Tuyệt Kiếm


Người đăng: Vincent032

Bên trong căn phòng, nếu không nhìn đồng hồ thì Trầm Không khó có thể xác định
được thời gian do căn phòng của hắn nằm ở gần chân cầu thang và không có cửa
sổ. Tất cả ánh sáng có được là nhờ vào ánh đèn hoặc là vào lúc mặt trời lên
cao thì mới có một ít tia sáng len lỏi vào được đến trước của phòng nhưng bên
trong phòng thì vẫn âm u. Bên trong căn phòng đen tối, những tia sáng xanh
trắng kỳ lạ soi sáng cả một vùng.

Say mê nhìn sự mỹ miều trên đôi tay của mình, Trầm Khung bỗng chốc quên hết
mọi thứ xung quanh mình. Màng đen âm u quanh hắn chỉ là một sự nhỏ bé so với
những thứ to lớn mà hắn đang dần cảm nhận.

Đôi bàn tay này của hắn hừng lên thứ ánh sàng kỳ diệu và như là vưu vật tuyệt
nhất trên trần đời này.

Trầm Khung lúc này không còn có thể dùng từ say mê mà phải là một từ ngữ gì đó
cao hơn nữa. Trầm Khung đam mê sự khám phá và đối với hắn, vũ trụ muôn màu
ngoài kia là nơi hắn ao ước được đi đến, khám phá từng hành tinh một. Nhưng
điêu mà ai cũng biết, giấc mơ đó của hắn chỉ có thể là mơ mà thôi nên hắn
quyết định chuyển sang một hướng khác, hắn nghĩ đến một thế giới khác mà ở đó
cũng cần con người khám phá, đó chính là thế giới công nghệ.

Trầm Khung theo học ngành công nghệ thông tin vì hắn muốn khám phá một thế
giới công nghệ tuy thân thuộc nhưng lại chứa nhiều sự huyền bí mà con người
vẫn chưa thể chạm đến. Hắn hy vọng, bằng việc khám phá thế giới công nghệ thì
có lẽ một ngày nào đó hắn sẽ thực hiện được ước mơ khám phá vũ trụ, dù bản
thân hắn cũng biết đó chỉ là có lẽ thôi và có lẽ khi ngày con người đạt được
những thành tựu đó thì hắn đã không con.

Và giờ đây, một con đường mới lại xuất hiện trước mặt hắn. Trầm Khung không
biết con đường này đi như thế nào, sẽ ra sao nếu đi theo, sẽ thế nào khi hắn
càng tìm hiểu vào sâu hơn nhưng bằng việc cơ thể được cường hóa lên, một tia
hy vọng đã lóe lên trong đầu của hắn và để hắn tiếp tục mơ về sự khám phá của
bản thân mình.

Lặng nhìn tia hy vọng mới, Trầm Khung say mê và quên hết mọi thứ cho đến khi
một âm thanh tựa như tiếng run của kim loại vang lên khiến hắn giật mình và
phát hiện ra âm thanh đó xuất phát từ giữa đôi bàn tay của mình.

Giữa đôi bàn tay của Trầm Khung, làng sương màu trắng đang phát ra những âm
thanh run run và xuất hiện một màng biến ảo khiến Trầm Khung nhất thời cũng
không biết nên nói gì.

Từ trong làng sương trắng, huyền phù một lằng rạch dọc màu xám và đang từ từ
chuyển thành màu đen. Trầm Khung lúc này đứng ngay ngốc nhìn cho đến khi một
thứ chui ra từ trong khe hở màu đen đó và cùng lúc thứ đó vừa chui ra thì một
ánh sang lóe lên cực mạnh khiến hai mắt của Trầm Khung như muốn nổ tung khiến
hắn lập tức lập dùng hay tay bịt mắt lại mới tránh được kết cục bi thảm.

-A aaa! mắt .. mắt của tôi ... đau .. quá ...

Trầm Khung la óe lên một tiếng rồi dùng hay tay ôm mắt và té lăng ra đất. Cùng
với lúc hắn ngã xuống thì cũng vang lên một tiếng "cạch" quái dị.

Trầm Khung nằm lăng trên đất cho đến khi đôi mắt của hắn trở nên khá hơn, sự
đau nhứt dần biến mất thì hắn mới từ từ buôn hay bàn tay ra và cố hé đôi mi ra
nhìn

Trước mắt cả hắn, một vật trong hình dàng giống như một cái chuôi kiếm mà hắn
thường thấy trên tivi. Chuôi kiếm cấm xuống lòng đất, chỉ để lộ lên phần tay
cầm và cách kiếm.

Cảm thấy tò mò, Trầm Khung từ từ tiến đến và khom người cầm lấy chuôi kiềm đó.
khi tay hắn vừa chạm phải phần tay cầm, một cảm giác vừa tay đến hoàn hảo
truyền đến khiến Trầm Khung không khỏi giật mình và liên tưởng đến cảm giác
khi cầm trên tay cây vợt cầu long mà hắn yêu thích nhất.

