Hơi Ấm Trái Tim


Người đăng: kirtonguyen

Thiên cùng Lizbeth đi xem xét khu vực xung quanh. Đáy cái hang là một bề mặt
bằng phẳng bằng băng được phủ một chút tuyết. Đường kính của nó là cỡ 10 mét,
bằng với miệng hang ở phía trên. Phần vách băng gần miệng hang vẫn tiếp tục
phản chiếu những tia sáng còn sót lại của buổi hoàng hôn, nhưng chỗ này sớm
muộn gì cũng sẽ bị bóng tối bao trùm thôi.

Liz chăm chú quan sát xung quanh kĩ càng với hi vọng nhỏ nhoi như sự thật phũ
phàng đó là chẳng có một lối thoát nào ở đây cả

“Ừm…ta có thể nhờ ai đó giúp không nhỉ?" Liz chống cả hai tay lên hông, đầu óc
suy nghĩ hết mức có thể và nói cho Thiên ý tưởng đầu tiên nảy ra trong đầu
mình

“Không thể! Đây có lẽ là một dungeon ẩn nên chức năng tin nhắn không dùng được
đâu!" Liz cũng thử, quả nhiên không thể liên lạc được với ai cả

“Vậy giờ thì anh thử đưa ra ý kiến xem nào!" tức giận vì bị phản bác ý kiến,
Liz lên giọng bắt bẻ lại

“Nếu vậy thì theo tôi thì trời cũng tối quá rồi, thế nên ta cứ hạ trại ở đây
đã. Cũng may, tôi nghĩ là chả có quái vật nào lại hiện ra ở chỗ này đâu!" Mặt
trời đã lặn, và đáy hang lúc này cũng khá là tối.

“Chắc phải vậy thôi…" Liz trả lời chán nản

“Vậy thì..." Thiên mở cửa sổ và gọi ra mấy thứ. Một cái đèn dầu, một đống gỗ,
đá, diêm và vài đồ mà đến Liz cũng chẳng biết là cái gì nữa

“…Anh lúc nào cũng mang theo mấy thứ này ư?"

“Ừ! Tôi thường một mình cắm trại ngoài bãi luyện cấp lắm!"

Thiên nhấp lên cái đèn dầu, nó cháy phụt lên và chiếu sáng đáy hang bằng một
thứ ánh sáng màu cam mờ ảo. Thiên đặt một cái ca lên phía trên cây đèn, đổ mấy
nắm tuyết vào trong đó rồi cho mấy thứ ở trong bao vải vào. Cậu đậy nắp cái ca
lại và nhấp đúp lên nó; cửa sổ hẹn giờ nấu hiện lên.

Một lát sau, hương thảo mộc bắt đầu tỏa ra. Liz cũng bắt đầu cảm thấy đói bởi
từ trưa tới giờ cô cũng chưa ăn gì

“Đừng có kì vọng quá nhé, kĩ năng nấu nướng của tôi không quá cao đâu!" Liz
ngồi nhìn Thiên nấu trong vô vọng, chẳng nhẽ nấu như này mà còn kém sao.

Thiên cũng là một người sành ăn, thích chế biến món ăn nên trừ Asuna thì kĩ
năng của Thiên cũng đã gần max cấp, có lẽ cả hai là người duy nhất làm chuyện
này mất

“Cảm ơn anh…" Hơi ấm tỏa ra tay Liz từ cốc Thiên đưa. Ở trong cốc là một món
súp đơn giản gồm thịt khô và thảo mộc, nhưng mấy món nguyên liệu có vẻ là loại
cao cấp nên ăn khá là ngon. Vị ấm nóng lan tỏa khắp toàn thân cô

“Món chính đây!" trong S.A.O thì có vô số những truyền thuyết về đủ thứ trên
đời. Thiên cùng Liz chính đang tìm kiếm thứ kim loại hiếm thuộc loại truyền
thuyết đó

Mùi thơm từ thịt tỏa ra khiến Liz không khỏi nuốt nước miếng, đã rất rất rất
lâu rồi thì cảm giác thèm ăn của cô mới mãnh liệt như vậy

“Đ-Đây là..." Liz ngước mắt nhìn Thiên, trước mặt cô là một chiếc khay kim
loại cỡ trung bình. Trong đó là một cục giấy bạc bao bọc thứ gì đó

