Trợ Giúp Na Na


Người đăng: kirtonguyen

Thiên ở trong phòng, cậu nhìn kĩ người con gái trước mặt, đây là người mà
Thiên giam giữ một phần linh hồn-Na Na.

“Vũ Thiên, ta biết ngươi rất mạnh, vậy nên ta mới nhờ ngươi giúp đỡ.
Ngươi...ngươi muốn ta...ta làm gì cũng được...thậm chí...thậm chí..." nói đến
đây thì khuôn mặt Na Na đỏ lựng lên

“Được rồi!" Thiên cắt ngang khiến cô nàng hoảng loạn, khuôn mặt hồng hào bỗng
tái nhợt hẳn đi

“Vậy...vậy là...ngươi không đồng ý...ý hả?" những giọt nước mắt tuyệt vọng
bỗng chợt xuất hiện, Thiên dở khóc dở cười nhìn cô nàng đang đi xa quá

“Từ từ! Ta bảo không giúp bao giờ! Mà không nhận lại linh hồn hả?" Thiên nhẹ
nhàng nói, lại một thiếu nữ đáng thương cần sự trợ giúp ấm áp từ cậu ah!

cạch tiếng cửa khóa trái lại, Thiên ngớ người nhìn cảnh trước mặt. Chỉ thấy cô nàng run người lên nhè nhẹ

phịch hiện ra trước mắt Thiên, một mỹ nữ mềm mại yếu đuối với thân hình hoàn mỹ, cực kỳ giống những phù điêu mỹ nhân được các điêu khắc gia tạc nên. Không thể ngờ, Na Na về phương diện cơ thể khó ai sánh bằng, trên người không một vết sẹo, da thịt nõn nà bóng loáng, tuy không phải trắng như bông, nhưng nhìn rất khỏe mạnh ngập tràn sức sống.

Vòng eo mảnh khảnh rất uyển chuyển, đường cong kéo dài vòng qua mông xuống bắp
đùi, Thiên thấy rõ cặp mông tròn lẳng đầy đặn xinh đẹp như hoa.

“Ta...ta...ta...muốn dùng cả cơ thể này...đánh đổi sự giúp đỡ được không?" Na
Na lí nhí hỏi, không khí đang tăng nhiệt một cách nhanh chóng

“Lại đây!" nghe Thiên nói, nàng đi chậm vào, vừa đi vừa nghĩ lung tung. Rất
nhanh, cả thân hình đẹp đẽ đó đứng nhanh trước mặt Thiên, Na Na nhắm mắt lại
như cam chịu số phận

“Hả?" cảm giác lạnh lẽo của cơ thể biến mất, Na Na mở mắt ra, Thiên đang cầm
quần áo cô nàng khoác lên người nàng

“Ta tự nhận mình không phải chính nhân quân tử gì! Nhưng...giờ chưa phải lúc,
chờ cứu xong cha mẹ nàng đi rồi tính tiếp!" nói xong thì Thiên ôm Na Na vào
lòng, nàng bị lời nói cùng hành động bất ngờ này của Thiên làm cho ngớ người

“Chắc nàng chịu nhiều khổ cực rồi! Từ giờ có ta ở đây thì mọi chuyện cứ để
ta!" Na Na nghe xong khóc rống lên, nàng khóc rất lớn, Thiên chỉ đứng nghe
thôi mà cũng cực đau lòng

Tối đấy Thiên ôm Na Na ngủ, chỉ ngủ thôi, mặc cho ‘thằng đệ' bên dưới nhiệt
tình ‘kháng chỉ'. Thiên chỉ biết cười khổ, đành phát tiết sau vậy
...................

