Chương 157: Ta Tin Tưởng Ngươi (1)


Vân Hư nghe tiểu Hắc nói xong, có chút kinh ngạc, hỏi ngược lại:" Làm sao ngươi biết?"

Tiểu Hắc nói:" Tối hôm qua ta thấy hắn lén lén lút lút lật xem gì đó trong phòng Bạch Bạch, sau đó lại ra cửa Thanh Lương Quan bay một vòng, không biết muốn rình coi cái gì!" Tiểu Hắc ngay từ đầu đã đối đầu với lam vẹt, ngày hôm qua tức giận rời đi, không lâu lại vụng trộm ở bên ngoài gian phòng Bạch Bạch nhìn chằm chằm vào hắn.

" Ta nhớ nơi hắn bị thương là trên cánh......" Thương thế Vân Hư tự mình xem qua, hẳn là bị linh thú cắn xé lưu lại, sâu đủ thấy xương, huyết nhục mơ hồ, chỉ thiếu một chút cánh bên phải sẽ bị xé tới xương. Thụ thương nặng như vậy, sao lại còn có thể bay một vòng trong Thanh Lương Quan?

Nhìn thấy Vân Hư rõ ràng không tin lời của nó, tiểu Hắc vô cùng phẫn nộ, tức giận nói: "Hắn mà bị thương, đêm qua lúc ta thấy hắn trộm đi, tinh thần rất tốt, một chút chuyện cũng không có!"

Vân Hư nghe giọng điệu hắn khẳng định, có chút dao động, nghĩ nghĩ nói:" Ta đi thay dược cho hắn, thuận đường nhìn một cái hắn bị thương thật hay là giả."

Tiểu Hắc liên tục gật đầu, thúc giục Vân Hư cùng Bạch Bạch nhanh hành động. Vân Hư trở về phòng lấy thuốc trị thương cùng băng vải, cùng Bạch Bạch một đường trở về gian phòng của nàng, lam vẹt đang nằm trên mặt bàn bên cửa sổ, vị trí không khác nhiều lắm so với ngày hôm qua Bạch Bạch rời đi, chưa từng xê dịch.

Vân Hư tinh tế dò xét một phen, phát giác ánh mắt lam vẹt đang dại ra người lộ ra đau đớn, thần thái ảm đạm, thân thể mềm nằm sấp trên mặt bàn, hữu khí vô lực rõ ràng là trọng thương chưa lành, hoài nghi trong nội tâm liền yếu đi vài phần.

Vốn miệng vết thương lam vẹt hẳn là cứ ba ngày thay dược một lần, dược thay dược rất dễ dàng ảnh hưởng việc phục hồi miệng vết thương như cũ, nhưng hiện tại vì nghiệm chứng lời nói tiểu Hắc, Vân Hư lại khá nhẫn tâm làm khổ hắn một hồi.

Lam vẹt dường như ý thức được ý đồ của hắn, vô cùng hợp tác tùy ý hắn mở băng vải trên cánh, lại nhẹ nhàng lau đi thuốc trị thương, lộ ra cái miệng vết thương đáng sợ -- quả thật là gãy cánh trọng thương.

Máu trên vết thương vốn đã ngừng, hiện tại lại bởi vì động tác của Vân Hư lại lần nữa chảy ra, tuy nhiên động tác của hắn đã cố gắng nhẹ nhàng, nhưng vẫn không thể tránh né động đến miệng vết thương.

Lam vẹt hiển nhiên rất đau, trong cổ họng đau đớn rên rỉ mấy tiếng, thân thể bắt đầu không khống chế được run rẩy, xung quanh vết thương thậm chí bắt đầu có chút co giật, tình trạng cực kỳ thương cảm.

Vân Hư vô cùng hối hận tin vào "lời gièm pha" của tiểu Hắc lại đến động thủ thương tổn con chim vô tội này, vội vàng tập trung tinh thần một lần nữa bôi thuốc tốt nhất cho nó.

Liếc mắt nhiều lần người bị hại lương tâm lại càng thêm bất an, Vân Hư thu thập qua loa, nhanh chóng liền lui ra ngoài ý định đi tìm tiểu Hắc tính sổ.

Bạch Bạch do dự một chút, cuối cùng cũng theo Vân Hư đi, nàng sợ tiểu Hắc sẽ bị Vân Hư trách cứ chịu ủy khuất, tuy lam vẹt cũng rất đáng thương, nhưng ở trong phòng nàng cũng không giúp được hắn gì.

Vân Hư trở lại gian phòng của mình, tiểu Hắc nhảy dựng nhảy đến trước mặt hắn nhanh tiếng hỏi:" Sao rồi?!"

Vân Hư thả mạnh hộp thuốc băng vải trên bàn, lớn tiếng nói:" Như ý nguyện của ngươi! Ngươi không thích hắn không sao, tại sao phải nói dối gạt ta? Hại ta sớm đi thay thuốc cho nó, giày vò nó đến chết đi sống lại. Tiểu Hắc, ngươi khi nào thì trở nên nhẫn tâm như vậy?!"

Bạch Bạch chạy đến, vừa vặn nghe thấy âm thanh quở trách, biết nguy rồi, vội vàng xông vào gian phòng của hắn.

Tiểu Hắc nhìn thoáng qua trên hộp bị thay thế dính đầy vết máu cùng thuốc mỡ dính vào kinh ngạc nói:" Ngươi xem rõ ràng? Miệng vết thương của nó là thật?"

