Người đăng: kirtonguyen
Trên máy tính, một chiếc đồng hồ được hiển thị.
Tâm trí đang chìm sâu vào trong những quyển sách, bỗng Kirito sực nhớ ra một
điều.
Còn khoảng ba mươi phút nữa là buổi lễ bắt đầu rồi.
“Có phải bạn là một tân học sinh không? Buổi lễ khai giảng sắp bắt đầu rồi
đó.” Vừa đúng lúc cậu đứng dậy, thoát khỏi trình duyệt và tắt máy, thì ngay
trước mặt cậu một giọng nói bỗng cất lên.
Điều đầu tiên đập vào mắt Kirito là tà váy của bộ đồng phục. Tiếp đó, ôm lấy
cánh tay là một cái vòng tay khá rộng.
Rộng và mỏng hơn so với những vòng tay thông thường, vật đó chính là mẫu CAD
đời mới nhất vừa được sản xuất.
CAD --- bộ xử lý hỗ trợ thi triển ma pháp (Casting Assistant Device)
Còn được gọi tắt là Thiết bị hỗ trợ hay Bộ hỗ trợ.
Ở đất nước này, nó còn được biết với cái tên "Toán tử Ma thuật"
Đây là thứ đã thay thế những thứ tựa như những lá bài lên đồng, bùa chú, phong
ấn, trận pháp, ma thư hay tất thảy những dụng cụ truyền thống để thi triển ma
pháp, nó là thiết bị tối cần thiết của bất kỳ Pháp Sư hiện đại nào.
[Ta ko giải thích đâu, nhiều quá thì cũng đau đầu khó hiểu lắm nên vắn tắt
thôi nha :)) ]
“Cám ơn, mình sẽ đến ngay”
Trên ngực áo trái, tất nhiên là hình của bông hoa tám cánh. Cô gái ấy thấp hơn
tầm hai mươi phân so với cái tên vừa đứng lên kia.
Anh ta cao khoảng một mét tám lăm, như vậy cô gái này vẫn có vẻ hơi thấp so
với một cô gái bình thường.
Tuy vậy, cô ấy cũng đủ cao để biết chắc rằng cậu là một học sinh Khoa 2 chỉ
với một ánh nhìn.
Nhưng ánh nhìn của cô ấy không có vẻ gì là khinh thường cả, mà trông đôi mắt
ấy tràn ngạp một cái gì đó thật thuần khiết và đáng yêu đến kỳ lạ.
“Trường ta không cho phép sử dụng thiết bị ảo hóa. Nhưng đáng buồn thay vẫn
còn một số học sinh sử dụng nó. Tuy nhiên, bây giờ bạn lại đang sử dụng loại
màn ảnh đó còn trước khi vào nhập học nữa.”
“Thay vì xem hoạt họa hóa, bạn lại đọc ư? Việc đó giờ khá là hiếm đó!"
“Mình cũng rất thích đọc hơn là chỉ xem các thông tin được động hóa, ồ vậy ra
cũng có người giống mình điều này thật sự thú vị đó.”
Thật sự, đây là thời đại mà các thông tin được động hóa được ưa chuộng hơn rất
nhiều so với thông tin dưới dạng chữ viết, nên những người còn thích đọc sách
thật sự không còn nhiều.
“A, thứ lỗi cho mình. Mình là hội trưởng hội học sinh của trường Trung Học Đệ
Nhất, Saegusa Mayumi. Viết là “Thất Thảo”, đọc là Saegusa. Rất hân hạnh được
gặp bạn.”
Sau đó cô ấy cứ chớp chớp mắt, mặc dù vậy trong giọng điệu của cô ấy chẳng có
chút gì là bối rối cả. Với ánh mắt đáng yêu cùng thân hình đầy cân đối tuy có
chút hơi nhỏ nhắn, cô ấy vẫn tựa như một đóa hoa tỏa ra một hương thơm quyến
rũ, kiêu sa, cũng chẳng lạ gì khi một gã năm nhất hiểu lầm ý định của cô ấy.