Sáng hôm sau, Thiên dắt Na Na tới trước cửa căn cứ bí mật của Thánh Linh Giáo,
nhìn qua chẳng ai ngờ được đây là trụ sở của bọn Tà Hồn Sư cả

“Vĩnh Đông Chi Cực!" bàn tay Thiên chạm nhẹ lên cánh cửa, ngay lập tức tất cả
không gian bên trong đều bị đông lạnh lại. Nhiệt độ giảm rất nhanh, nhờ cả
Tinh Thần Tham Trắc nữa nên chẳng một tên nào thoát được kết cục bị đông lạnh
như cá

“Vào thôi!" Thiên dắt Na Na đang miệng chữ O mắt chữ A vào bên trong, bên
trong cũng khá nhiều người. Tình trạng ai cũng giống hệt nhau, đó là bị đông
cứng cả lại

“Na Na! Vào tìm cha mẹ mình đi! Chỗ này giao cho ta!" Thiên nói ra rồi tiếp
tục công việc dang dở

Na Na nghe lời đi vào, Thiên thấy vậy triển khai chế độ đồ sát. Tất cả tượng
băng đều bị đập vụn, tuy nhiên chẳng có máu tanh be bét gì, chỉ có vụn băng
khắp nơi

“Tịnh Hóa Đi hỡi các oán linh, các ngươi được tự do rồi!" dứt lời, ánh sáng
tỏa ra khắp nơi quanh đây, Thiên cũng thấy mấy người như Na Na

Thiên đi ra ngoài chờ, một lúc sau Na Na cũng quay ra.

“Na Na, đừng như vậy, nén bi thương đi. Cha mẹ nàng đã siêu thoát, cuối cùng
đã thuộc về chính mình!"

“Cám ơn người, chủ nhân. Người đã giúp em hoàn thành tâm nguyện lớn nhất đời
mình!"

“Cái gì mà chủ nhân?"

“Em nói rồi, chỉ cần người có thể giúp em giải cứu linh hồn cha mẹ, em nguyện
làm trâu làm ngựa cũng sẽ theo hầu người. Người đã làm được, lại còn tịnh hóa
ô uế trong linh hồn cha mẹ. Em đã không còn gì vương vấn, ân tái tạo chỉ có
dùng cả đời này báo đáp. Người không được từ chối em, nếu người từ chối, e.
vốn không còn gì luyến tiếc, sẽ rời khỏi thế giới này ngay lập tức đấy!" Thiên
nghe xong cũng đành mặc kệ, dọn dẹp cả khu vực quanh đây rồi cũng dẫn Na Na đi
cùng

Phân thân cậu được cử đi truy lùng cái tổ chức này tiện thể diệt luôn những Tà
Hồn Sư gặp được trên đường

...................

Thiên nằm trong phòng, cậu nhìn vào phần thưởng từ nhiệm vụ hệ thống

“Keng, hoàn thành nhiệm vụ ‘Cứu khổ'. Phần thưởng: Vé xuyên tự chọn, 1 lần
quay Normal." đang ngó nghiêng nhìn ngắm thì có tiếng gõ cửa. Quất Tử cùng Kha
Kha mấy hôm nay bận nghiên cứu lên cấp Hồn Đạo Sư nên để Thiên phải chịu cảnh
‘chăn đơn gối chiếc', ‘dục hỏa đốt người'.

“Chủ nhân! Ta...ta..." Thiên mở cửa, Na Na đang đứng ngoài đan tay vào nhau
cúi gầm mặt. Bộ dạng khả ái khiến Thiên nhìn ngơ ngác

“Ừ! Có chuyện gì thì vào trong đã!" Thiên thủ thế mời cô nàng vào trong, Na Na
lẽo đẽo theo sau

(Chuyện tiếp theo thì ta cũng chẳng làm thì được, Thiên đóng cửa nên ta cũng
chịu. Chỉ nghe thấy tiếng thở dốc, tiếng kêu cứu, tiếng bạch bạch vang lên,...
Tiếng gì ta? Tác không biết đâu! /cdeu)

..................

