Chân Tướng


Người đăng: Vincent032

Nghe Khúc Lục Huỳnh Văn nổi nóng vì mình dám nhìn trộm cô ta, Trầm Khung cũng
có chút hoảng hốt mà quỳ một gối xuống và cúi đầu nói:
-Xin tiểu thư thứ tội! Tiểu nhân biết mình không có tư cách để nhìn tiểu thư. Nhưng tiểu nhân lại bị sắc đẹp của tiểu thư làm cho mê mẩn nên mới nảy sinh hành động nhìn trộm. Mong tiểu thư rộng lòng lượng thứ cho
-Hừ! Cũng giỏi mòm mép quá nhĩ?
Khúc Lục Huỳnh Văn nghe Trầm Khung nói thế thì cũng hừ lạnh một tiếng và mắng
-Tiểu nhân chỉ nói sự thật! Nào dám buông lời nịnh nọt giả tạo
Trầm Khung tuy nhận được cái hừ lạnh và con bị mắng nhưng hắn đâu có ngu mà
không nhận ra là cái tội nhìn trộm của mình dường như là được cho qua một bên
rồi nên cũng khẳng định lại một lần để tránh bị cho là nịnh nọt. Lại nói thêm,
Trầm Khung cũng thầm thấy may mắn vì Khúc Lục Huỳnh Văn vẫn hãy còn nhỏ và vẫn
còn bị những lời khen làm cho xao lãng, nếu đổi lại là lúc cô ta trưởng thành
thì Trầm Khung cảm thấy có hơi khó.
-Giỏi lắm giỏi lắm! Mới mười tuổi mà đã miệng lưỡi thế này thì thảo nào em trai ta không bị ngươi mê hoặc khiến nó lúc nào cũng bảo vệ tên vô sỉ nhà ngươi
Khúc Lục Huỳnh Văn tiếp tục dùng ánh mắt lạnh thấu xương nhìn Trầm Khung và
tiếp tục nói với giọng điệu chất vấn
-“Mê hoặc” ta nào muốn mê hoặc em trai của bé. Cái ta muốn là bé cơ. Mà không lẽ con bé này cũng nghi mình với em trái nó có ấy ấy? Mà sao lại nói ta vô sỉ? Bé muốn giết ta và giờ ta sống mà trở về thì cô lại gọi ta là vô sỉ?
Trầm Khung thầm suy xét câu nói của Khúc Lục Huỳnh Văn và hỏi lại
-Vô sĩ? Tiểu nhân thật sự không hiểu tại sao người lại nói tiểu nhân vô sỉ ạ? Tiểu nhân không biết mình đã làm nên tội gì để phải nhận lấy cái danh này.
-Ngươi còn xảo miệng? Không phải ngươi đã nhân 5 đồng vàng và đồng ý rời đi sao? Đã nhận tiền rồi mà còn không thực hiện lời hứa, ta không gọi ngươi là vô sỉ thì phải gọi ngươi là cái thứ gì đây?
Khúc Lục Huỳnh Văn tiếp tục tức giận nói
-Năm đồng vàng nào thế? Ta nào thấy có năm đồng vàng nào đâu? Không lẽ … ra là thế
Trầm Khung thầm nghĩ và cuối cùng hắn cũng hiểu ra mọi chuyện.
Sự thật là Khúc Lục Huỳnh Văn đã đưa cho Lan Trung (tên dụ La A vào chậu nước
bên trong hầm rượu) và yêu cầu hắn dùng số tiền này để đủi La A đi. Sau đó tên
Lan Trung lại thủ tiêu La A và ẩm hết số tiền đó và báo là La A đã nhận tiền
rồi đồng ý rời đi.
-Thảo nào mãi không thấy tên Lan Trung đâu, hóa ra là biết tin ta còn sống thì hắn đã biết là mình thế nào cũng khó thoát tội nên có lẽ trốn rồi.