“Xin chào! Tôi là Kirigaya Kazuto, rất vui được gặp chị!" bằng một cách lịch
sự, Kirito cúi chào lại cô nàng này. Trông có vẻ như cuộc gặp mặt rất tình cờ
này lại như là một điều hiển nhiên và bắt buộc xảy ra
“Kirigaya....Kazuto? Vậy à!" Đôi mắt của cô hội trưởng hội học sinh mở to đầy
ngạc nhiên, sau đó, cô ấy gật đầu đầy ẩn ý.
“Bạn đang là tâm điểm bàn luận giữa các giáo viên đó! Trên thang điểm một
trăm, điểm trung bình là 96 (đệch) cho bảy môn thi đầu vào. Đó là số điểm cao
nhất cao nhất từng ghi nhận được đó.”
“Chúng đơn thuần cũng chỉ là điểm kiểm tra trên giấy thôi. Dù sao thì rốt cuộc
chỉ là những dữ liệu bên trong hệ thống.” Trong hệ thống đánh giá thẩm định
đối với học sinh trung học ma pháp, mọi thứ đều nhấn mạnh vào các kết quả thực
hành, hơn là các kết quả trên giấy.
Nhẹ nhàng mỉm cười một cách đầy cay đắng, Kirito chỉ vào ngực áo trái của
mình.
Không thể có chuyện cô hội trưởng hội học sinh không hiểu ý nghĩa của nó là
gì.
Tuy nhiên, Mayumi nhẹ nhàng lúc lắc đầu và nở một nụ cười khi nghe những lời
của cậu
Không phải cái gật đầu đồng ý mà là sự lắc đầu phản đối.
“Đó thật sự là một điểm số tuyệt vời, ít nhất thì mình cũng không thể tái lập
được thành tích đó, cậu biết không?"
“Mình vốn không thích mấy môn đó lắm, nhưng thực sự thế mạnh của mình lại là
các môn lý thuyết đó. Nếu mình thi vào trường vẫn những câu hỏi đó, mình cũng
không chắc có thể đạt được số điểm cao như bạn được đâu, Kirigaya-kun.”
“Chị không sợ muộn sao, Hội trưởng?"
“À phải rồi ha! Vậy cùng đi thôi!"
“Cũng được!"
......................
Do mải huyên thuyên với hội trưởng hội học sinh mà khi Kirito vào hội trường,
hơn phân nửa chỗ ngồi đã bị lấp kín.
Nửa dãy dưới toàn Bloom. Và dĩ nhiên trên ngực áo trái cua họ là biểu tượng
bông hoa tám cánh, những người này sẽ được nhận mọi ưu tiên trong chương trình
giảng dạy của trường.
Nửa dưới lại toàn Weed. Những học sinh không có bất kỳ biểu tượng gì và vào
đây chỉ đóng vai trò làm người dự bị.
Mặc dù đều là học sinh năm nhất, nhưng sự phân định giữa hai nhóm đã trở nên
quá rõ ràng ngay từ đầu.
Và chẳng có ai bắt ép ai cả.
Cũng chẳng có ý định chống lại cái xu thế hiển nhiên đó, Kirito chọn cho mình
một cái ghế trống ở gần giữa hội trường hàng ghế thứ ba tính từ dưới lên và
ngồi xuống.
Anh ta đưa mắt nhìn đồng hồ.
Vẫn còn hơn hai mươi phút nữa. Tranh thủ chợp mắt chút cũng đủ
“Anou...? Ghế cạnh bạn đã có ai ngồi chưa vậy?” Một giọng nói vang lên.
Kirito mở mắt, và đúng như cậu nghĩ giọng nói đó là đang nói với mình. Qua
giọng nói đó, có thể đoán chắc đó là của một nữ sinh.
“Xin mời, bạn cứ tự nhiên” Cảm ơn, nữ sinh đó gật đầu rồi ngồi xuống chỗ mình
vừa chọn. Và bên cạnh cô ấy còn có ba cô gái khác cũng lần lượt ngồi xuống.
“Mình là Shibata Mizuki. Rất vui được gặp bạn.”
“À ờ...Kirigaya Kazuto. Rất hân hạnh!" Với một lời giới thiệu xã giao đó, mắt
cô gái qua cặp kính trông đầy vẻ nhẹ nhõm.
