Hách Dịch


Người đăng: kirtonguyen

(6 tháng sau, tại Thiên Đấu Hoàng Gia học viện)

Phất Lan Đức dẫn tất cả thành viên học viện đến Thiên Đấu Hoàng Gia học viện
theo ý kiến của mọi người. Đang lúc đoàn Sử Lai Khắc học viện chuẩn bị cáo từ
để quay lại chỗ ở của mình, thì đột nhiên có tiếng bước chân truyền đến, nghe
tựa hồ là hai người.

“Thủ tịch Mộng Thần Ky có mặt ở đây không vậy?" Người chưa tới, âm thanh đã
truyền từ ngoài vào, giọng nói to và rõ ràng, thập phần khoẻ mạnh, tuy nhiên
trong âm thanh lại mang theo vài phần ngạo khí, tuy không có vẻ khinh người,
nhưng tuyệt đối không lịch sự khiêm tốn một chút nào.

Rất nhanh, từ bên ngoài bước vào ba người, trong đó có một người đám Sử Lai
Khắc học viện đã gặp qua, chính là tên thanh niên ngày hôm qua ở dưới chân núi
bị Đái Mộc Không một cước đá bay.

Lúc này, hắn đứng bên phía trái, vẻ mặt cao ngạo, trong mắt tràn ngập hận ý
mãnh liệt. Đi giữa chính là một lão giả mặc Hoa phục (y phục người Hoa, TQ).
Người này mặc đại hoàng bào, trên vải thêu hoa kim tuyến, nhưng nhìn qua lại
không có chút nào lộn xộn, tóc hoa râm chỉnh tề, chải vuốt ngược ra phía sau
đầu, vóc gười trung bình, thân thể hơi chút béo phúc hậu, tướng mạo uy nghiêm.
Chỉ có điều đôi mắt có vẻ hơi nhỏ, phá hoại cảm giác ngũ quan. Đứng chắp tay,
cho dù là đối mặt với ba vị giáo uỷ Hồn Đấu La cũng không có chút ý tứ cung
kính, ngược lại, có cảm giác cao cao tự tại.

Đứng bên phải lão giả Hoa phục cũng là một lão giả, nhưng khác hoàn toàn so
với Hoa phục lão giả. Lão giả này thân người gầy gò, nhìn giống như một mũi
lao bình thường, thế nhưng râu tóc lại có màu xanh biếc, đôi mắt như hai viên
lục bảo thạch sáng lóng lánh. Toàn thân gây cho người khác một cảm giác hư ảo,
tựa hồ như là ảo ảnh, nhìn không thấy bước chân di động, nhưng thuỷ chung vẫn
theo sát người Hoa phục lão giả. Nếu Thiên ở đây chắc cũng sẽ đoán được đây là
ai

Khuôn mặt người này không chút thay đổi, hay nói cách khác là toàn bộ khuôn
mặt cứng ngắc, hai má hõm sâu, mái tóc trên đầu rối bời, trên thân là một bộ
trường bào màu xám đơn giản, so với Hoa phục lão giả đúng là đối lập hoàn
toàn. Người này hai tay thu trong ống tay áo, đi vào Giáo uỷ đại sảnh, hắn
cũng chỉ nhắm hai mắt, không thèm nhìn mọi người đến một cái liếc mắt.

“Thân vương đại nhân, sao người lại tới đây?" Mộng Thần Ky tiến lên, hơi khom
người, hướng Hoa phục lão giả hành lễ. Nhưng bất luận là hắn hay hai gã Hồn
đấu la kia, ánh mắt đều dừng trên thân lão giả tóc xanh, người này, cho dù là
bọn hắn cũng không nhìn ra nông sâu.

Hoa phục lão giả lạnh nhạt cười, ánh mắt nhìn lướt qua đám Sử Lai Khắc học
viện, thanh niên bên người hắn tên là Tuyết Băng, lúc này vội tiến đến thấp
giọng nói vài câu với hắn.