" Ta thấy rõ ràng!" Vân Hư một ngón tay chỉ Bạch Bạch nói: "Bạch Bạch cũng nhìn thấy!"

Tiểu Hắc nhìn về phía Bạch Bạch, thấy Bạch Bạch yên lặng nhẹ gật đầu, hắn biết mình có khả năng trúng kế lam vẹt, vừa tức vừa vội đi qua đi lại vài vòng trên mặt bàn, cả giận nói:" Ta muốn nhìn nữa!"

Vân Hư ngăn hắn lại nói:" Còn xem? Miệng vết thương của nó lại cho ngươi lộn xộn, cánh sẽ bị phế đi!"

Tiểu Hắc dùng sức mài mài chính móng vuốt mình trên mặt bàn, oán hận nói:" Ngươi không tin ta?!"

" Ngươi muốn ta tin ngươi như thế nào? Tiểu Hắc, nếu ngươi không thích hắn, chờ thương thế hắn tốt, ta đưa hắn đi là được, ngươi không cần làm như vậy." Vân Hư nghĩ tiểu Hắc không muốn có người tranh sự quan tâm trong Thanh Lương Quan với nó, cho nên mới vu hãm cho lam vẹt, dù sao hắn cùng tiểu Hắc cũng có nhiều năm cảm tình, không hy vọng hắn trở nên lòng dạ độc ác như vậy, cho nên câu nói phía sau trở thành ôn hòa khuyên bảo.

Thứ Tiểu Hắc muốn không phải cái này, hắn nhớ đến nay đều chưa từng chịu ủy khuất như vậy! Hắn rõ ràng thật sự trông thấy con lam vẹt chết tiệt trong phòng Bạch Bạch trở mình gì đó, sau đó lại rình bốn phía trong Thanh Lương Quan, nhưng chỉ có một mình hắn trông thấy, thì có ích lợi gì chứ? Đáng giận nhất chính là tên hỗn đản Vân Hư này lại không tin hắn, hoài nghi hắn bởi vì đố kỵ tùy ý hãm hại con vẹt thối.

Hắn rất tức giận lại không biết nên làm cái gì bây giờ, hổn hển đã nghĩ xông tới gian phòng Bạch Bạch tìm con lam vẹt tính sổ! Vân Hư xem xét thần sắc hắn hung ác chỉ biết không tốt, đâu chịu thả hắn ra ngoài?

Một người một mèo, một kẻ muốn chạy, một kẻ muốn ngăn, hành động của tiểu Hắc trong mắt Vân Hư rõ ràng chính là thẹn quá hoá giận, pháp lực của hắn so với tiểu Hắc cao hơn rất nhiều, tiểu Hắc nhảy lên nhảy xuống những vẫn không thể chạy ra, tức giận đến xù lông.

Hắn thở hổn hển mấy hơi, biết rõ mình không có biện pháp thuyết phục kẻ đồ đầu gỗ Vân Hư kia, nghiêng đầu đi hung dữ nói với Bạch Bạch:" Hồ ly ngốc, ngươi cũng không tin ta?!"

Bạch Bạch nhìn hắn lại nhìn Vân Hư, chần chờ một chút, khẳng định nói:" Ta tin tưởng ngươi."

Vân Hư giật mình nói:" Bạch Bạch, ngươi vừa mới tận mắt thấy, ngươi còn tin tưởng hắn?"

Tiểu Hắc so với hắn càng thêm giật mình, đã quên đi so đo lời của hắn, chờ mong lại sợ bị thương tổn mạnh miệng nói:" Ngươi trên miệng nói tin tưởng, trong lòng vẫn là không tin!"

Bạch Bạch đi đến hai bước, cắn cắn môi nói:" Ta thật sự tin tưởng ngươi! Vân Hư sư huynh, tiểu Hắc sẽ không nói dối, hắn...... Hắn tuy tính tình xấu, lại hung ác, nhưng hắn chưa bao giờ nói dối!"

Tiểu Hắc nghe nàng đánh giá xong, không biết nên vui vẻ hay là tức giận, tiểu hồ ly tin tưởng hắn! Tiểu hồ ly thật sự tin tưởng hắn! Tiểu Hắc cảm thấy oán khí cùng ủy khuất đầy mình thoáng chốc tiêu tán sạch sẽ.

Vân Hư tỉnh táo lại, không phải không thừa nhận Bạch Bạch nói không sai, tiểu Hắc ở Thanh Lương Quan chờ đợi mấy trăm năm, chuyện xấu đã làm nhiều lần, nhưng thật sự chưa bao giờ nói dối, cho dù làm sai gây họa, hắn cũng thẳng thắn thừa nhận, tư thái quật cường có chết cũng không nhận sai. Bây giờ là thời khắc quan trọng sư phụ bế quan, xác thực hẳn là mọi chuyện phải cẩn thận, lam vẹt đột nhiên xuất hiện không rõ lai lịch, không thể khinh thường! Nghĩ như vậy, thái độ Vân Hư lập tức mềm xuống:" Không nghĩ tới ta ở chung với ngươi mấy trăm năm, ngược lại không hiểu rõ ngươi bằng Bạch Bạch."

Tiểu Hắc biết rõ Vân Hư nói như vậy, cho dù không phải hoàn toàn tin tưởng hắn, nhưng cũng đồng ý để lời nói của hắn ở trong lòng, tâm tình lập tức tốt lên không ít, hất mặt "Hừ" một tiếng, dùng hành động tỏ vẻ "Ta còn chưa tha thứ cho ngươi"

Dụ Dỗ Tiểu Hồ Ly - Chương #157