Trầm Khung cuối cùng cũng thấu hiểu hết nên cũng không có lý do gì để không
nói ra sự thật
-Thưa tiểu thư! Tiểu nhân chưa từng nhận được năm đồng vàng nào và cũng chưa từng rời khỏi dinh thự. Sự thật là tiểu nhân bị Lan Trung nói rằng tiểu thư đã sai người đi thủ tiêu tiểu nhân nên bảo tiểu nhân trốn bên trong cái chậu nước ở dưới hầm rượu và sẽ tìm cách đưa tiểu nhân trốn đi. Nhưng sau khi tiểu nhân bước vào bên trong chậu nước thì hắn lại dùng đá đè lên khiến tiểu nhân không thể thoát ra được. Hai ngày tiểu nhân bị kẹt bên trong chậu nước vừa lạnh lại vừa đói, nếu không phải được trời thương thì tiểu nhận giờ này chắc đã chết bên trong đó rồi.
-Ngươi nói gì?
Khúc Lục Huỳnh Văn nghe Trầm Khung kể hết mọi chuyện thì như không thể tin vào
tai mình mà gặng hỏi lại một lần nữa.
-Tất cả đều là sự thật! Nếu không tin thì người có thể cho người đi gọi Lan Trung vào đối chất và đồng thời kiểm tra cái chậu nước ở bên dưới hầm rượu.
Trầm Khung lúc này biết là mình đã có thể nói là “thoải mái” với cô Huỳnh Văn
tiểu thư này rồi nên cũng mạnh dạn mà yêu cầu đối chất thôi.
-Thu Nhan! Mau cho đi gọi Lan Trung đến đây. Ngân Khuyên! Ngươi đi kiểm tra cái chậu nước ở hầm rượu xem có dấu tích gì không.
Khúc Lục Huỳnh Văn nhanh chóng ra lệnh cho hai cô hầu gái của cô đi làm theo
lời của Trầm Khung nói.
Sau khi hai người này rời đi thì căn phòng lúc này chỉ còn lại Trầm Khung và
Khúc Lục Huỳnh Văn khiến Trầm Khung cảm thấy rất thích thú nha. Nhưng vì chênh
lệch về giai cấp nên dù thích thế nào thì hắn cũng chỉ có thể quỳ trên sàn nhà
và nhìn xuống đất thôi.
Qua một lúc, Khúc Lục Huỳnh Văn bỗng nhiên lên tiếng.
-La A! Sao ta cứ cảm thấy ngươi dường như có gì đó rất lạ.
Trầm Khung nghe thế thì cũng không lấy gì làm lạ. Hắn biết La A của trước kia
thì sao dám đứng ở đây và bình tĩnh như hắn được. Ngày trước, ngay cả đến mặt
của Khúc Lục Huỳnh Văn ra sao thì hắn còn chưa được phép nhìn thấy và cũng rất
sợ cô ta là đằng khác.
-Thưa tiểu thư! Cái này tiểu nhân cũng không biết rõ lắm. Lúc bị nhốt bên trong cái chậu ấy trong hai ngày liền không ăn gì lại bị nước lạnh thấm vào người khiến tiểu nhân gần như đã chết đi. Trong lúc hôn mê, tiểu nhân cũng không nhớ là mình đã mơ thấy gì nhưng sau đó thì bỗng nhiên tiểu nhân cảm thấy tự nhiên cơ thể lại có chút sức lực rồi tĩnh lại và cố gắng bật tung nấp chậu lên. Cũng từ đó, tiểu nhân mới thoát ra được.
Trầm Khung không ngu mà nói là La A đã chết và hắn giờ là một người khác trong
thân xác của La A. Hắn chỉ tìm cách chém ra một câu chuyện huyền bí để phần
nào lý giải cho sự thay đổi lớn trong tính cách của La A.
-Hùm! Không lẽ kẻ như ngươi lại được chư thần phù hộ?
Khúc Lục Huỳnh Văn lúc này lại chuyển thái độ từ lạnh nhạt sang khó hiểu khiến
Trầm Khung biết là chưa cần đối chất thì cô tiểu thư nhỏ này phần nào đã tin
vào câu chuyện của mình rồi.
