Người đăng: Vincent032
Đứng gần bờ sông, hai tay nhẹ nhàng chạm vào lan can và ngắm nhìn khung cảnh
thành phố về đêm, đó là những gì mà Trầm Khung đang làm. Đây đã là mùa xuân
thứ hai hắn sống trên thị thành. Đã xa rồi cái ngày hắn sống nơi thôn quê hẻo
lánh, xa rồi cái ngày mà nhìn từ cửa sổ nhà ra và chỉ thấy toàn là cây.
Nhìn khung cảnh từ xa, một cảm giác hoài niệm ập đến khiến hắn hít một hơi
thật xâu rồi nhẹ nhàn thở ra như rủ bỏ những phiền não trong cuộc sống.
-Cuộc sống thật sự là khó khăn.
Cảm thán một câu, Trầm Khung quay người lại thì phát hiện ra từ xa đang có một
bóng đen lao đến khiến hắn nhất thời hoảng hốt.
-Ma?
Vừa nghĩ đến thì Trầm Khung liền bỏ ngay ý nghĩ này vì tất nhiên là hắn không
tin vào điều đó nên chỉ có thể là người mà người thì nhìn cử chỉ như thế thì
mười phần là có vấn đề.
Từ phía xa, sau khi bóng đen vượt qua những bóng cây và dưới ánh sáng vàng của
bóng đèn, một cô gái từ từ xuất hiện trong tầm nhìn của hắn.
Cô gái này thật thì hắn không nhìn rõ khuôn mặt, nhưng từ cử chỉ, hơi thở và
tóc tai rối bời thì có thể thấy cô đang rất mệt vì phải chạy một đường dài.
Nhưng dù nói sao thì nhìn thân hình cô gái trong màu áo thung xanh nhạt cùng
với quần màu xanh đen và đôi giày ba-ta thì cũng đã khiến cho Trầm Khung thở
nhẹ một hơi.
-Mình đang nghĩ cái quái gì thế?
Hắn thì thầm trách mắng một câu rồi im lặng như có như không nhìn cô gái chạy
qua.
Lặng im đứng nhìn cô gái từ từ khuất dạng bên một hẻm quẹo, Trầm Khung lúc này
lại ngửa đầu lên nhìn trời cao.
-Trời không một ngôi sao!
Trầm Khung tự thì thào rồi hít một sâu. Thầm nghĩ rằng có lẽ trời sẽ mưa nên
hắn quyết định đi về.
“Bịch bịch bịch bịch...”
Khi Trầm Khung vừa đi được vài bước thì một âm thanh chạy vồn vã van liên
khiến thắng không khỏi giật mình rồi thầm mắng
-Gì nữa đây!
Trầm Khung nhanh chống quay đầu sang trái thì phát hiện một bống đen lao thẳng
về phía hắn từ một gốc khuất của một cái cây to gần đó. Bóng đen lao ra và
nhanh chống đẩy Trầm Khung đập mạnh vào lan can gần bờ sông khiến hắn của thấy
một trận đau nhứt truyền đến từ vai và lưng
Một ý nghĩ xẹt qua đầu khiến Trầm Khung không khỏi rùng mình, hắn nghĩ nhanh
đến việc cảnh này rất giống với mấy cảnh trong phim mà hắn thường hay xem. Gọi
là gì ấy nhĩ... “Ám sát”.
Trầm Khung không khỏi rung người thì nghĩ về hai từ đó. Nhưng được một lúc thì
ý nghĩ đến nhanh rồi cũng đi theo phong cách của nó, xét về mức độ thì hắn
không có "vinh hạnh" được người khác làm việc đó, cướp thì càng không thể thì
hắn sinh viên hai tay trắng, ra đường hắn còn không đeo cái gì quý giá.
Trầm Khung thoán qua một loạt các suy nghĩ vớ vẩn trong đầu thì bắt đầu mở mắt
vì nhìn về phía bóng đen. Đập vào mắt hắn là một cô gái,nhưng phải nói sao khi
hắn cũng không nhìn rõ lắm mặt của cô ta mà chỉ nhận định sau khi nhìn sơ qua
nét người và đặc biệt là mùi hường – tất nhiên là đàn ông không thể thơm như
thế. Nhận ra là một cô gái khiến Trầm Khung không thoát khỏi những suy nghĩ vu
vơ về phim hay truyện ngôn tình. Hắn thầm nghĩ:
-Quái nhĩ! Hôm nay anh đây cũng có gái tự động lao vào lòng.
Nghĩ đến thế thì Trầm Khung cũng không khỏi nở một nụ cười nhỏ nhưng bất hạnh
là nụ cười chưa trọn vẹn thì một cảm giác đau nhói vô cùng, đau không thể tả
truyền đến từ giữa lồng ngực của hắn khiến hắn trấn tĩnh lại phần nào, hai mắt
mở căn ra và từ từ liếc nhìn xuống dưới.
-Trời!
Đó là những gì hắn có thể thốt lên khi nhìn thấy một thứ nhỏ dài nhưng lại có
ánh kim. Đó là gì thì với trí thông minh của đứa bé cũng có thể nhận ra.
Trầm Khung từ từ nhất cánh tay phải đang run rẩy của mình từ từ chạm vào cây
dao đó và khi cảm nhận được một trận đau nhứt khi chạm vào thì hắn một có thể
xác nhận là mình không mơ.