Trầm Khung khi cầm chuôi kiếm trong tay thì lập tức dùng lực để kéo lên

"xoen ... rinh ... rinh ... rinh ...."

Khi thanh kiếm vừa được kéo ra thì van lên một tiếng xoen và kèm theo đó là
tiếng run của kim loại, âm thanh run tuy dồn dập mà lại diệu nhẹ như một giai
điệu.

Nghe được âm thanh này, Trầm Khung không khỏi nhớ đến một tình tiết trong phim
kiếm hiệp "những thanh kiếm tốt thường phát ra những âm thanh du dương rất êm
tay khi được tuốt khỏi vỏ" và âm thanh mà Trầm Khung đang nghe lúc này còn
tuyệt hơn trong phim đã thể hiện.

-Kiếm tốt!

Trầm Khung không khỏi cất lên lời khen ngợi và nhìn vào thanh lưỡi kiếm.

Qua cái nhìn sơ qua của mình, Trầm Khung liền đưa ra nhận xét với thanh kiếm
là "mỏng". Sự thật là lưỡi kiếm quá mỏi nhưng lại rất đặc biệt vì nó tỏa ra
ánh sáng trắng nhàn nhạt như có như không khiến thanh kiếm trở nên nổi bật
trong không gian âm u của căn phòng.

Thanh kiếm này có thiết kế đặc biệt nhất mà Trầm Khung lần đầu tiên nhìn thấy
trong đời, thay vì nối liền với phần chuôi kiếm, lưỡi kiếm được kẹp lại bởi
một đoạn kim loại dài, mỏng, cân đối theo chiều dài và nhọn của lưỡi kiếm,
chính đoạn kim loại đó đã kẹp phần lưỡi kiếm và nối liền cùng chuôi kiếm.
Không những thế, trên đoạn kim loại đó còn có khắc những hoa văn kỳ lạ mà
khiến Trầm Khung không khỏi nhớ đến mấy cổ vật trong viện bảo tàng. Nhưng cũng
không thể đem hoa văn của chúng so sánh với nhau, thường một hoa văn trên đồ
vật sẽ mang đậm nét văn hóa của nơi tạo ra nó. Tuy Trầm Khung không phải là
nhà cổ vật học nhưng nếu nhìn sơ thì cũng có lúc hắn đoán được đại khái vật
này là do nền văn mình tạo nên nhưng còn hoa văn trên đoạn kim loại này thì
hoàn toàn khác lại.

Cầm thanh kiếm trên tay, Trầm Khung bất chợt lại nhớ lại lúc mình bị cô gái
kia đâm. Lúc đấy cây dao đã biến mất nhưng giờ lại xuất hiện một thanh kiếm ở
đây thì hai vật này có liên quang gì đến nhau

Nhưng khi Trầm Khung vừa nghĩ đến cây dao thì thanh kiếm bỗng nhiên run nhẹ
một cái và teo lại thành một cây đoản kiếm có kết cấu giống hệt thanh kiếm lúc
đầu. Nhìn thấy cảnh này, Trầm Khung đã giải đáp được thắc mắc trong lòng của
mình.

Trầm Khung cho cây đoản đao hóa lại thành thanh kiếm rồi thò tay mở đèn lên để
có thể nhìn rõ hơn. Khi ánh đèn sáng lên, lúc này Trầm Khung mới có cái nhìn
toàn diện nhất về thanh kiếm. Thanh kiếm có lưỡi dài khoản một mét, chuôi kiếm
không biết làm từ vật liệu gì nhưng lại có một màu đen. Phần cách kiếm và đoạn
kim loại kẹp phần lười kiếm không được nối lại với nhau như Trầm Khung nghĩ mà
chúng vốn là một. Hai chốt đầu của cách kiếm có hai viên ngọc tròn có màu khác
nhau: một xanh và một trắng. Chính giữa phần cách kiếm là một viên pha lê hình
thoi, nếu nhìn từ xa thì nó có màu ngọc bích nhưng khi nhìn kỷ vào trong thì
lại huyền phù nhiều màu sắc khác nhau. Cuối chuôi kiếm là một bộ phận nhô ra
có thiết kế hình tròn rỗng và cũng là bộ phận huyền ảo nhất của thanh kiệm Tại
nơi đây Trầm Khung nhìn thấy những đoạn vân mờ huyền phù và xoáy tròn vào nhau
như một cái lóc xoáy và ở tâm của vòng xoáy là một điểm hư không trong
suốt.Tuy phần lưỡi kiếm được kẹp lại bở một đoạn kim loại nhưng thiết kế của
nó lại quá hoàn mỹ nên không làm mất độ mỏng của kiếm. Nhìn tổng thể xong
thanh kiếm, Trầm Khung không khỏi thầm khen và tự hỏi vị nghệ nhân đại tài nào
đã tạo ra một thanh kiếm hoàn hảo đến thế.

Quan sát xong thanh kiếm, Trầm Khung chợt nhớ đến cái gì đó và nhìn lại chỗ
rút thanh kiếm lên. Nơi đó xuất hiện một đường kẻ màu đen trên sàng nhà.