“Xin mời! Cô cũng rất may đó! Đây là một trong mười nguyên liệu nấu ăn truyền
thuyết đó! Thịt gà Begin!" chiếc giấy bạc bị xé ra, mùi hương như trở nên bùng
nổ vậy, Liz cũng thật sự bị mê hoặc bởi nó

“N-Ngon quớ~"

“Phải không?" nhìn Liz ăn ngon lành khiến Thiên cũng cảm thấy vui vẻ, điều gì
tuyệt vời hơn đối với một đầu bếp khi nhìn người khác thưởng thức đồ ăn của
mình một cách ngon lành chứ

“Shao an kím đực đồ ăng ngon zậy hử ?" Liz vừa gặm đùi gà vừa hỏi

“Thì cũng do may mắn thôi! Thịt gà Begin, Thịt thỏ Ragu cùng Cá hồi tuyết. Lần
sau sẽ mời cô ăn hai món còn lại! Thịt gà Begin kiếm ở Rừng Chạng Vạng khu
Đông ấy, tầng 38, ngày được 1-2 con. Thỏ Ragu trong Tinh Linh Lâm tầng 71 khu
Bắc lúc 6 giờ sáng hoặc tối. Cá hồi tuyết dưới Sông Băng tầng 54, kĩ năng câu
trên cấp 9 là được!" Thiên cùng Liz vừa ăn vừa trò chuyện tới khuya

“Fu fu...No quá đi~" Liz ôm bụng nói, dù sao cô nàng cũng ăn khá nhiều

Thiên mở cái bảng ra rồi gọi ra thứ gì đó trông giống như hai cuộn vải. Sau
khi cậu trải chúng ra thì hóa ra đó là hai cái túi ngủ. Trông chúng khá giống
túi ngủ ngoài đời thật, chỉ có điều là kích cỡ lớn hơn rõ rệt.

“Đây đều là những món item cao cấp cả. Tác dụng giữ nhiệt hoàn hảo, thêm vào
đó còn có hiệu ứng ẩn mình trước các loại quái vật hung hãn nữa!" Thiên vừa
ném cho Liz một cái vừa mỉm cười

Khi Lizbeth đặt cái túi ngủ lên nền tuyết, trông nó như thể đủ chỗ cho ba
người cỡ như cô vậy. Ngây người ra trước kích cỡ của nó, Liz quay sang nói

“Thật đáng kinh ngạc khi anh đi đâu cũng vác theo cái thứ này đấy, lại còn là
hai cái nữa chứ…"

“Ừ thì, cũng phải tận dụng chỗ trống trong thùng đồ để chứa thứ gì đó chứ!"

Thiên mau chóng gỡ bỏ mọi trang bị ra rồi nằm lên cái túi ngủ phía bên trái.
Lis cũng gỡ áo choàng và cây chùy của mình ra, rồi cuộn người vào trong túi
ngủ. Quả nhiên là item cao cấp có khác, phía bên trong rất ấm áp, và êm mịn
hơn rất nhiều so với vẻ ngoài của nó

“Ừm…phải rồi, anh kể tiếp chuyện đi xem nào…"

“Ờ, được rồi…"

Thiên bắt đầu kể chuyện về những chuyến thám hiểm mê cung, những lần đánh Boss
nguy hiểm hay những lần đi tổ đội với những người ‘bạn thân'.

“Này… Kirito, tôi hỏi anh chuyện này được không?" Liz quay người sang nhìn
khuôn mặt Thiên. Đôi mắt đen láy phản chiểu ánh sáng từ cây đèn dầu.

“Sao tự dưng cô lại nghiêm túc vậy?"

“Lúc đó sao anh lại cứu tôi…? Đâu có gì chắc chắn là anh sẽ thành công chứ?
Mà, thực ra lúc đó giống như thể anh có ý định chết chung với tôi vậy, thế
nên…tại sao chứ?"

Vẻ mặt Thiên cũng nghiêm túc hơn, giọng nói chân thành nhưng thể nói ra một
điều gì đó rất trọng đại vậy

“…Tôi thà cùng chết chung còn hơn là đứng nhìn ai đó bỏ mạng ngay trước mắt
mình mà chẳng thể làm gì cả (tác: tùy xem đấy là ai nữa, main ko thánh mẫu
đâu). Nhất là nếu đó lại là một cô gái, như cô chẳng hạn Liz à!"

