Người đăng: vuthuathuyenbiv@
+++Moonlight Castle (Lâu Đài Ánh Trăng) ---- Phòng Nghị Sự+++
Nơi này là một căn phòng rộng lớn đủ để chứa hàng chục người mà không hề cảm
thấy chật chội.
Giữa căn phòng có một chiếc bàn hình chữ nhật làm bằng kim cương trắng trong
suốt đến nỗi có thể nhìn xuyên qua, dưới mặt bàn là vô số loại đá vô cùng quý
hiếm trôi nổi bất định, nếu nhìn kĩ thì sẽ thấy được có một số loại đá quý
giống với đời thực như Jeremejevite, Black Opal, Red Beryl, Musgravite,
Grandidierite, Serendibite, Red Diamond…
Giữa bàn còn có một chiếc bánh kem khổng lồ được cắm 15 chiếc nến đã thắp
sáng. Mặt trên của chiếc bánh có vẽ một dòng chữ bằng kem màu đỏ - Happy 15th
Birthday.
Xung quanh 4 cạnh của chiếc bàn là những chiếc ghế sofa sang trọng được thiết
kế vô cùng hoa mĩ và được sắp xếp ngay ngắn, gọn gàng.
Trên trần nhà còn đính lên những viên pha lê phát sáng vô cùng đẹp đẽ, từ cửa
ra vào đến vị trí chiếc bàn được trải một tấm thảm đỏ sang trọng, hai bên cánh
cửa là hai bức tượng cao 3 mét được chạm khắc bằng một loại nguyên liệu đặc
biệt chỉ có trong game.
Hai bức tượng này có hình dạng giống như nữ giới, chỉ có điều chúng hoàn toàn
lõa thể không mặc gì cả, thay vì được chạm khắc trang phục thì những vị trí
nhạy cảm được bao phủ bởi những đường vân kì dị phát ra ánh sáng màu đỏ nhạt.
Khi nhìn tổng quát cả căn phòng, nếu là thế giới thực không một ai sẽ nghĩ nơi
này sẽ được gọi là nơi dùng để thương thảo các vấn đề quan trọng cả, mà phải
gọi là nơi để tổ chức tiệc tùng của những kẻ giàu kếch xù mới đúng.
Tuy vậy, những đồ vật hiện hữu tại đây đều do chính tay người chơi tạo ra, cho
phép người chơi thoải mái chế tạo vũ khí, áo giáp cũng như nhà cửa… bằng cách
sử dụng một loại công cụ đặc biệt tích hợp sẵn trong game. Đây chính là điểm
thu hút mạnh nhất của trò chơi khi nó còn ở thời kì hoàng kim của mình.
Ầm ầm…
Hai bức tượng vốn đang đứng yên bỗng nhiên bắt đầu cử động.
Chúng hướng tới cánh cửa ra vào của, đây là một cánh cửa cao 5 mét được chạm
khắc tỉ mỉ hình ảnh một mặt trăng có màu đỏ, phía dưới mặt trăng có một ác quỷ
màu đen cầm một chiếc lưỡi hái lạnh lùng nhìn xuống vực thẳm, còn phía dưới
vực thẳm là vô số những thiên thần bị mất đi đôi cánh đang cố gắng thoát ra
khỏi khốn cảnh, toàn bộ bức điêu khắc sống động đến mức làm cho người ta có
cảm giác như thứ đang ở trước mặt mình là thật vậy.
Khi đến gần cánh cửa, đôi mắt của hai bức tượng bắt đầu phát ra ánh sáng màu
đỏ nhạt chiếu lên mặt trăng của bức điêu khắc. Sau một lúc thì ánh sáng từ cặp
mắt của hai bức tượng dần dần biến mất, khi ánh sáng kia biến mất hoàn toàn
thì chúng liền quay trở về chỗ cũ đứng bất động như trước.
Ruỳnh Ruỳnh Ruỳnh…
Cánh cổng to lớn dần dần mở ra, hình ảnh một hành lang rộng lớn dần dần xuất
hiện.
Xung quanh hành lang là những bộ giáp sắt bóng loáng được sắp xếp ngay ngắn
chỉnh tề, trên sàn nhà được trải thảm đỏ được trang trí hoa văn màu trắng sặc
sỡ, những chiếc đèn chùm được gắn trên trần nhà kết hợp với ánh trăng chiếu
vào từ cửa sổ tạo ra một khung cảnh lung linh nhưng trang nghiêm một cách đặc
biệt xuyên suốt con đường kéo dài đến những khu vực khác.
Vù….ù……ù……ù….
Một vòng xoáy lớn có màu đỏ hồng mở ảo xuất hiện giữa hư vô trước, vòng xoáy
tựa như một lát trứng mỏng, sau một lúc thì có một bóng người bước ra từ vòng
xoáy kia.
Người này mặc trên mình một chiếc áo choàng học giả màu trắng xám có mũ trùm
được trang trí tinh xảo. Sở hữu mái tóc màu cam cháy cùng đôi mắt màu hổ phách
tạo nên một khuôn mặt điển trai có thể hút hồn bất cứ cô gái nào.
Tuy có ngoại hình giống như tộc Human, nhưng người này lại không phải là một
Human thật sự. Người này là một chủng tộc có sức tấn công lẫn phòng thủ vật lý
cực mạnh, sức bền gần như vô hạn cùng với khả năng sử dụng vô số năng lực lẫn
phép thuật đặc biệt. Chúa tể của bầu trời – Dragon, dưới hình dạng một con
người
Chủng tộc trong cho phép người chơi lựa chọn gồm 3 chủng tộc cơ bản: Human –
Dwarf – Elf.
Ngoài 3 chủng tộc chính ra, game còn tồn tại một số chủng tộc ẩn yêu cầu người
chơi phải hoàn thành những điều kiện đặc biệt mới có thể chuyển đổi. Dĩ nhiên
tộc Dragon là một trong số những chủng tộc người chơi có thể chọn.