“Sao vậy? Ba vị Giáo uỷ nơi này có khách nhân? Sao không giới thiệu một chút
với bổn Vương?" Mộng Thần Ky nhíu mày, mặc dù đối phương là Thân vương, đối
với địa vị của ba người bọn họ trong hồn sư giới, cho dù là Thân vương đáng lẽ
cũng không nên vô lý như vậy. Nhưng người này lại chính là Chưởng quản học
viện của Thiên Đấu đế quốc, bọn họ cũng không thể đắc tội. Mộng Thần Ky mỉm
cười dẫn ba người đi vào khách sảnh. Lúc này, đám người Sử Lai Khắc học viện
cũng đã đều đứng dậy.

“Thân vương điện hạ, ta giới thiệu với ngài một chút, vị này là viện trưởng
của Sử Lai Khắc học viện, Phất Lan Đức. Lần này là tới đây muốn cùng chúng ta
bàn bạc hợp tác. Phất Lan Đức viện trưởng, vị này là Thiên Đấu đế quốc Tuyết
Tinh Thân vương điện hạ, Hoàng gia học viện bây giờ nằm trong sự quản lý của
Thân vương điện hạ." Mộng Thần Ky nói

“Sử Lai Khắc học viện? Tựa hồn không nghe nói qua, hẳn là học viện không chính
thống. Mộng Thần Ky thủ tịch, ngài như thế nào lại có thể để cho mấy kẻ không
rõ lai lịch này tới học viện của chúng ta?" Tuyết Tinh Thân vương lại không
thèm liếc mắt nhìn hắn một cái, chỉ lạnh lùng nói

Vừa nghe lời này, đám người Sử Lai Khắc học viện không khỏi giận tím mặt, đứng
bên cạnh Phất Lan Đức, Triệu Vô Cực nhân tiện muốn phát tác, nhưng bị Phất Lan
Đức mạnh mẽ giữ lại.

Mộng Thần Ky biến sắc, nói -“Thân vương điện hạ, cũng không thể nói như vậy
được. Sử Lai Khắc học viện bồi dưỡng ra vô số Hồn Sư xuất sắc, cũng giống như
học viện của chúng ta. Tần lão sư cũng đã từng theo học ở Sử Lai Khắc học
viện. Lần này viện trưởng Phất Lan Đức cùng với các vị sư phụ của Sử Lai Khắc
học viện nguyện ý đến giảng dạy ở học viện chúng ta. Bọn họ đều là những nhân
tài hiếm có."

“Ồ?" Tuyết Tinh Thân vương vừa nghe nói Tần Minh đã từng tốt nghiệp Sử Lai
Khắc học viện, sắc mặt mới dễ coi một chút, ánh mắt nhìn về phía Phất Lan Đức
nói

“Mộng Thần Ky thủ tịch, dựa theo quy củ học viện, nếu muốn thỉnh giáo viên đến
giảng dạy, phải thông qua khảo hạch, không biết mấy vị này đã thông qua hay
chưa?" Trí Lâm đứng bên cạnh Mộng Thần Ky nhịn không được, nói

“Các vị sư phụ của Sử Lai Khắc học viện đều đạt cấp bậc Thiên đấu, thực lực
không cần phải khảo hạch. Thân vương điện hạ, ngài hôm nay đến đây, chẳng lẽ
vì việc này sao?" Âm thanh của hắn rõ ràng đã có vài phần không khách khí nữa.
Tuyết Tinh thân vương hừ lạnh một tiếng

“Thiên Đấu hoàng gia học viện là trụ cột của đế quốc, là nơi dành cho những
người có khả năng và tiềm năng to lớn. Thân là sư phụ trong học viện, đối với
đệ tử sẽ gây ra ảnh hưởng rất lớn. Ta tuyệt đối không hy vọng học viện mời một
hạng người kiêu ngạo lỗ mãng. Ta nghe Tuyết Băng nói, ngày hôm qua mấy vị
khách quý này mới đến học viện đã ra tay đánh hắn. Tuyết Băng nói thế nào cũng
là Tứ hoàng tử của đế quốc, đại biểu cho tôn nghiêm của hoàng gia, há có thể
dễ dàng chịu nhục?"

