vạn tộc binh trấn giữ khu vực phía tây bắc của
Minh Quang đế quốc và do tình hình chiến sự phía tây bắc mười nay trở lại đây
có chuyển biến xấu với những đợt xâm nhập của những kẻ kẻ sống bên kia biên
giới mà ông không thể thương xuyên về thăm nhà.
Công việc hằng ngày của Khúc Lục Thừa Thiên là trông coi một vùng rừng núi
phức tạp nên ngoài việc chỉ huy lính lập một hàng phòng tuyến dài dọc theo
biên giới và tu sửa thường xuyên những điểm phòng thủ này thì ông còn cỉ đạo
các đợt thâm dò bên ngoài phòng tuyến khoảng mười cây số trở lại
Sở dĩ mọi chuyện đều dừng lại ở mười cây số là vì thứ nhất, địa hình rừng núi
nguyên sơ rất khó để hành quân. Thứ hai là do là khu rừng thiên nước độc nên
việc người không thạo đi rừng thi sẽ khó mà sống được. Ba là do phục binh và
cuối cùng là vì người sống tại khu vực tây bắc rất đặc biệt, bọn họ có sức
mạnh thể chất vượt trọi người bình thường nên ngoài việc bám lấy thành lũy,
chiến hào mà đánh thì binh lính khó lòng mà đối kháng trực diện với bọn chúng.
Tổng hợp lại, Minh Quang đế quốc có sự tổ chức quân lực khiến Trầm Khung khá
là khó hiểu. Thông thường một vị Đại Đế sẽ tìm cách nắm hết binh quyền vì có
binh quyền chính là có được đất nước.
Nhưng đằng này binh lực lại tập trung vào tay các gia tộc quân sự với hệ thống
tộc binh do từng gia tộc chiêu mộ, đào tạo và chỉ huy. Còn hoàng tộc thì cũng
nắm một đội quân riêng của mình nhưng Trầm Khung không rõ là đội quân đó như
thế nào.
Đa phần, các gia tộc quân sự đều có lãnh thổ nằm gần biên giới và chịu trách
nhiệm trông coi nơi đó hay tự tấn công hoặc phối hợp cùng các cánh quân khác
tiến công theo sự cho phép của Đại đế.
Càng nghĩ đến, Trầm Khung lại càng thấy Minh Quang đế quốc có phần khá giống
với đế quốc Mông Cổ ngày xưa. Trước đây, Thành Cát Tư Hãn cũng tổ chức quân
lực quốc gia theo kiểu này và kết quả là trong một đời người, ông ta đã tạo ra
một đế quốc vĩ đại nhất nhân loại.
Nhưng có một vấn đề là đế quốc Mông Cổ dù vĩ đại thì cũng chỉ tôn tại trong
vòng trăm năm. Cũng có nghĩa là sau khi Thành Cát Tư Hãn ngã xuống thì đế quốc
cũng lụi tàn.
Ấy thế mà theo sách mà Trầm Khung từng đọc thì nó lại nói là Minh Quang đế
quốc đã có lịch sử nghìn năm. Điều này khiến Trầm Khung cảm thấy rất là khó
tinh vì hình thức tổ chức quân đội thế này thật sự là con dao hai lưỡi.
Hình thức này giúp cho việc tiến công trở nên nhanh chóng và thuận lợi khi chỉ
huy ngay tại mặt trận. Nhưng lại làm cho quyền lực tập trung vào tay ngoại
nhân quá nhiều rồi dẫn đến lấn áp quyền thế của hoàng tộc và đó là cách mà đế
quốc Mông Cổ diệt vong.
…
-La A! Ngươi đã chuẩn bị xong chưa?
Khúc Lục Thừa Thiên lúc này đã cởi bộ giáp trụ ra, một thân hình đồ sộ và cứng
như đá đứng trước mắt Trầm Khung khiến hắn có chút run tay.
Hít một hơi thật sâu, Trầm Khung lấy lại tinh thần mà mở bừng mắt nhìn Khúc
Lục Thừa Thiên mà nói
-Con đã sẵn sàng.
-Tốt! Trước ta sẽ cho cậu thoải mái tắn công ta sao bằng toàn bộ những gì cậu có và ta chỉ phòng thủ thôi. Nhưng sau khi qua ba mươi lần thở mà con chưa đánh được ta thì ta sẽ tấn công lại đấy. Đến lúc đó, trừ phi cậu chịu thua và hay nằm bẹp trên đất chứ bằng không ta sẽ không dừng tay. Nam nhi có gan làm thì phải có gan nhận hậu quả.
Khúc Lục Thừa Thiên thoải mái phổ biến luật cho Trầm Khung không nghe và sau
khi nói xong thì ông ta ngay tức khắc tỏ ra có chút động thái phòng thủ.