“Đại chủ nhân Arthus, mừng ngài đã trở về!”
Sau khi người này bước ra hoàn toàn khỏi vòng xoáy thì có hai giọng nói đồng
thanh vang lên.
Arthus chuyển tầm nhìn của cậu về phương hướng hai giọng nói phát ra.
Ở đó có hai bóng người đứng song song đang cúi đầu chào Arthus bằng một loại
lễ tiết thể hiện thể sự cung kính đặc biệt dành riêng cho người đứng đầu, và
cũng là người có địa vị cao nhất trong những chủ nhân sở hữu nơi này.
Người đầu tiên là một người có vóc dáng cao gầy và làn da có chút nhợt nhạt,
sở hữu mái tóc dài màu đen được cột lại một cách gọn gàng, đôi mắt màu xanh
đen kết hợp với chiếc kính một mắt được đeo trên khuôn mặt trẻ trung toát lên
vẻ nghiêm nghị.
Mặc trên mình một bộ đồ quản gia bao gồm một chiếc áo gi-lê màu đen ở ngoài,
bên trong là chiếc áo sơ mi màu trắng được thắt một chiếc cà vạt màu đen quanh
cổ áo, một đôi găng tay màu trắng được đeo trên tay, phía dưới là một chiếc
quần tây màu đen kết hợp với giày tây đen bóng. Tên của người này là Walter C.
Dollneaz, đại quản gia của nơi này.
Người còn lại là một cô gái có mái tóc ngắn màu đỏ đen, sở hữu đôi mắt đen
tuyền, chiếc mũi thon gọn cân đối kết hợp đôi môi nhỏ nhắn, tất cả tạo nên một
gương mặt vô cùng xinh đẹp. Ngoài ra, cô còn sở hữu dáng người mảnh mai dễ vỡ
khiến người khác nhìn vào chỉ muốn ôm ấp bảo vệ.
Cô mặc trên người một bộ đồ hầu gái bao gồm một chiếc băng đô màu đen được
trang trí vải trắng gợn sóng xung quanh được cột cố định ở đỉnh đầu, toàn thân
cô mặc một bộ váy đen ngắn được gắn một chiếc tạp đề màu trắng ở phía trước.
Ngoài ra, trên cổ cô còn đeo một chiếc vòng cổ có đính một chiếc thánh giá màu
đen ở giữa trông rất bắt mắt. Cô tên là Penelope Mitchell, đại hầu gái của nơi
này.
Nếu là thế giới thực chắc chắn Arthus sẽ đáp lại họ, nhưng nơi này không phải
là thế giới thực, và họ cũng không phải là người chơi, mà đó là những NPC hay
còn được biết đến qua cụm từ Non-Player Character, dùng để chỉ những nhân vật
được điều khiển bởi game... một loại trí tuệ nhân tạo chỉ hành động theo những
gì đã được lập trình sẵn, không hề tồn tại thứ mà con người gọi là "cảm xúc",
dù chỉ là một chút, một cỗ máy vô hồn không hơn không kém.
Arthus nhìn vào hai NPC vừa hành lễ với mình thật lâu, sau đó cậu khẽ gật đầu
nói.
“Vất vả cho hai người rồi”
Mặc dù biết rằng hành động của mình là hoàn toàn vô nghĩa, nhưng cậu vẫn làm
vậy, đó là vì họ không phải là những NPC thông thường, họ là những [Guardian].
Khi tham gia người chơi chỉ cần tải về một loại công cụ thiết kế đặc biệt cho
phép họ tạo ra một dạng NPC gọi là [Guardian] (Hộ Vệ). Họ có nhiệm vụ hỗ trợ
Newbie (Người Mới) và trung thành tuyệt đối với người tạo ra họ.
Mỗi người chơi chỉ được quyền có duy nhất một [Guardian].
Những [Guardian] sở hữu mọi chức năng giống như một người chơi thực sự, thậm
chí họ còn có thể sở hữu sức mạnh không hề thua kém nếu được đầu tư đến tận
răng. Nhưng... dù cho chương trình AI (Trí Thông Minh Nhân Tạo) người chơi
thiết lập cho [Guardian] có phong phú như thế nào đi nữa, [Guardian] vẫn bị
những giới hạn nhất định về công nghệ AI tại thời điểm ấy.
Vì những giới hạn đó, những trận đánh về sau [Guardian] gần như không còn chỗ
đứng trong lòng người chơi nữa, hiện tại họ chỉ mang nhiệm vụ bảo vệ những vị
trí quan trọng trong căn cứ của người chơi như một dạng Mini Boss (Trùm Nhỏ)
mà thôi.
Tuy [Guardian] cũng như những NPC khác, họ không hề tồn tại thứ gọi là cảm
xúc, nhưng họ vẫn là người bạn đầu tiên, và cũng là người luôn luôn ở bên cạnh
giúp đỡ người chơi trong suốt quãng thời gian họ trải nghiệm, đó là điều
không thể phủ nhận.
Walter và Penelope chính là hai [Guardian] đã gắn bó với hai người bạn của
Arthus suốt 15 năm trời. Và Arthus cũng không ngoại lệ, cậu cũng có [Guardian]
của riêng mình. Có thể nói, những lời kia chính là sự tôn trọng tối thiểu mà
cậu có thể dành cho họ.
Arthus dời ánh mắt của cậu đến rồi thở dài một hơi.
Tâm trạng của cậu hiện tại không hề tốt một chút nào, chỉ còn một chút nữa
thôi Server sẽ chính thức Shut Down, việc đó đồng nghĩa với mọi thứ mà cậu và
bốn người đồng đội tạo dựng nên trong suốt 15 năm sắp biến mất mãi mãi.
Lúc này, không một loại từ ngữ nào có thể dùng để miêu tả được cảm xúc của
cậu.
