18 : Thiên Sơn Thành


Long Điện.

Trên vương tọa bóng hình vĩ ngạn tựa thần linh yên vị ngồi đó, toàn thân bao
phủ bởi tầng hắc mang kéo dài tựa cặp sừng cự thú ra sau, chỉ để lộ đôi mắt
lập lòe yêu dị, bóng tối có lúc như xâm thực, cuồng bạo cắn nuốt vạn vật, có
lúc lại yên tĩnh, lạnh lẽo đến rợn người.

Quì gối trước đại điện là người đàn ông trong chiếc mặt nạ vô diện, Aubree.

“Shizuku không xong rồi, ta cần hắn”

“Vâng, thần tuân lệnh”, Aubree cúi đầu lui nhanh ra ngoài.

“Sở hữu một mẫu vật dị hình tộc cao cấp còn gì tuyệt vời hơn, lũ ngu xuẩn,
muốn cô lập ta sao?, fu. . .fu. . .fu”, tiếng cười lạnh lẽo vang khắp đại
điện.

Lord hiện tại ngoài việc truyền đạt mệnh lệnh cho phân thân bên ngoài và thuộc
hạ, thời gian còn lại cậu chuyên tâm cảm thụ các dòng chảy thời gian và mắt
xích luân hồi, dù chúng hư vô mờ mịt.

Luân hồi thực sự tồn tại hay không còn phải chờ kết quả từ các thí nghiệm của
Abelard, ngoài chức năng thủ vệ kiêm chuyên gia vũ khí, cô ta còn một chức
nghiệp khác là giả kim thuật.

“Nếu luân hồi không tồn tại thì. . .ta sẽ tạo ra nó”, đại điện trở về trạng
thái yên tĩnh, chỉ còn lại màn đêm vô tận.

Từ ngày Lord trở về từ Thụ Tháp, tâm tính cậu dần thay đổi, những đặc tính cơ
bản đặc trưng cho con người mất dần, thay vào đó là sự tàn khốc, lãnh huyết
của một bạo chúa, ở bên cạnh cậu hơn ai hết Luka hiểu rõ điều này, cô không
những không ngăn cản còn luôn ủng hộ từ phía sau, theo cô đó mới chính là tâm
cảnh, đặc tính mà một vị chúa tể nên có.

Tin tức về Shizuku hiện được giữ kín nhưng đó hiện không còn là vấn đề, thông
qua dòng chảy thời gian cậu đã đoán được việc này, những hình ảnh mờ mịt,
những mảnh vỡ dần ráp lại thành bức tranh hoàn chỉnh.

Cánh cửa Long Điện cao xa vời vợi, đứng trước nó lúc này là ba thân ảnh quá
đổi nhỏ bé so với kích cỡ nơi đây.

Hai con Thiết Giáp Long được giao canh giữ nơi đây, trên tay chúng là thanh
trường kích thô dài, dùng ánh mắt đề phòng nhìn ba kẻ phía trước.

Trên tay Medusa là một màn ảnh trong suốt, một tin nhắn được cô gửi đến chủ
nhân nơi này.

“Người không cần phải đến nơi này, người không cần phải hạ mình như vậy”, một
trong hai thủ vệ theo sau Medusa lên tiếng.

“Đây là điều ta phải làm”, Medusa thở dài. Người thủ vệ im lặng không nói, hắn
trầm mặc nhìn người thủ vệ còn lại, đối với chúng, mối quan hệ giữa các Sáng
Tạo Giả với nhau khá phiền phức, đôi khi chúng còn không hiểu rõ chủ nhân mình
muốn gì, im lặng, chờ đợi và tin tưởng, đó là tất cả những gì chúng có thể làm
bây giờ.

“Mời họ vào đây”, giọng nói từ bên tai hai con Thiết Giáp Long vang lên.

“Mời ngài”, bọn chúng bước sang hai bên làm tư thế mời, dù nhìn vào vẻ bề
ngoài của chúng có vẻ không lịch sự cho lắm.

Cánh cửa hé mở để lộ cái đầu rồng khổng lồ bên trong, lối đi vào được thiết kế
như đang đi vào miệng một con rồng thực sự, hành lang tối đen với những chiếc
răng nhọn lởm chỡm, lạnh lẽo.

Medusa bước nhẹ vào, hai người thủ vệ liền đi theo sau, một hấp lực cực mạnh
hút họ vào trong, bóng tối dần nuốt chửng lấy họ.

. . .

Qua một thời gian tìm hiểu, được biết dãy Bạch Long Vĩ là ranh giới tự nhiên
giữa ba quốc gia: Đế Quốc Nam Thiên, Vương Quốc Ai Lao và Công Quốc Petra.

Thành Thiên Sơn là một trong những đại thành nổi tiếng ở Nam Thiên, nơi đây
tiếp giáp rừng U Minh đại ngàn, là nơi cung cấp nhiều dược liệu, dã thú quí
hiếm, được giới thượng lưu ưa chuộng.

Số lượng dân chúng trong thành rất nhiều, người ra vào đông khôn tả, phần lớn
trong đó là mạo hiểm giả, thế giới này hiện chưa tồn tại ma thuật nên sẽ không
xuất hiện yêu thú tuy nhiên thực trạng này sẽ nhanh chóng bị xóa bỏ.