-La A! Cố lên!
La Thiên đứng cạnh Khúc Lục Huỳnh Văn la lớn lên làm cô ta cảm thấy khó chịu
mà quay sang nói
-Em la ó làm gì! Em có biết tướng tá và kinh nghiệm của cha và tên đó trên về cơ bản là một trời một vực. Ngay từ đầu ta đã thấy là không có kết quả rồi. Vậy mà hắn còn cố gắng làm ra vẻ nam nhi.
La Thiên nghe thế liền không chịu thua mà nói
-Là nam nhi thì phải biết nắm bắt cơ hội. Nếu em mà ở trong hoành cảnh của La A thì em cũng đồng ý. Đánh một trận thật thoải mái thì dù có thua cũng là oanh liệt
Trầm Khung lúc này chuẩn bị ra tay mà nghe Khúc Lục Huỳnh Văn chế diễu mình
thì cũng có chút cảm thấy đúng. Ấy thế mà hắn vạn lần không ngờ là hôm nay tên
La Thiên kia nói ra được một câu đầy nam tính như thế khiến Trầm Khung phải
suy nghĩ lại xem tên này có phải bị “đam mỹ” hay không.
-Con xin phép!
Trầm Khung sau khi đã chuẩn bị hết thì liền nắm chặc thanh côn trên tay và lao
thẳng đến mà đánh ngang một côn để thâm dò Khúc Lục Thừa Thiên.
Cách
Thanh côn lao đến thì ngay tức khắc Khúc Lục Thừa Thiên đơn giản là dùng tay
dang ngang và lấy thân côn đở một cách nhẹ nhàng và nói
-Dùng sức lên! Thế này thì không làm gì được ta đâu
-Vâng!
Trầm Khung sau khi bị chặn một côn thì liền thu lại và xoay người lấy thế mà
đánh thêm một con nữa.
Cách
-Dùng sức!
Khúc Lục Thừa Thiên lại nhẹ nhàng đở một côn và nói
Cách cách cách cách …
Trầm Khung liên tục phát ra những đòn tấn công nhưng tất cả đều bị Khúc Lục
Thừa Thiên dễ dàng chặn được.
-La A! Cậu không có nh …
Khúc Lục Thừa Thiên đơn giản đở những đòn đánh với sức cậu một cậu bé mười
tuổi thì dần cảm thấy nhàm chán mà nói. Ấy thế nhưng khi ông vừa lơ là một một
đường cô xé gió lao đến khiến ông phải giật mình mà nhưng nói và đưa côn ra đở
CÁCH
Một âm thanh va chạm cực lớn vang lên và lần này không như lần trước, côn của
Khúc Lục Thừa Thiên bị côn của Trầm Khung đánh cho nghiên đi và ông phải dùng
nhiêu sức hơn để đở một côn này.
-Ồ!
Không chỉ Khúc Lục Thừa Thiên ngạc nhiên mà cả những người đứng xem khi họ
đang dần cảm thấy nhàm chán thì một đòn này đã khiến họ ngộ ra một chuyện đó
là “La A chưa đánh hết sức mà chỉ là đánh thâm dò”
Ngay sau phát đánh đột ngột đó, Trầm Khung liền tận dụng tốc độ và sức khỏe
hơn người của mình mà di chuyển vòng vòng và tìm điểm mù cả Khúc Lục Thừa
Thiên mà đánh khiến ông ta không thể nào lơ là được nữa.
-Hóa ra là ngươi giữ sức để nhử ta à! Tốt tốt! rất biết suy nghĩ ha ha ha
Khúc Lục Thừa Thiên tuy có chút thất thế nhưng sau khi ông tập trung hơn thì
những đòn tấn công của Trầm Khung dần mất đi hiệu quả.
Vù
Trầm Khung dùng sức nhảy người lên cao và dồn hết sức mà bổ một côn thẳng
xuống
CÁCH
Lại một âm thanh va chạm lớn nữa vang lên và lần này côn của Trầm Khung vẫn bị
Khúc Lục Thừa Thiên dùng tay đưa côn lên đở
-Ồ! Không tệ
Và tuy là đở được nhưng Khúc Lục Thừa Thiên không thể không buôn ra một câu
khi thanh côn của ông bị đòn này làm cho cong xuống
-Không tệ không tệ! Nhưng thời gian của cậu đã hết. Tới lượt ta ra tay rồi
Khúc Lục Thừa Thiên dùng lúc quơ mạnh thanh côn lên khiến Trầm Khung bị bay
ngược ra sau. Sau câu nói của mình thì Khúc Lục Thừa Thiên liền lao lên và hét
to
-Chiến trường không có chỗ cho chuẩn bị. La A, đở đòn của ta.