“Mình là Chiba Erika. Rất vui được gặp bạn, Kirigaya-kun” Giọng nói từ cô gái
ngồi bên cạnh Mizuki bỗng nhiên cắt ngang dòng suy nghĩ của Kirito
“Rất hân hạnh.” sau một cuộc trò chuyện nhỏ thỏa mãn trí tò mò, buổi lễ khai
giảng cũng chuẩn bị bắt đầu
Bài diễn văn của Miyuki xuất sắc vượt quá mong đợi. Kirito chưa bao giờ nghĩ
rằng em gái mình sẽ bị lúng túng trước những việc như thế này.
Tuy rằng cô bé có hơi nóng nảy và lại hay sử dụng vô số câu từ nguy hiểm như
“mọi người như nhau cả”, “như một cá thể”, “ngoài phép thuật ra” hay “theo một
mức độ hòa hợp “ nhưng cô bé vẫn biết cách sắp xếp chúng nên bài diễn văn nghe
không quá giáo điều.
Tính cởi mở, ngây thơ, thùy mị cùng với ngoại hình đáng yêu và vô cùng dễ
thương của cô ấy khiến cho bất kể trái tim của chàng trai nào cũng phải cuống
say, từ mấy gã choai choai đồng trang lứa đến cả mấy gã lớp trên.
Chắc từ ngày mai, Miyuki có lẽ sẽ bị vây quanh bởi sự ầm ĩ của đám “cây si”
đó. Thật là khó chịu quá đi
“Kirigaya-kun, cậu học lớp nào vậy?"
“Lớp E!"
“Hay quá! Vậy chúng mình học cùng lớp rồi.” Erika nhảy cẫng lên vui sướng.
Hình như có vẻ cô ấy làm nó hơi quá rồi
“Tớ cũng ở cùng lớp với các cậu.” Mizuki đầy vẻ hồ hởi đệm thêm, giống hệt
Erika bây giờ, có vẻ đó cũng là phản ứng thông thường đối với những học sinh
mới vào.
“Mình học lớp F.”
“Còn mình học lớp G.”
Mặc dù nghe vậy, giọng nói của hai người kia cũng không có chút gì đó buồn hay
vô cảm. Trên tất cả, họ giờ đang tràn đầy nhiệt huyết khi vừa mới bước vào mái
trường trung học.
“Giờ nên làm gì ta? Chẳng nhẽ lại đi xem lớp!" Erika nói, cô nàng hoạt bát có
lẽ không chịu nổi sự tẻ nhạt này
“Onii-sama xin lỗi anh vì đến trễ.” Kirito và hai cô gái kia lúc này đang mải
nói chuyện ở gần cửa ra của hội trường, thì từ phía sau giọng nói cất lên gọi
cậu
“Chúng ta lại gặp nhau nữa rồi! Kirigaya-kun!" Đáp lại khuôn mặt dễ thương với
nụ cười nhã nhặn kia, Kirito cúi đầu nhẹ
“Onii-sama, họ là……???”
“Đây là Shibata Mizuki-san. Và kia la Chiba Erika-san. Cả ba người bọn anh đều
học cùng một lớp.”
“Em hiểu rồi…... Hình như còn quá sớm để hẹn hò với bạn cùng lớp phải không
anh ?” tuy Miyuki vừa nói vừa cười nhưng Kirito lại cảm giác có gì đó không
đúng
“Chúc một ngày tốt lành! Shibata-san, Chiba-san. Mình là Shiba Miyuki. Mình
cũng là học sinh mới như Onii-sama, vậy rất mong sự giúp đỡ của các bạn.”
“Mình là Shibata Mizuki. Mình cũng vậy, rất mong sự giúp đỡ của bạn.”
“Rất vui được gặp cậu. Cậu có thể gọi mình là Erika. Vậy tớ cũng có thể gọi
cậu là Miyuki được chứ?”
“Ừ. Cậu cứ tự nhiên!"
Ba cô gái nhanh chóng làm quen với nhau, tiếng nói cười cũng khiến không ít
người chú ý. Sau một hồi, Kirito cùng Miyuki quyết định đi về, hai người dự
định tổ chức một bữa tiệc nhỏ với nhau vào tối nay