“Haizzz… cậu vẫn còn buồn sao Arthus?”
Một giọng nói phát ra từ vòng xoáy phía sau Arthus.
Từ trong vòng xoáy từ từ bước ra một người đeo một đôi găng tay màu đen kèm
với chiếc áo khoác dài màu tối, bên trong là một chiếc áo gi-lê màu nâu đỏ
được trang trí rất nhiều họa tiết lẫn hoa văn, quanh cổ áo được thắt một chiếc
khăn màu trắng xõa ra trước ngực, phía dưới là chiếc quần dài màu đen kèm với
đôi ủng màu nâu. Toàn bộ trang phục phản ánh nên hình ảnh của một quý tộc thế
kỷ 18 đầy cao quý.
Sở hữu một mái tóc ngắn màu nâu đen cùng đôi mắt đen huyền sâu thẳm, khuôn mặt
mang nét đẹp tinh tế pha lẫn sự quý phái cùng một nụ cười đầy mê hoặc để lộ ra
hai chiếc răng nanh dài bất thường của mình. Người này tên là Frantz, một
Vampire, và cũng là một trong những chủ nhân của nơi này.
“………”
Arthus không đáp lại câu hỏi của Frantz, hay nói đúng hơn là cậu không biết
chính mình nên trả lời thế nào cho phải.
“Chủ nhân Frantz, mừng ngài đã trở về”
Vẫn là câu nói và tư thế cung kính quen thuộc đối với những vị chủ nhân của
Walter.
“Chào mừng người đã trở về thưa chúa tể Frantz”
Khác hoàn toàn với Walter, lời nói lẫn hành động của Penelope còn cung kính
hơn cả lúc cô hành lễ với Arthus.
Lông mày Arthus giật giật, cậu buột miệng thốt lên.
“Chúa tể???”.
“Heh… bất ngờ lắm sao Arthus, trước lúc chúng ta rời đi thực hiện tớ đã thay
đổi một chút thiết lập của Penelope, dù sao đây cũng là [Guardian] do chính
tay tớ tạo ra mà!”
“Nhưng… danh hiệu "Chúa tể" thì có hơ…”
Arthus chưa kịp nói xong thì đã bị Frantz cắt lời.
“Mặc dù [Elite Entities] chúng ta chỉ là một Guild (Hội) nhỏ, và cậu có thể là
hội trưởng của nó, nhưng người tạo nên lại là Frantz này đây, vậy nên có gì
sai khi dùng danh hiệu chúa tể?”
“!!”
Arthus cứng họng không thể phản bác được gì, đơn giản vì những lời Frantz nói
không hề sai, [Elite Entities] vốn chỉ là một Guild nhỏ, và nơi này trước đây
vốn không hề tồn tại nào cả.
Mười năm trước, khi vẫn còn ở thời kì đỉnh cao, tất cả người chơi đều biết đến
cái tên [Elite Entities], tuy họ chỉ là một guild nhỏ, nhưng lại là một guild
huyền thoại chỉ có vỏn vẹn năm người, mặc dù số lượng không nhiều hay nói đúng
hơn là thiểu số, nhưng họ có thể hoàn thành những Raid Boss cực khó đòi hỏi
phải có nhiều Guild lớn liên kết với nhau mới có thể hạ được. Ngoài ra, họ còn
là những người PvP/PK cực kì khét tiếng.
Còn bảy năm trước chỉ là một hầm mộ nằm tại trung tâm (Sa Mạc Quỷ), một trong
10 nơi nguy hiểm nhất trong, đó cũng là nơi cư ngụ của một Boss có tên Death
Adder, một con quái vật cực mạnh. Frantz và Arthus là hai người đầu tiên phát
hiện ra nơi này, sau khi cả hai cùng nhau tiêu diệt Death Adder, thì Frantz
chính là người đầu tiên đặt nền móng tạo nên.
Vì vậy, Arthus chỉ có thể cười trừ trước câu trả lời mang đầy tính chính chủ
từ người đồng đội của mình.
“Ồ, "Chúa tể" Frantz có thể thôi lải nhải và tránh qua một bên cho người khác
đi được không? Ngài đang ngáng đường quá đấy!”
Không biết từ bao giờ đã có một người khác xuất hiện với giọng nói mang theo
âm điệu châm chọc vang lên phía sau Frantz.
Người này mặc trên mình một bộ giáp sắt có màu nâu nhạt phủ kín toàn thân,
trên đầu đội mũ giáp che kín hoàn toàn mái tóc lẫn khuôn mặt chỉ để lộ hai hốc
mắt để nhìn.
Tuy toàn thân đều là giáp nhưng khi người này di chuyển hoàn toàn không tạo ra
một tiếng động nào, có vẻ như thiết kế của bộ giáp vô cùng đặc biệt. Ngoài bộ
giáp ra, người này còn khoác trên mình một chiếc áo choàng có mũ trùm màu nâu
bên ngoài làm nổi bật bộ giáp trên người.
“Chủ nhân Garrett, mừng ngài đã trở lại”
Hai [Guardian] vẫn theo thiết lập ban đầu, cung kính hành lễ với một trong
những chủ nhân của nơi này.
“Garrett! lần sau nếu có xuất hiện thì nhớ báo trước một tiếng, nếu cậu cứ lén
lén lút lút như vậy thì sớm muộn cũng có ngày bị lầm tưởng là kẻ trộm đấy!”
“À, còn một điều nữa, bỏ cái mũ dở hơi kia ra nữa, nó chẳng hợp một chút nào
đâu!”
Giọng nói của Frantz mang đậm chất của một giám khảo đang bình luận về một vai
diễn nhàm chán của một thí sinh vậy.
“Vâng vâng… thưa ngài "chủ nhà" ạ!”
“Muốn bị đánh sao? Tên chết bầm này!”
“Ố ồ… thử xem?”
“Thích thì chiều! [Dark Spe….”
