Chương 102: Thiên Tài Của Thiên Tài (1+2)


Sắc mặt Vân Cảnh có phần căng thẳng, hắn vuốt vuốt mặt, rồi hỏi lại Bạch Bạch những điểm quan trọng, Bạch Bạch đối đáp trôi chảy, một chữ cũng không sai.

Không thể nào! Bạch Bạch không thể nào mới học một lần đã hiểu hết? Nói điều gì nhớ điều đó? Chẳng phải là quá thông minh sao? Vân Cảnh cảm thấy lòng tự tin bị đả kích nghiêm trọng. Nhớ ngày đó sư phụ chỉ cần dạy hắn ba lần là hắn học được, sư phụ tán dương hắn có tư chất kiếm thuật rất cao. Vậy thì vị sư muội này chẳng phải là thiên tài của thiên tài à?!

Nhất định là do Thái cực kiếm pháp quá đơn giản! Vân Cảnh cắn răng chọn một bộ kiếm pháp khó nhất trong Lăng Ba huyễn kiếm dạy cho Bạch Bạch. Bộ kiếm pháp này có nhiều hư chiêu, biến hóa cực nhanh, mỗi khi sử dụng thì mũi kiếm và thân pháp đều cùng nhau công kích, còn có thể làm cho địch nhân gần đó đắm chìm trong ảo ảnh, tốc độ phản ứng chậm lại, kiếm pháp này quả là bộ kiếm pháp tốt nhất.

Bởi vì trong mỗi chiêu mỗi thức trong kiếm pháp này thậm chí cả một ánh mắt đều chú trọng đến sự biến ảo trong đó, cho nên mặc dù bộ kiếm pháp chỉ có sáu chiêu, nhưng mỗi chiêu đều cực kỳ rắc rối, mỗi kiếm phát ra đều có hơn mười thức biến hóa, mỗi thức biến hóa phối hợp không đồng bộ với pháp thuật, một chiêu xuất ra không khác gì một trận pháp bao vây địch thủ, mà các chiêu số càng ngày càng yêu cầu tốc độ cao.

Bạch Bạch chăm chú lắng nghe Vân Cảnh giải thích từng chiêu thức, sau đó nhắc lại một lần cho đến khi hiểu rõ tất cả, rồi mới cùng với Vân Cảnh từ từ học theo các chiêu thức và động tác với nhiều loại biến hóa.

Vân Cảnh dạy cả ngày thì mới xong chiêu thứ nhất thì trời đã nhanh chóng tối đen, Bạch Bạch thi triển trọn vẹn chiêu thứ nhất, trong kiếm chiêu có thấp thoáng nụ cười, Vân Cảnh bị cặp mắt long lanh của Bạch Bạch quét qua, toàn thân chấn động, kinh hồn bạt vía, phải niệm tâm chú mới miễn cưỡng ổn định lại được.

Hồ tiên thuần thục nhất là mị lực, mị lực cùng với ảo thuật lại có rất nhiều chỗ tương đồng, thậm chí có thể nói mị thuật là một loại ảo thuật. Bạch Bạch pháp lực cao cường, khi pháp thuật càng cao thì mị thuật cũng gia tăng, chỉ cần nhìn Vân Cảnh là biết, thiếu chút nữa là máu mũi chảy đầm đìa. Bạch Bạch không biết gì, nhanh chóng thu lại kiếm chiêu, chạy vội đến trước mặt Vân Cảnh hối lỗi nói : « Sư huynh, có phải ta rất ngu dốt không, học cả một ngày mới xong một chiêu ».

Vân Cảnh chỉ muốn chửi thề, lúc trước hắn mất ba ngày để học chiêu này a ! Hắn cũng dạy cho mấy sư đệ của hắn. Tứ sư đệ thì kiếm chiêu học được nhưng ảo thuật thi triển quá kém, ánh mắt so với mắt xác chết thì không khác biệt lắm. Ngũ sư đệ thì ngại chiêu số rắc rối, học có nửa ngày thì không học nữa. Vân Hư xem như có tư chất nhất, học hai ngày có thể miễn cưỡng thi triển, nhưng pháp lực còn yếu, uy lực của kiếm chiêu cũng có hạn.