Mộng Thần Ky ba người lúc này mới hiểu được vị Tuyết Tinh thân vương vì sao mà
đến. Nhìn tứ hoàng tử Tuyết Băng đứng bên cạnh vẻ mặt đầy hận ý đang gắt gao
nhìn chăm chú vào Đái Mộc Không, ba người không khỏi thởi dài trong lòng.
Thiên Đấu hoàng gia học viên đúng là bởi vì có mấy cái loại quý tộc bại não
như thế này, mới không thể đào tạo ra nhiều nhân tài vĩ đại nổi.

“Vậy Thân vương điện hạ muốn giải quyết chuyện này như thế nào? Không biết
ngài đã hỏi Tuyết Băng điện hạ xem hắn bị đánh vì lý do gì chưa?" Phất Lan Đức
lạnh nhạt nói

Tuyết Tinh thân vương hừ lạnh một tiếng -“Bổn vương luôn luôn đối xử tử tế với
nhân tài. Các vị đã tới kiếm Thiên Đấu hoàng gia học viện của chúng ta hợp
tác, chuyện ngày hôm qua dù sao Tuyết Băng cũng đã có lỗi trước, chuyện này có
thể cho qua đi. Bất quá …" Nói tới đây, ánh mắt hắn đảo qua trên người Phất
Lan Đức cùng đám sư phụ của Sử Lai Khắc học viện

“Các ngươi phải chứng minh cho ta thấy, các ngươi quả thật là nhân tài mới
được." Đứng bên cạnh Tuyết Tinh thân vương, Tuyết Băng lúc này vẻ mặt vô cùng
đắc ý.

(Má nó, viết lại thôi mà ức chế VÔ CÙNG LUÔN, ta sẽ bùng nổ, bùng nổ!!!!)

“Được, Thân vương đại nhân hy vọng chúng ta chứng mình như thế nào?" Phất Lan
Đức kìm nén lửa giận nói, cả con tác cũng đang lửa trong người nhẫn nhịn viết

“Rất đơn giản, các ngươi chỉ cần có khả năng kiên trì năm phút trong tay Độc
Cô tiên sinh, bổn vương sẽ nhận tất cả mọi người, đãi ngộ một cách hào phóng.
Nếu không được, cứ dựa theo lời các ngươi nói với Tuyết Băng ngày hôm qua, lập
tức cút khỏi nơi đây cho ta"

“Thân vương điện hạ, ngài không nên quá đáng như vậy." Mộng Thần Ky tức giận
nói. Tuyết Tinh thân vương lạnh nhạt nói

“Ta quá đáng? Mộng Thần Ky thủ tịch, ngươi chớ quên, Học viện này thuộc về
Hoàng thất, là người quản lý trực tiếp, ta có đủ tư cách quyết định mọi việc.
Ngươi nếu như không phục, có thể đi tố cáo với bệ hạ, nhưng trước khi bệ hạ
chưa miễn trừ chức vụ của ta, nơi này vẫn do ta định đoạt."

“Ngươi …" Mộng Thần Ky tức giận đến râu tóc đều dựng đứng lên, không nói nên
lời.

Tuyết Tinh thân vương quay người sang bên phải, khi đối mặt với ba vị Giáo uỷ
cùng với đám Sử Lai Khắc học viện thì thập phần cao ngạo, nhưng đối với lão
già tóc xanh bên cạnh thì lại vô cùng cung kính

“Độc Cô tiên sinh, phiền ngài!" Lục phát lão giả ánh mắt nhàn nhạt nhìn về đám
người Sử Lai Khắc học viện trước mặt

“Dùng thực lực bản thân để chứng minh, các ngươi lên cùng lúc đi." Vừa nói,
một tầng lục quang mãnh liệt chợt từ trên thân người hắn phóng thích ra, ngay
sau đó, một quầng sáng hình tròn từ dưới chân hắn chồi lên, nhưng thân thể hắn
lại không xuất hiện chút biến hoá nào hết.
Vàng, vàng, tím, tím, đen, đen, đen, đen, đen. Tổng cộng chín hồn hoàn xuất
hiện, hào quang chói mắt khiến cho cả Giáo uỷ đại sảnh cũng trở nên huyễn lệ
hơn.