Frantz chưa kịp tung ra kĩ năng của mình thì đã bị người mà gã vừa làm cho á
khẩu - Arthus chắn trước mặt.
Arthus biết một khi hai tên này đánh nhau thì hoàn toàn không có kết cục nào
tốt đẹp cả, chỉ còn sót lại một chút thời gian ít ỏi, cậu muốn tận dụng chúng
một cách tốt nhất có thể, vì vậy cậu liền chuyển sang chủ đề khác.
“Garrett này, Minet và Tinas đâu?”
“Họ cũng sắp quay lại rồi. A, vừa nhắc đến đã xuất hiện.”
Theo tầm mắt của Garrett, bước ra từ vòng xoáy là hai thân ảnh đang tiến tới
vị trí của Arthus.
Đi đầu là một cô gái có mái tóc trắng như tuyết trong một bộ trang phục bó sát
người màu đỏ, sở hữu vẻ đẹp và vóc dáng chỉ có thể dùng hai từ hoàn mỹ để hình
dung, mặc dù có đôi đồng tử đỏ rực toát lên vẻ lạnh lẽo băng sương nhưng điều
đó vô tình lại khiến cô càng trở nên hút hồn hơn. Ngoài ra, sau lưng cô còn có
hai đôi cánh chim màu trắng vô cùng đẹp đẽ.
Người còn lại cũng là một cô gái sở hữu sắc đẹp lẫn dáng người không hề thua
kém người kia, cô mặc trên mình một bộ trang phục màu xanh dương đậm được
trang trí hoa văn màu vàng vô cùng quý phái. Sở hữu mái tóc màu vàng óng đặc
trưng của người phương Tây cùng với đôi mắt màu lam sâu thẳm như thể nhìn thấu
linh hồn vậy.
“Chủ nhân Minet, mừng người trở lại”
“Chủ nhân Tinas, mừng người trở lại”
Hai [Guardian] một lần nữa thể hiện sự cung kính và lần lượt hành lễ đối với
hai người vừa xuất hiện.
Minet đưa tay lên như một lời đáp lại, Tinas cũng gật đầu biểu lộ thái độ của
mình. Cả hai cũng giống như Arthus, họ biết rằng [Guardian] vốn vô cảm, nhưng
họ vẫn làm vậy để thể hiện sự tôn trọng tối thiểu với tư cách là những vị chủ
nhân của nơi này.
“Hazzz…. Không nghĩ tới đã 15 năm trôi qua, cũng đã đến hồi kết thúc”
Frantz nhìn vào Penelope nói với một giọng điệu mang đầy sự tiếc nuối và chán
nản.
“Đúng vậy, quãng thời gian đó thật sự là một quãng thời gian vui vẻ”
Garrett cũng như Frantz, mang theo giọng điệu thiếu sức sống khi nhìn của mình
vào Walter, [Guardian] mà cậu ta sáng tạo ra.
“Hai tên này lúc thì đánh chửi nhau, lúc thì lại đồng cảm với nhau, thực sự
không thể hiểu nổi mà!”
Arthus cảm khái nói.
“Ừm….Arthus, hiện tại chỉ còn 15 phút nữa thôi sẽ là 00:00’00, thời gian không
còn nhiều nữa, tớ nghĩ chúng ta không kịp làm bữa tiệc ăn mừng cuối cùng rồi.”
Minet ở một bên nói với âm lượng vừa đủ để Arthus nghe được.
“Cái gì? Chỉ còn 15 phút? 15 PHÚT????”
Mặc dù Minet nói rất nhỏ nhưng Garrett vẫn nghe rõ không sót một chữ nào.
“Nếu chỉ còn 15 phút thì chúa tể Frantz này xin phép cùng Penelope trở về khu
vực của mình, tớ còn vài điều phải dặn dò cô bé này trước khi đi vào giấc ngủ
vĩnh hằng ----- [Gate] (Cổng)! ”
Frantz ngay lập tức sử dụng mở ra một cánh cổng dịch chuyển ngay trước mặt
mình rồi lôi Penelope biến mất vào trong cánh cổng.
“Đã vậy tớ cũng xin phép ----- [Gate], Walter theo ta !”
Garrett cũng mang theo [Guardian] của mình đi vào trong cổng dịch chuyển.
“Này….”
Khi Arthus lên tiếng thì chỉ còn lại 3 bóng người trước
“Thời gian không còn nhiều nữa, tớ cũng phải về khu vực của mình lưu lại vài
lời nhắn cho [Guardian] của mình, xin phép hai người – [Gate].”
Minet cũng rất nhanh biến mất trong cổng dịch chuyển.
Khi thấy từng người một rời đi mà không cho cậu nói một chút gì, mặc dù biết
thời gian không còn nhiều nhưng trong lòng Arthus không hiểu vì sao cảm thấy
vô cùng khó chịu.
“Tớ cũng vậy, mặc dù đã đi đến hồi kết nhưng quãng thời gian trải nghiệm game
suốt 15 năm vẫn là thời khắc khó quên nhất của tớ, nếu có dịp thì 5 người
chúng ta nên gặp nhau ngoài đời một lần nữa để ôn lại kỉ niệm cũ nhỉ? ”
“Hừ, gặp nhau sao… mọi thứ chúng ta gầy dựng suốt những năm nay sắp biến mất,
Biến Mất Đấy! Gặp nhau ôn lại kỉ niệm ư? Đùa sao! Còn gì để mà ôn lại cơ chứ?”
Bản thân Arthus vốn là một người rất trầm ổn nhưng không biết vì sao lúc này
cậu lại lớn tiếng đem Tinas ra để trút giận chỉ vì một câu nói như vậy.
“Tớ...”
Tinas muốn nói điều gì đó nhưng cô lại không thể thốt ra được.
“Xin lỗi…do tớ nhất thời nóng nảy…Tinas tớ…”
Arthus chưa kịp giải thích thì cậu đã bị Tinas ngắt lời.