« Bạch Bạch, làm sư huynh của ngươi thật là áp lực lớn đối với ta ! » Vân Cảnh gần như than thở khóc lóc, không hiểu sao nhìn thấy vẻ ngây ngốc của sư muôi thiên tài này, sự tự tin của hắn lại bị đả kích nghiêm trọng như vậy, không quá một tháng nữa thì bản lĩnh xuất chúng của hắn sẽ bị Tiểu sư muội học hết !

«Hả ? » Bạch Bạch vẻ mặt mờ mịt nhìn hắn, không hiểu hắn đang kích động cái gì vậy, nhưng hình như Tam sư huynh không có ý trách cứ nàng ngu ngốc.

« Nhưng mà Tiểu sư muội, pháp thuật hôm nay ta dạy ngươi, ngươi không được tùy tiện thi triển, nhất là trước mặt nam nhân ! » Lời nói của Vân Cảnh tha thiết quan tâm. Nếu như nói Bạch Bạch tiếp thu pháp thuật nhanh đến cấp của thiên tài thì mị lực bẩm sinh còn vượt qua cả mức thiên tài, chỉ có thể dùng từ siêu phàm mà hình dung !

Mới là Lăng Ba huyễn kiếm chiêu thứ nhất thôi, ảo thuật chưa cao mà cũng làm cho tiên gia huyền môn chính tông vĩ đại như hắn suýt bị mê hoặc, thì còn nói gì đến bọn người dưới ? Không chừng thần phật cũng khó mà kìm lòng được.

” Con đực cũng không được!” Vân cảnh chợt kiểu suy nghĩ của Bạch Bạch, vội vàng bổ sung một câu. Kỳ thật hắn có ý xấu muốn Bạch Bạch dùng chiêu này đối phó với Mặc Yểm, nhưng mà Mặc Yểm nếu có trúng chiêu này mà hắn lại không như Vân Cảnh kiềm chế bản thân mà đem Bạch Bạch ăn mất thì không phải là biến từ việc nguy hiểm thành cơ hội tốt sao.

Trong lúc nói chuyện, bầu trời đã nổi lam quang, bóng đem đã bao trùm địa phủ, Vân Cảnh cũng không vội vã rời đi, bởi vì liên tiếp mấy ngày gần đây, Mặc Yểm đêm khuya mới quay trở về, cho dù hắn có về sớm thì chắc hắn cũng không đến hoa viên, phá vỡ kết giới của Vân Cảnh.

Hắn dạy cho Bạch Bạch cách làm kết giới này, cho dù tiên nhân hay yêu ma pháp lực cao cường thì bình thường sẽ không phát hiện được. Bọn hắn ở trong kết giới đối chiêu long trời lở đất, người bên ngoài nhìn vào chỉ thấy hoa viên im ắng không một bóng người.

Hai hôm trước từng có cả đầu mục (kẻ đứng đầu) phản quân của Địa phủ uống rượu rồi xông vào đây nhưng cũng không phát hiện ra nửa điểm, lúc đấy Bạch Bạch bị hắn dọa cho phát hoảng.

Lúc Bạch Bạch đang cúi đầu trầm tư ôn lại kiếm chiêu hôm nay học thì trong tiền điện vang lên tiếng người, âm thanh Huyền Minh yêu dơi nghiến răng nghiến lợi vang lên : « Phì ! Tiện nhân kia có điểm gì tốt ? Nàng ta nói gì chủ nhân nghe nấy, thật tức chết ta ! »

Giọng điệu của Ngọc Lưu Ly yêu phi có phần bình thản hơn : « Nam nhân chẳng phải đều như thế sao ? Ta còn tưởng hắn đối với Bạch Bạch toàn tâm toàn ý, không ngờ… » Trong giọng nói nhàn nhạt có chút thất vọng.