Hắn thật không thể tin,bao năm hắn sống như một kẻ dù không thể nói là hòa
đồng nhưng cũng là một người tốt, một thằng bạn vui tính thì hôm nay sao lại
bị người ta đâm.
Tạm dẹp hết ý nghĩ trong đầu, Trầm Khung từ từ nhìn lên khuôn mặt của cô gái
nhưng quái lại, tại sao hai mắt hắn lại cảm thấy lờ mờ và thật là khó để di
chuyển nó lên để nhìn cô ta. Và khi vất vả lắm để nhìn lên được thì hắn cũng
không thể nhìn rõ được. Dùng hết sức mình, Trầm Khung thốt lên một câu nói bi
ai:
-Tại...sao?
Câu nói vừa dức thì hắn nhìn thấy người con gái đó kề sát vào tai hắn và nói:
-Chúc anh may mắn!
Câu nói vừa xong thì cô cũng đứng lên và chạy về một hướng nào đó mà Trầm
Khung không thể biết vì hắn giờ không thể quan tâm thứ gì khác hơn ngoài con
dao và vết thương trên ngực của hắn.
-Ai đó gọi cấp cứu!
Đó là ý nghĩ như muốn bùng cháy trong thâm tâm của Trầm khung, hắn muốn la
lên, thét lên, hét lên hay đại loại là cái gì đó nhưng mọi thứ đối với hắn bây
giờ là không thể. Hắn cảm thấy quái lạ vì dù sao người khác bị đâm trong phim
cũng không thể nào đuối sức như thế, là do phim ảnh dối trá hay là hắn yếu
đuối. Câu hỏi đấy giờ đây e rằng hắn khó có được câu trả lời.
Một lần nữa, Trầm Khung không biết ma xuôi quỷ khiến lại dùng cánh tay phải
còn chút sức lực của mình cố gắng mò lại vết thương với chút hy vọng gì đó vào
việc rút cây dao ra hay đại loại là cái gì đó và hy vọng với việc đó có thể
làm hắn khỏe hơn vì dù sao giờ hắn cũng đã dần yếu đi và thật không nghĩ về
làm những việc đó thì hắn còn nghĩ về việc gì để cố gắng níu kéo sự sống đang
dần xa rời hắn?
Cánh tay phải yếu đuối dời đến giữa ngực một lần nữa và cố gắng chộp về phía
cây dao và ngoài ý hắn là cánh tay đã đi thẳng một đường vòng lên bụng hắn và
nặng nè chạm vào eo trái của hắn
-Cây dao đâu?
Một ý nghĩ nữa lại xuất hiện trong tâm trí mơ hồ của hắn.
Sự tình xem thì thấy dài những thật chất chỉ diễn ra trong vòng chưa đến mười
giây.
“Bịch bịch bịch...”
Lại là loạt âm thanh dồn dập đó, Trầm Khung cố gắng ngẩn đầu lên và nhìn thấy
hai bóng đen mờ đang chạy về phía hắn. Và điều đó khiến hắn vui mừng như được
trúng số, đây có lẽ là lần vui mừng nhất từ trước đến nay của hắn.
-Cô ta hình như đã chạy qua đây!
Một bóng đen trong tâm trạng khung vui và trong giọng nói của chút mệt mỏi lên
tiếng
-Mau đuổi theo!
Bóng đen còn lại nhìn Trầm Khung và lổ máu giữa ngực của hắn ta một lác rồi
nhăn mài khó hiểu nhưng rồi cũng quay mặt nói với người còn lại rồi cả hai
chạy đi mất.
Nghe âm thanh bước chân ngày một nhỏ, Trầm Khung như rơi từ chín tầng mây
thẳng xuống mười tám tầng địa ngục. Một cảm giác kinh hoàng không thể tả như
vừa vụt mất một thứ gì đó quan trọng nhất trong cuộc đời của hắn.
-Đi rồi!
Trầm Khung thầm nghĩ và tính thở dài một hơi nhưng tất nhiên là giờ hắn thật
sự là thở cũng khó khăn.
Trầm Khung lại chìm vào trong những suy nghĩ vu vơ và mơ hồ. Về cha mẹ, về anh
em, về bạn bè...Hắn suy nghĩ và suy nghĩ khiến hai giọt nước mặt như mệt mỏi
như não nề từ từ chảy xuống từ khóe mắt của hắn.
-Như vậy là hết một đời!
“Phù”
Một âm thanh thở ra như có như không nhưng lại là hơi thở cuối cùng của Một
con người. Đôi mắt nặng trĩu mà hắn cố nếu kéo thì giờ cũng đã đóng lại và như
nặng như một ngọn núi khiến hắn không thể nhúc nhích nó dù là một ít.
Đau, nhứt, khổ, khó chịu...cảm xúc gì để mô tả cái kết này đây, chắc là khó
chịu vì dù sao thì tâm nguyện, ước mơ chưa hoàn thành được cái nào. Trầm Khung
lúc này nhận ra một cảm giác quen thuộc khiến hắn nhớ lại lúc hắn cùng nhóm
bạn thi nhau chơi nín thở để xem ai nín được lâu hơn. Lần đó thật sự là hắn
thắng nhưng có thể nói là hắn gần ngất đi vì thiếu oxi. Cái cảm giác khó chịu
lúc đó và lúc này giống hệt nhau, có khác là lúc đó hắn có thể ngay lập tức
hít thở lại một cách bình thường còn bây giờ thì vạn lần không thể.
-Thôi thì cũng đành.
Và sau câu nói thầm đó, đầu của Trầm Khung rục xuống.