Thiên ở Nhật Nguyệt Đế Quốc cũng gần 2 năm rồi. Hôm nay là ngày cậu quay trở
lại SLK, đi theo Thiên là Quất Tử, Kha Kha cùng Na Na. Phàm Vũ mấy người về
sau, Thiên quay trở lại trong yên lặng, chỉ vài trưởng lão, người quen biết

Tối đó, Thiên tổ chức một cuộc gặp mặt ‘giao lưu' mọi người đều có mặt ăn
uống, nhậu nhẹt tới tận đêm

Sau bữa tiệc là cuộc hành hình chúng nữ dành cho Thiên, bị luân phiên ‘dày
vò', ‘vắt cạn' sức lao động khiến Thiên chút nữa là bị lật kèo, may nhờ nội
tại cùng Slime hình thái mới khiến hỏa nhiệt chúng nữ hạ bớt

Vài ngày sau, Thiên cùng Vương Đông về nhà, đương nhiên là nhà Vương Đông rồi.
Thiên cũng muốn nhìn thử xem cái Hạo Thiên Tông này mặt ngang mũi dọc ra sao,
truyền thừa lâu thế cơ mà!

.................

Cả hai đi về biên giới phía đông đế quốc Nhật Nguyệt, giáp với đế quốc Thiên
Hồn. Theo như lời Vương Đông, nàng quả là ở đế quốc Thiên Hồn, hơn nữa khoảng
cách đến thành Thiên Đấu cũng không xa.

Xa xa, một tòa núi lớn xuất hiện trong tầm mắt Thiên, đỉnh núi nguy nga, thế
núi hiểm trở, ba mặt đều là vách núi dựng đứng, phẳng như cắt bằng đao lớn,
chỉ có một mặt tương đối bằng phẳng hơn. Người thường muốn leo lên, thật sự là
khó khăn. Lác đác vài cọng cây cỏ sinh trưởng theo sườn núi

Tòa núi này là bộ phận của một dãy núi liên miên chập trùng. Nhưng trong dãy
núi xung quanh, đỉnh núi cao nhất cũng chỉ đến sườn ngọn núi trước mặt. Biển
mây lờ lững, thong thả trôi trên dãy núi, đến ngọn núi trước mặt hội tụ lại,
như thể đỉnh núi đâm xuyên mây chỉ thẳng lên cao, muốn thấy rõ, có lẽ chỉ có
thể xuyên qua đám mây đó mới được.

“Tới rồi à. Quả nhiên sâu trong mây thẳm ah!"

Đi khoảng 1 tiếng, ngay trên đầu Thiên cách khoảng ba trăm thước, trên mây
lững lờ, một tòa thành thật nguy nga, tường thành màu xám mang phong cách cổ
kính, khí thế cao cao tại thượng, phiêu đãng trong mây, sơn thế chót vót

“Ngươi là kẻ đầu tiên được ta dẫn về nhà đó, bình thường nhà ta không có khách
đâu!" Vương Đông ngạo kiều nói

“Cũng đúng, qua cái đường vào khúc khuỷu quanh có thế ai mà vào!"

“Ai dám nói nhà của ta không hề có khách ah!" một bóng người cao lớn từ trong
thành đã đi ra.

Một trung niên vạm vỡ cường tráng, mái tóc ngắn chỉa ra như cương châm, tướng
mạo rất khí phách, gương mặt cương nghị vuông vức sắc như đao gọt, đôi mắt nâu
nhạt, mơ hồ thấp thoáng kim quang, trường bào màu xám hoàn toàn không che đi
nét cường tráng vạm vỡ của cơ thể.

“Bá phụ khỏe chứ?" Thiên đôi chút cung kính, dù sao cũng tầm chưởng bối

“Thiên, đây là nhị tía của ta, gọi hắn là nhị bá đi!" Vương Đông nói. Trung
niên nam tử trừng mắt nhìn Vương Đông, nói

“Bây giờ mà gọi nhị bá thì còn sớm lắm, tên nhóc kia, lão phu họ Thái, cứ gọi
ta là bá phụ đi!" Vương Đông nổi giận lườm mắt nhìn vị trung niên nọ, nhưng vị
bá phụ đó cũng không thèm để ý hắn, xoay người vào bảo thành trước.