“Không, cậu không hề có lỗi, với tư cách là một người đứng đầu, cậu hoàn toàn
có quyền để tức giận, suốt những năm chúng ta quen biết nhau, cậu là người làm
cho đối với bọn tớ càng thêm thú vị hơn, nên tớ hy vọng có thể gặp lại cậ…”
Tinas nói đến đây thì dừng lại, mặc dù sở hữu công nghệ tối tân nhất thời bấy
giờ, trò chơi vẫn không thể lột tả cảm xúc trên gương mặt của một con người
thực sự được, nếu không Arthus chắc chắn sẽ thấy được khuôn mặt của cô hiện
tại đang đỏ lên như quả táo chín vậy.
“Thời gian cũng không còn nhiều nữa, tớ cũng phải gặp [Guardian] của mình đây
– [Gate]”
“Khoan đã….”
Tinas lảng tránh ánh mắt lẫn lời nói của Arthus rồi nhanh chóng biến mất vào
cổng dịch chuyển của mình mà không cho cậu kịp nói bất cứ thứ gì.
Sau khi Tinas rời đi, Arthus nhắm mắt ngước mặt lên thở dài một hơi, mặc dù
cậu rất muốn mọi người làm một bữa tiệc chúc mừng cuối cùng, nhưng xem ra thời
gian không cho phép cậu làm như vậy.
Arthus chuyển ánh mắt đến nơi mà cậu và 4 người đồng đội mỗi lần [Login] (Đăng
Nhập) đều xuất hiện.
Lúc này, chỉ còn lại sự bất lực, mặc dù Arthus là người đứng đầu nơi này và
cũng là hội trưởng của một Guild được xem như huyền thoại, nhưng như vậy thì
sao chứ? Chỉ còn một chút nữa thôi tất cả mọi thứ sẽ biến mất, và cậu không
thể làm gì để thay đổi nó cả, đó chính là hiện thực cay đắng nhất.
“Chắc mình cũng nên gặp [Guardian] của mình một lần cuối nhỉ?”
Mặc dù biết thời gian không còn nhiều, Arthus không sử dụng [Gate] để di
chuyển, cậu bỏ lại cánh cổng mở toang của sau lưng và bước đi trên hành lang
rộng thênh thang hướng về nơi ở của mình.
---
Cộp cộp cộp…
Tiếng bước chân của Arthus vang vọng trong hành lang dài bất tận, sau một vài
ngã rẽ thì con đường được trải thảm đỏ kết thúc, trước mặt cậu là một vực thẳm
đầy mây và sương, khi ngước mặt lên nhìn thì chỉ có một vầng trăng khuyết trôi
nổi giữa bầu bầu trời đầy sao.
Nơi này vốn là một tòa lâu đài được thiết kế vô cùng tỉ mỉ, vì vậy không thể
có chuyện xuất hiện bầu trời đầy sao hay mặt trăng được, chỉ có thể là người
tạo ra nơi này phải bỏ ra một số tiền vô cùng lớn để mở rộng dữ liệu thiết kế
mới có thể tạo ra một nơi như vậy.
(Con Đường Ánh Trăng) là tên của nơi này, và cũng chính là nơi tiêu tốn dữ
liệu nhiều nhất tại, nơi này được dùng để đi tới hầu hết mọi khu vực, đồng
thời cũng là nơi được dùng để thư giãn.
“Nghĩ lại thì… không biết Minet bỏ ra bao nhiêu thời gian để tạo nên căn phòng
này nhỉ? 1 tháng? 2 tháng? hay …”
Arthus tự hỏi bản thân mình rồi bước tiếp, tưởng như cậu sắp rơi xuống vực
nhưng vô số những khối đá từ phía dưới vực thẳm kia nổi lên trên với tốc độ vô
cùng nhanh tạo thành một cây cầu bằng đá trải dài theo từng bước đi của
Arthus, hai bên cây cầu còn có những cây cột được gắn những quả cầu lửa hình
tròn phát ra tia lửa màu xanh dương soi sáng mọi bước đi của cậu.
Sau khi Arthus đi được một lúc thì sương mù và mây cũng tan dần, cậu dừng lại
tại một kiến trúc có mái vòm hình bát úp xuất hiện ở cuối chiếc cầu, trước mặt
Arthus là vô số các lối đi dẫn đến khu vực khác, nhưng chúng đã bị đổ vỡ, nếu
đưa mắt nhìn xung quanh sẽ một vài mảnh vỡ vẫn còn trôi nổi trên không trung
một cách vô định.
“Mặc dù mình muốn đi thêm một đoạn nữa nhưng thời gian còn lại không cho phép
việc này, haizzz… [Moonlight Teleport]”
Arthus sử dụng một lệnh đặc biệt của căn phòng này, ngay lập tức mặt trăng
khuyết trên trần nhà chiếu sáng vào vị trí cậu đứng.
Vù……
Arthus biến mất ngay tại nơi cậu đứng
---
Vù…….
Arthus xuất hiện trước một cánh cửa khổng lồ làm bằng kim loại được chạm trổ
vô số những ngôn ngữ kì lạ. Nếu là một người chơi thì chắc chắn họ sẽ biết thứ
ngôn ngữ kì lạ này là gì, đó là một loại ma pháp dưới dạng ngôn ngữ chuyên
dùng để phòng ngự lẫn tấn công cực mạnh dành riêng cho chủng tộc Dragon sử
dụng – Draconic (Long Ngữ).
Chỉ có người khắc lên những loại long ngữ này hoặc những người nhận được sự
cho phép của họ mới có thể bước vào. Ngoài hai điều trên, bất cứ ai muốn xâm
nhập cần phải sở hữu những kĩ năng giải mã đặc biệt mới có thể mở ra cánh cổng
này, nếu cưỡng chế mở ra thì hậu quả mà kẻ xâm nhập phải nhận là vô cùng thảm
khốc.
