Đôi Chút Suy Tư


Người đăng: Vincent032

Cạch
Trầm Khung nhẹ nhàng bước ra ngoài và đóng cửa lại
Trong phòng lúc này chỉ còn lại mình Khúc Lục Huỳnh Văn ngồi im lặng mà nghiên
mình lên thành ghế và để lột ra dáng người mê hồn sau bộ đồ đỏ ôm khá sát
người. Ánh mắt lạnh lùng bỗng nhiên diệu lại và cô đột nhiên nói với giọng
điệu ấm ức
-Tên nô lệ khốn kiếp. Đáng lẻ hôm nay mình phải chửi hắn một trận thì mới đúng chớ. Ai đời lại bị hắn làm cho không nói được câu nào. Khốn kiếp khốn kiếp. Tức chết ta mà
Khúc Lục Huỳnh Văn bực bội mà ngắt một quả nho và ném mạnh lên sàn nhà làm quả
nho bị vở ra và nằm trèm bẹp trên sàn.
Nếu Trầm Khung mà nhìn thấy được cảnh này thì hắn sẽ rất là đắc ý vì ngay từ
đầu hắn đã đoán được là hôm nay hắn sẽ bị kêu lên để chửi nên hắn đã làm theo
theo bộ quy tắt ứng xử của hắn
“Quy tắc 01: Khi một ai đó muốn mắng bạn, bạn cứ tự động nhận hết phần lỗi của
mình thì họ sẽ không còn gì để nói và cũng tự nhiên là họ chẳng thể mắng bạn
được gì”

Trầm Khung ung dung đi trên sân chính với một thái độ không thể thoải mái hơn.
Hắn cảm thấy yêu lắm cơ người cha của mình vì đã truyền cho hắn những bài học
kinh nghiệm tuyệt vời (dù là có lúc hắn nhớ để áp dụng nhưng cũng có lúc thì
hắn lại quên mất).
Nhưng mà nhớ đến cha hắn, hắn lại đột nhiên nhớ đến người nhà của mình ở thế
giới củ. Từ lúc qua thế giới này đến nay thì cũng chưa hết một ngày và hắn còn
phải tập trung giải quyết vai chuyện cấp bách nên không có thời gian cho những
suy tư của bản thân.
Trầm Khung bỗng nhiên rưng rưng muốn khóc, hắn trước không yêu cha mẹ mình lắm
và cũng hay cãi nhau với họ. Nhưng từ khi hắn bước lên thị thành để học, ở nơi
cách nhà đến gần hai trăm cây số, một mình bơ vơ giữ biển người nơi đây, hắn
bỗng nhiên như ngộ ra nhiều điều đơn giản mà trước nay hắn chưa bao giờ nghĩ
đến
“Ở cùng cha mẹ thật là tuyệt!”
Khi bạn đói, đã có mẹ nấu sẳn đồ ăn. Khi bạn bệnh cũng có mẹ ở bên chăm sóc.
Khi bạn có vấn đề, đã có cha ở đây. Khi bạn nản lòng, có cha ở bên bạn. Khi
hắn ở nơi đây, hắn chả có gì.
Thật là tuyệt và hạnh phúc nhưng ở cái nơi xa quê hai trăm cây số này thì hắn
chỉ có thể nằm và mơ về ngày lại được về quê. Mọi chuyện thật đúng với câu
“Khi ta ở chỉ là nơi đất ở. Khi ta đi, đất đã hóa tâm hồn! ”
Lúc ở nơi thị thành, nhiều đêm hắn đã khóc khi nhớ đến ba mẹ, nhớ đến những
lồi lắm trước kia của mình. Nhưng còn ở nơi đây, cách quê nhà bao nhiêu cây
số? cách “quê nhà” bao nhiêu “năm”? Khi hắn nhớ, khi hắn khóc thì hắn có thể
làm gì? Gọi điện hay đón xe đê về quê như trước kia? Trầm Khung thật sự đã bơ
vơ một mình.
-La A? Cậu khóc à? Chị ta đã làm gì cậu? Chị ta đánh cậu à? Hay mắng cậu? Ta phải đi nói phải trái với chị ấy
Nhưng khi Trầm Khung đang trong giai đoạn bất ổn định về tâm lý thì bỗng nhiên
vang lên giọng nói quen thuộc của Khúc Lục La Thiên.
Trước đó, Trầm Khung từng có cảm thấy không ưa gì tên “Đam mỹ” này. Nhưng
trong phút giây yếu lòng thế này mà được hắn an ủi thế này thì cũng thật là
cảm động lòng người.
Bạch bạch bạch
Trầm Khung chùi chút nước ứ nên khóe mắt rồi vỗ vai Khúc Lục La Thiên ba cái
và nói
-Cám ơn người anh em! Tôi vẫn ổn. Chị của cậu cũng không làm gì tôi. Nhưng từ hôm nay hai ta không nên gặp nhau nhiều kẻo chị cậu lại nổi đóa lên thì mệt.
Cảm động, Trầm Khung cảm động thật đấy. Nhưng Trầm Khung vẫn cứ thích thịt chị
của tên La Thiên hơn là hắn nên khoảng cách anh em vẫn là phải giữ khoảng cách
này.
-Nhưng! Ta …
Khi Khúc Lục La Thiên còn chưa nói hết thì Trầm Khung đã cắt lời và nói
-Thiếu gia à! Cậu rất tốt với tôi và tôi rất cảm kích vì điều đó. Tôi không biết phải làm sao để báo đáp ân tình này của cậu – Trầm Khung dừng lại một chút và nói tiếp – Nhưng tôi là nô lệ, thân phận của tôi đã được xác lập từ cái ngày con dấu nô lệ ấn lên trên cánh tay trái này nên hai ta vẫn là cứ giữ khoảng cách cho đến khi tôi có thể thay đổi giai cấp của mình. Khi đó, tôi mới có thể đứng cạnh cậu mà không cần phải nghe lời gièm pha của người khác.
Tuy là tuổi còn nhỏ nhưng lại xuất thân trong một gia đình quyền quý thì làm
sao mà La Thiên không hiểu được những lời mà Trầm Khung nói. Khúc Lục La Thiên
lúc này chỉ có thể thở dài một hơi vì cậu ta lúc này cũng không biết phải làm
gì tiếp.
Thấy La Thiên như vậy, Trầm Khung cũng thấy có lỗi và nói
-Thiếu gia an tâm! Công việc thường ngày của tôi thì tôi vẫn sẽ làm bình thường, chỉ là ngoài lúc đó ra thì chúng ta không nên gặp nhau để tránh phiền toái không cần thiết cho cậu và cho tôi.