“…Anh đúng là một tên ngốc. Chắc chỉ có anh mới nói ra được những lời như vậy
thôi!" Tuy nói vặn lại một cách mỉa mai như vậy, nhưng đôi mắt Liz không khỏi
thấy cay cay

Một phần nào đó trong trái tim Lizbeth chợt thấy đau nhói, cô cố hết sức để
kiểm soát và che giấu điều đó. Kể từ khi tới thế giới này, cô chưa từng được
nghe những lời bướng bỉnh, thẳng thắn mà đầy ấm áp như thế. À không, kể cả lúc
trước khi còn ở thế giới thực cũng vậy.

Cái cảm giác cô đơn đầy đau đớn và muốn được tiếp xúc với người khác vốn vẫn
chôn sâu trong một góc trái tim Liz chợt bùng cháy lên, nó bao trùm lấy tựa
như một cơn bão dữ dội

xoạtxoạt*

“Ừm...L-Liz? Đừng manh động! Sao cô lại cất túi ngủ đi hả?" Thiên ngẩn cả
người khi Liz trườn ra túi ngủ, cất nó vào hòm Item rối bước tới chỗ cậu

“T-Tôi sợ nằm một mình! Mà cái này đủ chứa 3, 4 người đấy! K-Không phải tôi
c-có ý gì đâu! C-Coi như trả ơn cho anh đi! Mà anh không được phép làm gì đâu
đấy! Có chức năng trừng phạt quấy rối TD nên anh cẩn thận tôi đấy!" trước khi
Thiên kịp nhận ra thì Liz đã nằm sát ngay cạnh cậu, mùi hương hoa lài dịu nhẹ
bay vào mũi cậu

“Mà khoan, cô bắt tôi chỉ nhìn mà không được ăn à? Tôi mới là nạn nhân được
không !?" trong lòng Thiên đang gào thét trong vô vọng, cậu cũng chẳng có cách
nào ngoài việc cười trừ vào quay lưng tránh đối diện trực tiếp với khung cảnh
hấp dẫn này

“Kirito! Điều gì sẽ xảy ra nếu ta không thoát được khỏi đây!"

“Chẳng sao! Miễn còn Liz ở đây thì chẳng có buồn chán gì cả!"

“Đ-Đồ ngốc! Ngốc! Ngốc! Đại ngốc! T-Tự dưng nói linh tinh gì vậy chứ?" Lizbeth
mặt đỏ lựng tỏa nhiệt, cô nàng mới nãy còn to gan chui vào ‘hang sói' mà giờ
lại ngốc nghếch đến bất ngờ. Đây chắc cũng là một trong những nét đáng yêu
nhất của cô nàng này đi

“Này, Kirito!" -“Hử!?" Thiên cảm thấy hai cái gì đó đang chĩa vào lưng mình
khiến cơ thể cậu không khỏi cảm thấy căng thẳng

“Liệu chúng ta sẽ thoát khỏi cái thế giới này chứ ?" trong giọng nói Liz bắt
đầu đượm buồn, lo lắng. Cơ thể cô nàng cũng run lên nhè nhẹ

Thiên quay cơ thể lại đối diện với ánh mắt ưu thương đầy mê mang, phức tạp của
Lizbeth. Nhìn thẳng vào đôi mắt đấấy, cậu nhẹ nhàng hỏi

“Liz! Em tin anh chứ?" 1 giây, 2 giây, 3 giây

“Có! Em tin!" bằng một giọng chắc chắn, Liz khẳng định suy nghĩ chính mình

“Được rồi! Vậy lần sau chúng ta sẽ gặp nhau tại thế giới thực nhé? Đồng ý
không?" Thiên ôm lấy Liz vào lòng

“Đồng ý!" Liz cũng ôm Thiên thật chặt, mỉm cười và nhắm mắt lại. Mặc dù trái
tim nàng đang đập với nhịp nhanh chưa từng có, nhưng thật đáng tiếc giấc ngủ
lại tới quá nhanh, kéo tâm trí cô vào trong bóng tối dịu êm.


Dragon World - Chương #106