Sở dĩ cánh cửa này được khắc long ngữ chằng chịt như vậy vì đây chính là nơi ở
của Arthus.
“Một Dragon luôn luôn có kho báu của mình, dĩ nhiên sẽ có những kẻ muốn rình
trộm chúng lúc chủ nhân của nó vắng mặt, vì vậy cậu hãy khắc cái đống long ngữ
đó lên cánh cửa này đi, heh heh heh…”
Đó là những lời đầu tiên xẹt qua qua tâm trí của Arthus ngay khi cậu nhìn thấy
cánh cửa này. Một ý kiến buồn cười nhất mà cậu từng được nghe, đương nhiên kẻ
duy nhất đưa ra được loại ý kiến này chỉ có thể là...
“Tên Frantz này đúng là nghiện tiểu thuyết nặng mà …”
Người đầu tiên kiến tạo ra nơi này – Frantz, ngoài đời là một tên cuồng tiểu
thuyết, Arthus đã từng tới nhà của Frantz ngoài đời thực, có thể nói mọi ngóc
ngách trong nhà của thằng cha này ở đâu cũng có tiểu thuyết. Và cánh cửa này
là một trong số vô vàn tác phẩm hắn dựa trên một cuốn tiểu thuyết ép cậu tạo
ra.
Arthus hồi tưởng lại lúc cậu và Frantz tranh luận những vấn đề có thể nói là
vô cùng vớ vẩn tới hàng giờ, thậm chí cả hai còn lôi cả ba người kia vào làm
trọng tài xem ai đúng ai sai.
Sau khi hồi tưởng lại những kỉ niệm cũ một lúc, trên khuôn mặt u ám của cậu
liền nở một nụ cười đầy vui vẻ.
“Mặc dù mọi thứ sắp kết thúc… nhưng Tinas nói đúng, có lẽ năm người chúng ta
nên gặp nhau một lần nữa.”
Arthus biết rằng cho dù mọi thứ có kết thúc, nhưng mọi kỷ niệm giữa cậu và
những đồng đội có được là vô giá và đáng được gìn giữ.
“Không biết tên kia ngoài thay đổi thiết lập của Penelope ra, hắn có táy máy
với các loại kiến trúc của mình và những người khác không…”
Mặc dù đây là tác phẩm do chính tay cậu tạo ra nhưng Frantz là người có những
kĩ năng giải mã cao cấp nhất, nên việc thêm thắt vài thứ "nhỏ nhặt" chơi khăm
nhau là chuyện vẫn thường hay xảy ra.
Cậu cẩn thận đặt tay lên cánh cửa khổng lồ rồi đẩy nhẹ, không có bất kì chuyện
gì xảy ra, cánh cửa vẫn dần dần mở ra như bình thường.
Khi cánh cửa mở ra hoàn toàn thì Arthus thở phào một hơi.
Thứ đầu tiên đập vào mắt Arthus là một căn phòng hình chữ nhật rộng lớn, đối
diện với cậu còn có một cánh cửa bằng vàng khác nằm sát tường và được khắc
chằng chịt long ngữ như cái cậu vừa mở ra.
Arthus đi đến giữa căn phòng thì cậu dừng lại.
Giữa căn phòng là một trà thất nhỏ mang phong cách Nhật Bản xuất hiện trước
tầm mắt cậu, trà thất này được trải những tấm chiếu tre và được xếp thành hình
vuông vô cùng đẹp đẽ và trang nhã. Ba bức tường làm bằng giấy được dựng xung
quanh những tấm chiếu tạo nên khung cảnh trơ trọi, đượm buồn.
Trên một trong ba bức tường giấy có một bức tường hơi thụt vào và được treo
một tấm Tokonoma (tranh/thư pháp) có bốn chữ [和 – 敬 – 清 – 寂] (Hòa – Kính –
Thanh – Tịch).
Giữa trà thất là một chiếc bàn thấp có hình vuông làm bằng gỗ, phía trên chiếc
bàn được đặt một bộ ấm trà làm bằng gốm được trang trí đơn giản, kế bên là một
chiếc bếp than khá lớn. Xung quanh chiếc bàn là những tấm đệm ngồi có hoa văn
vô cùng trang nhã và tinh tế.
Trên một tấm đệm có thân ảnh một cô gái đang ngồi kiểu Seiza, một kiểu ngồi
quỳ truyền thống của người Nhật ở thế giới thực. Mặc trên mình một bộ kimono
màu tím nhạt trang nhã, cô sở hữu khuôn mặt vô cùng cùng xinh đẹp cùng với một
con mắt màu tím và mái tóc dài màu đen được cột lại bằng một chiếc cột tóc
hình con bướm màu đỏ viền đen. Mặc dù che đi một phần khuôn mặt bằng một tấm
vải màu đỏ nhưng điều đó càng làm vẻ đẹp của cô toát lên sự bí ẩn khó dò.
Arthus có lẽ sẽ không bao giờ quên tên của cô ấy.
Jin, [Guardian] do chính tay Arthus tạo ra, nhiệm vụ của cô chính là người
quản lý tài chính của toàn bộ, đồng thời cũng là người canh giữ lối vào nơi ở
của Arthus.
Arthus dần dần thu hẹp khoảng cách giữa cậu và Jin.
“Mừng ông xã đã trở về”
Jin chào Arthus bằng một loại lễ tiết cổ dành cho những cô gái đã lấy chồng.
“Ặc”
Arthus giật mình suýt tí nữa thì ngã.
“Để nhớ lại xem, mình thiết kế Jin ngay từ khi bắt đầu chơi, hầu như lúc nào
mình cũng mang cô nàng này theo bên mình suốt mấy năm trời cho tới khi Frantz
xây dựng nơi này...”