Trong thành không có những thứ trang trí xa hoa, hầu hết chỉ có màu xám, màu
đen là tông màu chính, thỉnh thoảng có vài chỗ màu xanh. Hai bên tòa thành có
thang lầu rất cao. Kết cấu tòa thành cũng không phức tạp, tổng cộng có ba
tầng, diện tích cũng không nhỏ. Vương Đông giới thiệu

“Hạo Thiên Bảo chúng ta tầng một là nơi ở của người trong tông, tầng hai để
cho khách, tầng ba thì dành cho đại tía, nhị tía và ta"

Trong thành, thỉnh thoảng có vài người áo xám đi ngang qua, khí tức và hồn lục
dao động của họ toát ra cho thấy họ chính là trụ cột của nơi này

Đưa Thiên lên phòng sau Vương Đông cũng quay đi. Thiên tự nhiên đánh giá phòng
mình, diện tích ước chừng 20m vuông, có một buồng vệ sinh, trong đó có một bồn
nước, chứa đầy nước trong. Thiên lấy ra một thau nước muốn rửa mặt, nhưng khi
chạm vào nước thì giật mình thò tay về, dù cho có Cực Hạn Băng rồi nhưng cái
mát lạnh đấy nó vẫn ăn sâu vào cơ thể

Vù vù mấy cái Hồn Hoàn tự động nhảy ra ngoài, Vũ Hồn Băng Cực Hạn cũng hiện ra, nhiệt độ quanh người cậu giảm rõ rệt. Mái tóc đang màu đen huyền bí bỗng chốc như bị nhuộm sang màu trắng, một màu trắng tinh khiết. Cả người Thiên như được phủ thêm một lớp giá lạnh vậy

1,2,3,4,....10,11 cái vòng tròn to nhỏ xuất hiện bao quanh người Thiên. Nhìn
là đủ hiểu chúng là Hồn Hoàn rồi. Nhưng...cái cần quan tâm, chú ý, nhìn thẳng
vào đó chính là màu sắc của chúng. Ai trên cái thế giới này cũng biết rằng ý
nghĩa mỗi màu như thế nào: 10 Trắng, 100 Vàng, 1000 Tím, 10000 Đen, 100000 Đỏ.

Đỏ Đỏ Đỏ Đỏ Đỏ.....Vàng. Không thể tin nổi, thật...thật không thể tin nổi! 10
Hồn Hoàn Đỏ, 1 Hồn Hoàn Vàng nhưng vàng này nhìn qua cũng không đơn giản chút
nào. Ánh sáng màu sắc nó tỏa ra mang một tia thần thánh uy nghiêm, không thể
không bị hấp dẫn

...................

“Hả? Cái...?" đang nói chuyện thì Vương Đông thấy Đại tía mình bỗng lơ đãng,
ngơ ngác, ngạc nhiên rồi hóa đá chết lặng

“Đại ca? Sao vậy?" người Nhị tía này cũng học theo đại ca mình lùa thần thức
về một phía nào đó để rồi biểu lộ cũng chẳng khác quái gì người kia

.................

Thiên ngồi tu luyện trên giường, cậu muốn một lần nâng cấp hai Vũ Hồn luôn

Nhập định ổn xong, Thiên quay sang nói với Thanh Thanh- linh hồn của Thánh Ma
Huyết Kim Thụ

“Em chắc chứ! Không được hối hận đâu đấy!"

“Vâng!" giọng nói nhẹ nhàng nhưng lại chứa đầy sự kiên định và tự tin bên
trong

“Vậy thì bắt đầu thôi!" vừa nói Thiên vừa nhìn cái Phôi Thai bên cạnh mình

“Tuyết Đế ah! Ngươi cái ngự tỷ này ta định sẵn rồi!"


Dragon World - Chương #76