-Không lẽ!

Trầm Khung thì thầm một câu rồi không biết ma xui quỷ khiến gì mà lại đưa ngón
tay lại gần lưỡi kiếm, nhưng một lúc sau hắn mới chợt tĩnh và định rút tay về
thì đã muộn vì ngón tay của hắn đã chạm vào lưỡi kiếm. Nhưng một chuyện quái
lạ đã xuất hiện, lớp da trên tay của Trầm Khung bị lưỡi kiếm ép vào gần một
mili nhưng lại không bị cắt đứt khiến hắn cảm thấy khó hiểu, dù sao thì hắn
vẫn cảm nhận được độ bén đến khủng khiếp của thanh kiếm nhưng nó lại không cắt
ngón tay của hắn.

Trầm Khung đành thử đâm nhẹ lên bức tường trước mặt, nhưng cho đến khi tay hắn
thẳng đến hết cỡ thì lại không có cảm giác gì là đã chạm vào bức tường khiến
hắn sửng sốt không thôi và nhanh chống rút thanh kiếm lại rồi nhìn vào bức
tường. Trùng khớp với nơi hắn đâm xuất hiện một đường kẻ đọc đen ngòm và vừa
khít với kích thước của phần lưỡi kiếm. Trầm Khung như vẫn chưa tin vào mắt
mình và quơ tay đang cầm thanh kiếm một cái, kết qua là trên bức tường xuất
hiện một đường kẻ khớp với hành động của hắn khiến Trầm Khung không biết nên
nói sao cho diễn tả được cảm xúc của mình. Trầm Khung lại thử một lần nữa, lúc
này hắn lấy tay cầm một chiếc muỗng inox rồi thả xuống lưỡi kiến và tất nhiên
là kết qua không ngoài dự đoán, chiếc muỗng vô thanh vô thức tách làm hai khi
rơi qua lưỡi kiếm. Từ đầu đến cuối, không một tiếng động, một âm thanh hay một
cảm giác trở ngại.

-Gì đây? Chém sắt như chém bùn à? À không, phải gọi là … là gì nhĩ, phải chi ở đây mình có kim cương thì chắc mình cũng đem ra thử à … Trên đời này sao lại có loại gì mà bén như thế này???

Trầm Khung nhất thời không biết phải làm sao ngoài việc tự hỏi mình vài câu.

Ngẫm nghĩ một lúc, Trầm Khung lác mạnh thanh kiếm rồi lại dùng tay đẩy mạnh
lên lưỡi kiếm, nhưng dù cho hắn có làm gì thì thanh kiếm vẫn như củ, vẫn thẳng
tắp và không thể bẻ cong hay xê dịch dù là nửa độ.

-Kim loại gì mà vừa có thể vác mỏng ra như thế này mà lại còn vừa cứng rắn như vậy?

Trầm Khung thầm hỏi vài câu và không khỏi ngắm nhìn phần lưỡi kiếm vẫn đang
tỏa ra những tia sáng trắng nhàn nhạt dưới ánh đèn.

Bỏ thời gian quan sát thanh kiếm thêm một lúc nữa nhưng Trầm Khung lại cảm
thấy thất vọng vì ngoài việc biến đổi qua lại giữa kiếm và đoản kiếm thì hắn
không thể làm gì khác với thanh kiếm này, tất nhiên là ngay cả việc chuyền
làng sương xanh trắng vào đó.

Một lúc sau, Trầm Khung từ bỏ và quyết định biến nó thành thanh đoản kiếm cho
dễ giấu và tìm chỗ để giấu nó. Nhưng khi hắn vừa định tìm thì lại nghĩ đến một
việc khác, Trầm Khung nhanh chống tịnh tâm bước vào thế giới đen tối và quả
nhiên thanh đoản kiếm vẫn ở cùng với hắn. Trầm Khung tùy ý để nó đại bên trong
đó và bước ra ngoài thì thanh đoản kiếm đã biến mất. Sau đó hay quai trở lại
và đem ra thì nó lại xuất hiện khiến Trầm Khung cảm thấy rất hài long.

“két”

-Ồ! Mày làm gì mà đứng ngay người ra đó thế?

Hoàn Phong vừa mở cửa bước vào thì thấy Trầm Khung đang đứng ngay người suy
nghĩ nên không khỏi hỏi một câu

-Không có gì! Mày tắm lẹ đi rồi còn đi ăn

Trầm Khung nhanh chống tạm gác đi suy nghĩ và nói

-Ò! Chờ chút.

Sau khi hoàn phong tắm xong thì cả hai liền đi ra quán cơm gần đó để giải
quyết bửa trưa. Riêng Trầm Khung thì loay hoay với cái thứ mới lạ mà hắn vừa
tìm ra nên quên mất cả giờ giấc. Nếu không thấy Hoàn Phong đi học về thì hắn
cũng không nhận ra giờ đã là buổi trưa.


Du Giới - Chương #12