Sau khi ổn định lại thân hình thì Arthus hồi tưởng lại những thiết lập thời
trẻ trâu của mình, thứ đầu tiên mà cậu cảm thấy chính là sự xấu hổ.
Mỗi khi thiết lập về phương diện tình cảm của Jin, cậu từng nhớ tới những bộ
phim Nhật có các Geisha còn trong trắng bị bán cho những ông chủ tàn ác, bị
hành hạ và cưỡng ép đủ các thể loại.
Nhưng vẫn có một số ông chủ tốt và cậu tự hình dung mình là một ông chủ như
vậy, vì vậy cậu thiết lập Jin như một cô gái trong sáng bất hạnh nhưng may mắn
gặp được một ông chủ "tốt" và đem lòng yêu chủ nhân của mình, một tình yêu bị
ngăn cấm... nhưng cuối cùng thì cả hai vẫn đến được với nhau rồi trở thành vợ
chồng, một cái kết đầy mãn nguyện.
Một lịch sử đen tối....
Cũng may mắn cho Arthus, Jin chỉ nói câu đó chỉ khi hai người chỉ ở riêng với
nhau.
Bình thường Arthus luôn cùng những người khác tới đây, vì cậu không bao giờ đi
một mình nên Jin chỉ nói những câu được thiết lập sẵn như Walter và Penelope.
Nếu 4 người kia mà biết những gì cậu thiết lập cho Jin, thì Arthus chỉ có chết
mới hết nhục.
“Mặc dù mình thiết lập Jin tỉ mỉ đến phát khiếp không thua gì tên cuồng tiểu
thuyết kia, nhưng nhìn lại thì có lẽ những gì mình thiết lập cho cô ấy mới là
con người thật của mình chăng?”
“Chậc… chẳng còn thời gian mà nghĩ nữa – [Clock]”
Arthus sử dụng một loại lệnh xem thời gian trong game, ngay lập tức một tấm
bảng hình chữ nhật có số hiện lên trước mặt cậu, thời gian hiện tại là
23:53’39, chỉ còn 7 phút nữa thôi cậu sẽ bị cưỡng chế ra khỏi game.
Arthus hơi phất tay một chút, hình ảnh tấm bảng liền biến mất.
Arthus nhìn vào Jin một lúc, cậu nén toàn bộ cảm xúc hỗn loạn trong lòng rồi
nở một nụ cười với cô, cậu nói...
“Jin… có lẽ đây sẽ là lần cuối cùng chúng ta gặp mặt, ta sắp phải ngủ một giấc
ngủ rất dài, có lẽ là vài năm hoặc có thể là vài trăm thậm chí vài ngàn năm.
Có thể ta sẽ không bao giờ tỉnh lại, nhưng ta hi vọng em hãy chăm sóc bản thân
mình thật tốt! À còn nơi này từ nay trở đi em là người cao nhất, cao hơn cả ta
nữa. Rồi còn…”
Khuôn mặt Jin vẫn không hề đổi sắc, mặc dù Arthus biết những gì cậu nói với cô
hoàn toàn vô nghĩa, nhưng cậu vẫn nói, dù sao cô cũng là người bạn đầu tiên
của Arthus, và cũng là người ở bên cậu xuyên suốt chặng đường trải nghiệm cho
đến thời khắc cuối cùng. Có thể nói Arthus không hề xem cô hay bất cứ
[Guardian] nào là những con rối vô cảm cả, cậu xem họ như những thành viên của
một gia đình vậy.
“Còn một điều nữa… Hẹn gặp lại vào một ngày không xa”
Arthus biết ngày không xa ấy sẽ chẳng bao giờ đến, vì vậy sau khi cậu nói xong
liền rất nhanh chuyển người bước đi đến cánh cửa tiếp theo.
Sau khi bước đến cánh cửa thứ hai, nếu so sánh nó với cánh cửa đầu tiên thì
long ngữ trên cánh cửa này còn chằng chịt hơn gấp nhiều lần. Nhưng đối với
Arthus thì những loại long ngữ này chỉ là muỗi, cậu đặt hai tay lên cánh cửa
bằng vàng rồi đẩy mạnh.
Ầm…
Cánh cổng bằng vàng lóe lên ánh sáng màu kim chói mắt ngay khi Arthus dùng lực
rồi rất nhanh biến mất như một kiểu xác nhận rồi từ từ mở ra.
Sau khi cánh cửa mở ra hoàn toàn, trước mắt Arthus là một căn phòng cực kì
sang trọng được thiết kế theo phong cách hoàng gia Châu Âu vô cùng quý phái,
tất cả không gian nội thất, đồ đạc đều được phủ lên một lớp màu vàng bên ngoài
mang đến sự nguy nga, lộng lẫy cho căn phòng. Nhưng đây mới chỉ là phòng tiếp
khách, còn vô số phòng khác như phòng ngủ, phòng dành cho khách, phòng để
trang phục, phòng bếp cùng nhiều phòng khác… tất cả đều được trang trí vô cùng
xa xỉ.
Arthus đi tới phòng sách, nơi mà cậu thích nhất.
Nơi này đặt vô những kệ sách trải dài như một thư viện thu nhỏ vậy, cuối căn
phòng có một chiếc ghế sofa được đặt trước một lò sưởi làm bằng đá. Phía trên
lò sưởi là cửa sổ được gắn một lớp kính có thể nhìn thấy bầu trời bên ngoài.
Arthus lấy một quyển sách có tên là End Of An Era (Kết Thúc Của Một Thời Đại)
từ một kệ sách rồi nhanh chóng ngồi xuống chiếc ghế sofa, chiếc lò sưởi vốn
nguội lạnh như có linh tính ngay lập tức cháy lên ngọn lửa màu vàng thắp sáng
nơi cậu ngồi.
“Mặc dù mình không có thời gian để đọc thứ này nhưng có lẽ đây là cuốn sách
hợp nhất tại thời điểm này – [Clock]”
Tấm bảng hình chữ nhật một lần nữa hiện lên.