-Thưa tiểu thư! Tì nữ không tìm được Lan Trung
-Thưa tiểu thư! Tì nữ cũng phát hiện sàn hầm rượu có dấu chân nước, một tản đá to, một cái nấp chậu trong có vẻ là bị hất tung đi và chậu nước cũng có dấu hiệu là từng có người ở trong đó.
Hai nữ hầu của Khúc Lục Huỳnh Văn nhanh chóng trở lại và trình báo lại.
-Tình trạng trong hầm rượu có thể nói là khớp với lời của ngươi nói. Và nếu như vậy thì không lẽ Lan Trung sợ mà bỏ trốn rồi? Mau chóng cho người đi tìm Lan Trung trong phạm vi thành Na Lan cho ta
Khúc Lục Huỳnh Văn tiếp tục ra lệnh cho hai người hầu của mình và hai cô cũng
nhanh chóng nhận lệnh mà lui ra.
Trong phòng một lần nữa chỉ còn lại Trầm Khung và Khúc Lục Huỳnh Văn.
Trầm Khung lúc này hận lắm cơ. Hắn lúc này chỉ muốn ngửa đầu lên mà ngắm Khúc
Lục Huỳnh Văn cho đã mắt nhưng lại không tài nào làm được vì hơn ai hết hắn
hiểu rõ vị trí của mình.
Bạn có thể tin được không khi một người nô lệ lại có thể ngồi đây mà nói phải
trái với chủ nhân của mình? Chuyện này thật sự là có thể ở một thế giới tồn
tại chế độ nô lệ?
Câu trả lời tất nhiên là không. Trầm Khung không biết là tên La A này là cái
số má gì mà đỏ như thế. Có thể nói trong muôn vàn nô lệ thì hắn là người có
cuộc sống sung sướng nhất nhưng hắn lại quá ngu để tự mình tìm cái chết.
Trầm Khung hiểu rõ mình có thể ngồi đây hoàn toàn là nhờ vào việc đang sống
trong dinh thự của Khúc Lục La Thiên và được cậu ta chống lưng bằng không thì
e là Khúc Lục Huỳnh Văn cũng chỉ một tiếng là La A thật sự sẽ bị xử trực tiếp
chứ không cần phải rờm ra như thế này.
Thích gái đẹp thì ai mà chả thích cơ chứ. Nhưng cũng còn cần phải giữ mạng
mình nữa nên Trầm Khung không muốn làm liều và thề là sẽ tìm cách để thoát
khỏi cái giai cấp thấp bé này.
-Giờ ngươi không có tội tình gì nữa rồi
Khúc Lục Huỳnh Văn bỗng nhiên lại dùng một giông điệu rất êm tai để nói và
nhìn Trầm Khung
-Tiểu nhân biết mình chỉ là một nô lệ may mắn nên không dám đi quá phận. Từ nay tiểu nhân sẽ tự động giữ khoảng cách với thiếu gia và xem những chuyện này như chưa hề xảy ra.
Trầm Khung lúc này là thật sự nghiêm túc chứ không còn ba hoa nữa. Khi Khúc
Lục Huỳnh Văn đổi sang giọng điệu thế này thì Trầm Khung đã sợ là cô ta sẽ xem
cách mà Lan Trung làm cũng không phải tồi và tìm cách xử hắn nên hắn phải tự
mình thể hiện cho cô thấy là hắn muốn sống và sẽ an phận.
-Ồ! Biết thân biết phận là tốt. Ta cũng không muốn làm cho em ta buồn nên lần này xem như là một lời cảnh cáo thôi. Hi vọng người luôn nhớ những lời ngươi vừa nói. Giờ thì lui đi!
Khúc Lục Huỳnh Văn thấy Trầm Khung cũng thông minh khi nhận ra vấn đề của mình
nên cũng có chút thầm khen và cảnh cáo hắn bằng giọng điệu lạnh giá như cũ.
-Vâng!
Trầm Khung được cho lui thì mừng muốn khóc và nhanh chóng quay người thoát
khỏi đây. Hắn từng nói là ngày nào đó sẽ bắt cóc con bé này về chơi nhưng
không phải là hôm nay, lúc này và thân phận này.


Du Giới - Chương #21