Sắc mặt đám người Sử Lai Khắc học viện thay đổi. Ba gã Giáo uỷ sắc mặt cũng
thay đổi. Không ai ngờ được rằng lục phát lão giả lôi thôi luộm thuộm trước
mặt lại là một trong những người mạnh nhất đại lục, Phong Hào Đấu La hồn lực
hơn chín mươi cấp.

Đừng nói là đám người Sử Lai Khắc học viện, cho dù là ba vị Hồn Đấu La trên
tám mươi cấp cũng không có một chút niềm tin có thể chống lại đối phương. Hồn
Đấu La và Phong Hào Đấu La, mặc dù chỉ là chênh lệch một bậc danh hiệu, nhưng
thực lực căn bản là không thể so sánh cùng nhau.

Cấp bậc càng cao, mỗi một cấp giữa hai danh hiệu chênh lệch lại càng lớn. Mặc
dù trên người lục phát lão giả kia, năm cái hồn hoàn sau đều là màu đen, nhưng
ai cũng nhận ra chúng đều tiếp cận hồn hoàn mười vạn năm, mà cái hồn hoàn cuối
cùng ước lượng có thể là chiến lợi phẩm có được từ hồn thú trên bảy vạn năm.

Từ hơi thở trên người lục phát lão giả, có thể cảm giác được hắn là một vị
Phong Hào Đấu La Thú Vũ Hồn, mà khi hắn phóng thích ra Vũ Hồn, thân thể không
có chút biến hoá, càng thêm chứng tỏ hắn vô cùng khủng bố. Đối với trình độ
khống chế Vũ Hồn tời mức này, e rằng chỉ có hồn sư Phong Hào Đấu La cấp bậc
đứng đầu mới có thể làm được.

“Các hạ họ là Độc Cô, trên người toát ra mùi vị áp bức, nếu ta đoán không sai,
các hạ có lẽ là Phong Hào Là : Độc, Độc đấu la Độc Cô Bác tiền bối." Đại sư
tiến lên từng bước, ngăn trở cơn giận dữ của vài vị sư phụ Sử Lai Khắc học
viện, hướng tới lục phát lão giả nói

“Ha ha ha ha." Lục phát lão giả cười một tiếng kì quái- "Không ngờ, có người
lại có thể nhận ra ta, đúng, ta đúng là Độc Cô Bác. Đã biết tên của ta, các
ngươi còn chưa chịu cút đi sao?" Sắc mặt đại sư vẫn bình tĩnh như trước, gật
đầu không nghi ngờ nói

“Được, chúng ta cút đi. Phất Lan Đức, chúng ta lăn đi thôi." Nói xong, một tay
hắn kéo Phất Lan Đức hướng ra phía ngoài đi. Ngay lúc đó Phất Lan Đức dùng sức
giãy ra khỏi tay của đại sư, ánh mắt hắn phóng thích quang mang lạnh lùng

“Tiểu Cương, ta không thể để Sử Lai Khắc bị sỉ nhục." Đại sư cả giận nói-
“Ngươi không sợ chết, chẳng lẽ ngươi muốn mọi người cùng chết sao? Phong hào
đấu la, là ngươi có khả năng chống lại sao? Nếu ngươi cũng là Phong hào đấu
la, ngươi đã có thể tuỳ tiện khiến cho người ta phải lăn đi. Nhưng ngươi không
phải, cho dù mấy lão già chúng ta không sợ chết, chẳng lẽ ngươi muốn cho bọn
nhỏ cũng bị huỷ diệt hay sao? Độc Đấu La độc tuyệt thiên hạ. Ngươi cho rằng
công kích của hắn chỉ nhắm vào một mình ngươi?"