Hiện tại thời gian là 23:59’01, thời điểm mọi thứ kết thúc chỉ còn tính bằng
giây.
Arthus giữ chặt cuốn sách trong tay quan sát từng giây cuối cùng
23:59’10
…
23:59’19
…
23:59’30
…
23:59’50
…
23:59’55…
“Thật sự là rất vui khi có những người đồng đội sát cánh bên cạnh mình…”
Vào những giây cuối cùng, Arthus nhắm mắt lại bước vào trạng thái [Sleep]
(ngủ), một loại chức năng đặc biệt trong game cho phép người chơi tiết kiệm
sức lực ngoài đời thực khi chơi game một thời gian dài.
“Ngày mai còn phải đi làm nữa.”
23:59’59
00:00’00
.
.
.
.
Arthus sau khi nhắm mắt lại thì cậu thấy những hình ảnh kì lạ nhưng vô cùng
quen thuộc.
Cậu xuất hiện dưới Avatar nhân vật của mình tại một căn phòng khoảng 16 mét
vuông, xung quanh căn phòng được trang trí những đồ vật đơn giản, tại một góc
căn phòng có một chiếc giường bằng gỗ được trải một tấm đệm màu trắng. Trên đó
có một người đang nằm ngủ, và trên đầu người này đội một loại mũ khá kì lạ,
nhưng cậu biết nó là thứ gì.
“Đó không phải là… sao? Và người đang đội nó không phải chính là… mình sao?”
Arthus chắc chắn người nằm đó chính là cậu vì mọi thứ ở nơi này chính là căn
phòng quen thuộc ở thế giới ngoài đời – phòng ngủ của cậu, nhưng thứ khiến cho
Arthus sợ hãi chính là vì sao mình lại có thể thấy chính bản thân mình được.
Không đợi cậu kịp suy nghĩ thì cơ thể đang nằm kia đang dần dần trở nên mờ
nhạt và biến thành vô số tia sáng tựa như những mảnh linh hồn tan biến dần vào
hư vô vậy.
Arthus thấy một màn như vậy liền hoảng sợ chạy lại gần cơ thể của mình.
“Không… chuyện gì đang xảy ra ? dừng… dừng lại… KHÔNG!!!!”
Mặc cho cậu kêu la như thế nào đi nữa cơ thể kia vẫn cứ tan biến dần dần… đến
khi nó hoàn toàn biến mất thì cũng là lúc Arthus tỉnh lại khỏi cơn ác mộng ấy.
“KHÔNG!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!”
Uỳnh……
Chỉ một tiếng hét của Arthus đã tạo ra một làn sóng xung kích cực mạnh phóng
ra xung quanh.
…
…
…
…
“Huh?”
Arthus sau khi hoàn hồn lại thì nhanh chóng quan sát mọi thứ xung quanh mình.
Điều đầu tiên mà cậu thấy chính là nơi này không phải là phòng của cậu ở thế
giới thực, mà nơi này lại là một căn phòng đầy bụi với những kệ sách, bức
tường, lò sưởi… toàn bộ căn phòng đã bị phá hủy. Mặc dù nơi này đã bị tiếng
hét của Arthus biến thành đống đổ nát nhưng cậu có thể khẳng định đây chính là
phòng sách, nơi mà cậu bước vào trạng thái [Sleep] trước khi Server chuẩn bị
Shut Down.
Arthus chuyển ánh mắt vào tay trái của mình, bàn tay đang giữ cuốn sách mà cậu
chọn trước khi đóng cửa - End Of An Era. Mặc dù hình dạng cuốn sách đã vô cùng
cũ kĩ không còn mới tinh như lúc cậu cầm nó, nhưng điều này càng khẳng định
đây không phải là thế giới thực, mà là thế giới trong game.
“Chuyện quái gì… Log-Out!”
Arthus thử sử dụng lệnh thoát game, bình thường sẽ có một tấm bảng màu đen
viền xanh xuất hiện và có một hàng chữ hỏi cậu có muốn thoát hay không. Nhưng
lúc này lại chẳng có tấm bảng nào như vậy xuất hiện cả.
“Không lẽ…”
Lúc này Arthus để ý thấy mồ hôi lạnh khắp người cậu đổ ra như suối, chính bản
thân cậu cũng giật mình, mồ hôi? Mặc dù là game sử dụng công nghệ đời mới nhất
hiện tại cũng không thể làm trò chơi chi tiết đến mức như vậy. Điều khiến cậu
giật mình một lần nữa chính là giọng nói của cậu cũng có sự thay đổi lớn,
trước đây giọng của cậu rất tẻ nhạt và rất rè nhưng bây giờ thì lại trở nên dễ
nghe và êm hơn trước rất nhiều.
“Nếu… chỉ là nếu cơn ác mộng vừa rồi là sự thật, vậy đáng lẽ mình phải chết
rồi chứ, tình trạng này không phải là y như những bộ tiểu thuyết của tên
Frantz kia sao? Nhân vật chính bị kẹt trong Game các kiểu ư? Nếu vậy thì những
người khác cũng…”
Arthus càng nghĩ càng căng thẳng, cậu nhìn xung quanh căn phòng vừa bị mình
phá hủy, chiếc sofa cậu ngồi cũng bị mất một nửa, chỉ mỗi quyển sách cậu cầm
trên tay là không bị ảnh hưởng.
Cậu hít một hơi thật sâu rồi đặt quyển sách lên phần còn lại của chiếc sofa,
sau đó thử sử dụng một lệnh của.
[Gate]
Cánh cổng dịch chuyển liền xuất hiện.
“Xem ra lệnh này vẫn hoạt động bình thường”
Arthus không nghĩ ngợi nhiều, cậu ngay lập tức bước vào cánh cổng dịch chuyển
bỏ lại căn phòng bị phá hủy.