Cùng với sự dịch chuyển một bộ phận người chơi vào đây vô tình đã kích hoạt sự
hình thành của các nguyên tố ma pháp, tin tưởng không bao lâu sẽ xuất hiện
giống loài mới và hơn hết, ma thú, yêu linh sẽ xuất hiện.

Trước cổng thành lúc này là hai hắc y nhân trong bộ áo choàng kín mít, trang
phục họ mang khác hẳn với đại bộ phận dân chúng nên dẫn đến sự hiếu kỳ không
nhỏ, nhưng không một ai dám lại gần bởi khí thế vô hình tỏa ra từ một trong
hai người.

Đám đông dần dãn ra thành một con đường để họ đi qua, cứ thế không một tiếng
động.

“Thật đáng sợ, ta cảm giác hắn còn đáng sợ hơn cả loài hổ”, một người trung
niên vác thanh đại đao trên tay than thở.

“Cả quan binh còn không dám cản lại nói gì đến dân thường chúng ta”, nhiều
người quanh đó nhao nhao nghị luận mà không để ý đến khuôn mặt tái mét của hai
quan binh.

Quan binh vẫn là người thường, dù chỉ là một phần nhỏ khí thế của phân thân
cũng đủ dọa chết họ, dù cho là võ sĩ mạnh nhất nhân loại cùng lắm giá trị sức
mạnh chỉ đạt 2 lv là cao, trong khi phần phân thân này của Lord đạt tới lv
100, chênh lệch như giữa trời và đất.

Lord tin vào phán đoán của mình, cậu đi theo dòng chảy vận mệnh tìm kẻ có độ
tương thích cao, Lord đã tìm được người đầu tiên, vẫn còn ba người nữa.

Dòng chảy vận mệnh dừng lại tại tòa thành này, kẻ thứ hai Lord muốn hiện đang
ở bên trong.

Việc sử dụng ma thuật hiện tại không cần thiết, để lộ sự tồn tại của mình ra
bên ngoài lúc này rất không sáng suốt, nếu không cậu đã không do dự cưỡng chế
tất cả con người nơi này.

Hai người song hành với nhau qua nhiều dãy phố, Vô Hối có vẻ mệt, dù sao nàng
vẫn là một đứa trẻ, Lord dẫn nàng vào một khách điếm nằm gần đó, tiện thể nghe
ngóng tin tức, khách điếm là nơi khách thập phương tề tựu, nơi họ chia sẽ
những câu chuyện, tán gẫu với nhau, không thể tìm nơi nào thích hợp hơn.

Lúc vừa tiến vào thì ngay lập tức họ trở thành tâm điểm bởi cách ăn mặc quái
dị của mình, Lord không quan tâm điều đó, cái phân thân này do hắc khí tạo
thành, nó không tồn tại linh hồn cũng như cảm xúc mà chỉ hành động như được
lập trình sẵn.

Vô Hối thì khác, ngay khi nàng gỡ mũ trùm đầu ra liền đón nhận ánh mắt ngạc
nhiên từ những người xung quanh, đôi mắt băng lam của nàng khác hẳn với con
mắt màu đen của người Nam Thiên, khuôn mặt không xinh đẹp, mang đôi chút thanh
tú đượm buồn khiến người ta như muốn che chở, vỗ về.

“Khách quan, ngài cần gì. . .ở đây có đủ các món: chiên, xào, nướng. . .”, một
thiếu niên trên tay cầm tờ giấy và cây viết bước tới.

“Có món gì ngon mang hết ra đây”, Lord nói.

Thiếu niên cười thật tươi rồi nhét tờ giấy và cây viết vào áo, cậu ta chạy một
mạch ra sau bếp, trước khi đi không quên ngó qua cô bé ngồi bên cạnh hắc y
nhân mỉm cười.

Đây là lần đầu tiên có nhiều người nhìn mình đến thế, Vô Hối xấu hổ kéo chiếc
mũ trùm lên lại, chỉ qua một ngày mà thế giới quanh nàng thay đổi đến chóng
mặt, anh trai nàng chết và nàng không còn là chính mình nữa.

Cái đêm hôm đó, ngọn lửa hận thù lần đầu chớm nở trong trái tim non nớt của
nàng, Lord có thể giúp nàng xả hận nhưng Vô Hối không muốn điều đó, nàng muốn
tự tay mình giết chết kẻ kia, thứ nàng có bây giờ là thời gian và hắn, chỉ cần
có thời gian nàng sẽ mạnh dần lên để có thể hồi sinh anh trai và trả thù.

Lord sau khi nhận Vô Hối liền phát hiện cô bé này thiên phú ma pháp cực tệ,
người ta nói cần cù bù thông minh, nhưng với tình hình bây giờ Lord không cho
là thế.

Cậu không thể thông qua phương thức giết quái cày lv áp dụng tại hiện thực
được, thể chất của Vô Hối đã qua cải tạo một lần, đó chỉ là viên gạch đầu tiên
trên con đường tu luyện, chặng đường cô bé phải đi rất dài, dù Lord có thể hồi
sinh cậu ta nhưng lại không làm vậy, như thế sẽ đánh mất động lực của cô bé.

Ma pháp Vô Hối theo đuổi thuộc Mộc hệ hay còn một tên gọi khác là Sinh Mệnh Ma
Pháp, một trong tứ đại cấm thuật.


Dự Án Vincent - Chương #18