Ba vị hồn đấu la cùng một vị Phong hào đấu la giằng co, khiến cho không khí
trong Giáo uỷ đại sảnh trở nên cực kỳ ngưng trọng. Có lẽ cũng không thể nhịn
nổi hành vi hống hách này nữa mà cả ba người bất chấp khiêu chiến Độc Đấu La

Ba vị Hồn đấu la hơi thở bảo vệ đám người Sư Lai Khắc học viện ở phía sau
lưng, mà Độc Đấu La Độc Cô Bác tự nhiên ngăn chặn áp lực đập vào mặt Tuyết
Tinh thân vương cùng vớ tứ hoàng tử Tuyết Băng, có thể thấy đại chiến hết sức
căng thẳng.

Độc Cô Bác mặc dù thực lực vô cùng mạnh mẽ, nhưng đối mặt với ba gã Hồn đấu la
liên thủ, hắn cũng không dám đại ý, đôi mắt màu xanh biếc rốt cục toát ra vài
phần ngưng trọng.

“Ba vị Giáo uỷ, các ngươi làm gì vậy?" Tuyết Tinh thân vương giọng nói tức
giận, hắn lúc này trong lòng đã có chút hối hận. Ba vị Giáo uỷ này dù sao cũng
đều hơn tám mươi cấp, là cường giả được Thiên Đấu đại đế coi trọng, nếu vạn
nhất thật sự đánh nhau, xảy ra vấn đề gì hắn cũng không thể gánh nổi trách
nhiệm.

Phất Lan Đức sớm không phải còn tuổi trẻ xúc động, tự nhiên hiểu được đạo lý
tay không dài hơn chân, vị Tuyết Tinh thân vương kia đã không che dấu thái độ
thù địch, sau này chắc chắn sẽ còn gây ra nhiều phiền toái nữa. Thiên Đấu
hoàng gia học viện mặc dù tốt, nhưng cuối cùng không phải là nơi có thể ở lâu
dài được. Phất Lan Đức quyết định ra đi

“Phất Lan Đức viện trưởng."Mộng Thần Ky kêu lên có chút lo lắng. Phất Lan Đức
không xoay người lại, dẫn đám người Sử Lai Khắc học viện bước nhanh ra phía
ngoài. Khi Sử Lai Khắc thất quái đi ngang qua vị Tứ hoàng tử Tuyết Băng kia,
rõ rằng thấy lại trong mắt hắn có chút hả hê, còn vị Tuyết Tinh thân vương thì
đầu ngẩng lên cao, phảng phất như không nhìn thấy đoàn người Phất Lan Đức. Ba
vị Hồn đấu la sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, hiển nhiên là đã phẫn nộ tới cực điểm,
nhưng lúc này bọn họ có năng lực gì? Nơi này dù sao cũng thuộc về Thiên Đấu đế
quốc hoàng thất.

Đúng lúc này, một cô gái xinh đẹp chạy từ bên ngoài vào -“Ông nội" vừa vào cửa
nàng nhân tiện lao thẳng về phía người có chín cái hồn hoàn, Độc Cô Bác.

Lúc trước vẻ mặt còn âm lãnh, Độc Cô Bác gặp lại nàng, trề mặt thần sắc ngay
lập tức trở nên nhu hoà, đem cô gái ôm vào trong lòng, cười ha ha

“Nhạn Nhạn, ân, rất tốt, thực lực của ngươi lại có tiến bộ." Cô gái này Sử Lai
Khắc thất quái đều biết, chính là lần trước ở Tác Thác thành đại đấu hồn tràng
tiến hành đấu hồn với nhau, Hoàng đấu chiến đội khống chế hệ hồn sư, Độc Cô
Nhạn.

Cùng lúc đó là một thân ảnh khác bước vào trong sự ngạc nhiên lẫn vui mừng của
toàn thành viên SLK, đó chính là Thiên

Đánh nhau rồi, viết xong chương này mà người cứ ngứa ngáy khó chịu V l ra!

Có copy lại một số đoạn nên ae thông cảm giùm, ta viết chậm nên đoạn nào cop
dc thì ta sẽ cop rồi edit lại nha


Dragon World - Chương #95