« Bạch tiểu thư so với tiện nhân kia xinh đẹp hơn nhiều ! Kỳ lạ, sao dạo này không thấy bóng nàng đâu nhỉ ? » Huyền Minh yêu dơi có ấn tượng rất tốt đối với Bạch Bạch, trong lòng hắn thấy khó hiểu, chủ nhân pháp lực cao cường như vậy, lại có mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, sao lại còn đi trêu chọc loại yêu phụ đê tiện âm hiểm kia ?

Ngọc Lưu Ly yêu phi ngày ấy cùng chơi với Bạch Bạch, tuy về sau không đến nữa và cũng từ bỏ ý định với Mặc Yểm. Trong nội tâm nàng coi trọng Bạch Bạch, hơn nữa cảm thấy cuộc sống hiện tại không có mấy hứng thú, cho nên không còn ý đồ câu dẫn Mặc Yểm. Nhưng không hề nghĩ nàng không có ý đồ với Mặc Yểm thì lại có người khác, hơn nữa có ai đến thì Mặc Yểm cũng không hề cự tuyệt.

Trong thâm tâm nàng có chút tức giận, nhưng thất vọng nhiều hơn, nam nhân cùng lắm đều như vậy sao, mình chủ động đi theo họ thì còn ra gì ?

Bạch Bạch và Vân Cảnh phát hiện có người đến đều không hẹn mà vểnh tai nghe bọn họ nói gì, không ngờ tới lại nghe được tin tức động trời như thế, Mặc Yểm cùng người khác kết thân ?

Vân Cảnh càng nghe sắc mặt càng khó coi, một mặt lén lút dò xét vẻ mặt của Bạch Bạch, lo sợ Tiểu sư muội bị tổn thương. Trong lòng oán hận mắng : Khá lắm Mặc Yểm, Tiểu sư muội độc nhất vô nhị xinh đẹp vô song như thế này còn chưa đủ, lại còn dám ra ngoài câu tam đáp tứ! (*ý chỉ bồ bịch lăng nhăng)

Thần sắc Bạch Bạch có chút nghi hoặc nhưng không hề thương tâm.

Chỉ nghe thấy Ngọc Lưu Ly yêu phi thản nhiên nói : « Bạch Bạch không thấy cũng tốt, đỡ cho nàng phải phiền lòng »

Huyền Minh yêu dơi hiển nhiên còn có chút tức giận bất bình : « Tiện nhân kia thật là xấu xa, tự cho mình là tuyệt đại mỹ nhân, phải cho nàng ta gặp Bạch Bạch mới biết thế nào là tự ti mặc cảm ! Ta chỉ sợ chủ nhân nghe theo lời nàng ta, giúp cho nàng ta ngày càng lớn mạnh, lúc đó nàng ta còn nghe lời chủ nhân nữa hay không ? »

Ngọc Lưu Ly yêu phi nhìn hắn một cái, không nói gì, trong lòng nàng đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ, chẳng lẽ Mặc Yểm cố ý mê luyến nàng ta ?

Huyền Minh yêu dơi vốn cố ý kéo Ngọc Lưu Ly yêu phi đến đây là để tìm Bạch Bạch, mách với nàng, nhưng vẫn không thấy bóng dáng của nàng đâu, trong lòng thất vọng, dậm chân một cái cùng với Ngọc Lưu Ly yêu phi quay về tiền điện.

Thấy bọn họ biến khỏi cửa điện, lúc này Vân Cảnh mới bộc phát : « Phì phì ! May mắn là Nhị sư huynh có tính toán từ trước, để ngươi ở lại chỗ Mặc Yểm bảo dưỡng thân thể, chứ không thì bọn này đừng hòng chiếm tiện nghi ! Đúng là cái loại hoa tâm hóa sắc, lòng tham không đáy đáng ghét ! » Đến thủ hạ của hắn cũng thấy bất công thay cho Bạch Bạch, cái tên đáng ghét này có Bạch Bạch rồi mà vẫn còn đi trêu chọc yêu nữ khác, quả thật là không thể tha thứ !

Vốn huynh đệ bọn họ đã từng nghĩ nếu như hắn đối với Bạch Bạch là thật tâm, khảo sát thử xem có thể để Bạch Bạch ở cùng một chỗ với hắn không, hiện tại xem ra hắn thất bại!