Vài ngày trôi qua, Trầm Khung ngoài việc hoàn thành những công việc mà La A
phải làm thì hắn cũng bí mật dành thời gian cho việc rèn luyện bản thân và cập
nhật thêm thông tin về thế giới này. Và dù là ở thế giới nào thì cũng vậy,
việc có một cơ thể khỏe mạnh luôn là ưu điểm lớn

Một ngày nọ, khi Trầm Khung hoàn thành xong công việc của mình thì đột nhiên
có một người đi đến và nói với hắn rằng Tiểu thư yêu cầu hắn cùng với tên này
đi ra ngoài mua đồ.
-Có lầm không? Tiểu thư bảo ta đi mua đồ? Này nghe không có chút gì là có logic ở đây à? Mà khoan … có mùi mờ ám.
Trầm Khung không có qua ngu để không nhận ra chút mùi thối trong cái sự việc
bất ngờ này. Nhưng dù sao thì hắn cũng có thể làm gì? Chuyện nhỏ thế này mà
tìm La Thiên sao? Hắn đâu có bị não đến độ đó.
Sau một chút thời gian suy nghĩ, Trầm Khung lại nhìn tên sẽ đi cùng mình. Tên
này tằm hai mươi lăm tuổi, cao một mét tám nét da nâu sậm, trong cũng khá có
nét chất phác của dân thôn quê và quan trọng là Trầm Khung tự tin là nếu tên
này có ý định gì thì dù không đánh lại nhưng hắn cũng có thể chạy
-Được!
Phân tích một lúc, Trầm Khung thấy mình cũng không có lý do gì mà không thẳng
thừng đồng ý nên cũng mạnh dạn nói
Cả hai người cùng nhau xuất phát và rời khỏi dinh thự và hướng về phía khu dân
cư náo nhiệt nằm cách đó một mảng rừng cây.


Du Giới - Chương #22