Hừ hừ ! Bạch Bạch xinh đẹp đáng yêu, còn sợ không tìm được người toàn tâm toàn ý với nàng hay sao ?!

Bạch Bạch nghiêng đầu hỏi Vân Cảnh : « Sư huynh, huynh giận dữ cái gì thế ? »

Vân Cảnh ngơ ngẩn, kinh ngạc nói : « Mặc Yểm ở cùng một chỗ với các nữ nhân khác, ngươi không thấy tức giận à ?»

« Tại sao ta phải giận dữ ? » Bạch Bạch kinh ngạc hỏi.

Vân Cảnh vò đầu nói : « Ngươi không thích Mặc Yểm à ? Ngươi không tức khi hắn ở chung với các nữ nhân khác sao ? Ngươi không thấy đố kỵ hay khó chịu à ? »

« Yêu mến Mặc Yểm ? Hình như là có yêu mến a… Hắn thường xuyên ở cùng một chỗ với các nữ nhân khác, đố kỵ khó chịu… Hình như cũng có một chút. » Bạch Bạch thoáng nghi hoặc nhưng chính nàng cũng không thể xác định được trong lòng cảm nhận như thế nào.

Nàng chỉ nhớ khi Mặc Yểm cùng với Hoa Lan tỷ tỷ vụng trộm ôm hôn nhau, cùng nhau chơi hôn nhẹ thì nàng cảm thấy không được vui, nhưng như vậy có phải là đố kỵ hay không thì nàng không biết.

Vân Cảnh trợn mắt há mồm nhìn Bạch Bạch, nếu như không phải do Bạch Bạch không yêu thương Mặc Yểm thì chỉ có thể là do tấm lòng nàng vô cùng quảng đại.

Những hồng nhan tri kỷ của hắn chứng kiến hắn cùng với những tri kỷ khác thân thiết thì không có một ai, không có người nào có thể bình tĩnh như Bạch Bạch, nếu không phải là nổi trận lôi đình thì cũng là hai mắt đẫm lệ. Nói chung thì không để cho hắn yên ổn mà sống.

« Sư muội a ! Tại sao trước đây ta không gặp được nữ nhân nào đại lượng như muội vậy ? » Vân Cảnh vẻ mặt u oán không cam lòng.

Hôm đó Mặc Yểm lại đêm khuya mới trở về, trên người hắn mang theo mùi phấn son giống như mấy ngày trước, nhưng hương vị mỗi lúc một rõ rệt hơn, lúc đầu nàng không hề tự hỏi xem mùi này ở đâu ra, nhưng hôm nay trong hoa viên nghe Quế Nhi tỷ tỷ và Huyền Minh yêu dơi nói, nàng chợt hiểu, hóa ra ngày nào hắn cũng thân cận cùng nữ nhân này, chẳng trách mỗi buổi tối trở về, trên người đều mang theo mùi phấn son này.

Trong nội tâm thấy khó chịu ư? Hình như có một chút…

Trong ánh mắt Bạch Bạch như đang phân vân điều gì làm Mặc Yểm thấy có chút kỳ quái, đưa tay ôm nàng hỏi: “ Làm sao vậy?”

“Có phải ngươi thân cận cùng với những nữ nhân khác không?” Từ trước đến nay các câu hỏi của Bạch Bạch đều gọn gàng, dứt khoát, không hề che giấu.

Một người một hồ đang ngồi trong chén trà tắm, Bạch Bạch ngồi trên đầu gối Mặc Yểm, chỉ có nửa đầu lộ ra khỏi mặt nước, còn cái đuôi thì tự do vung vẩy, khỏa nước bắn tung tóe. Hơi nước mờ ảo, một đôi mắt hồ ly sáng long lanh, khờ dại giống như đang hỏi chuyện đồng loại một vấn đề bình thường như: “Ngươi có ăn cơm không” vậy.

Mặc Yểm nghe vậy, sắc mặt cứng đờ, thanh âm có chút hỗn loạn: “Ai nói cho nàng nghe?”

Dụ Dỗ Tiểu Hồ Ly - Chương #102