Người đăng: sipe
Khi xuất hiện một lần nữa, cả nhóm đã có mặt trong nhà quy lão.
Trần Hiên : “ xin thông báo, chuyến thám hiểm kết thúc “
Mọi người ngạc nhiên, lần đầu tiên thấy được Trần Hiên sử dụng khả năng này.
Đám Bulma lúc này thở phào một hơi, nếu không có Trần Hiên cứu kịp có thể cả
đám bị chôn luôn rồi.
Bulma cùng Krilin sau đó ba hoa về chuyến thám hiểm.
Trần Hiên một bên hỏi Goku : “ tìm được viên mấy sao rồi “
Goku từ trong người lấy ra viên ngọc
“ nó có 3 sao, tiếp theo phải làm sao nữa “
Trần Hiên trầm ngâm : “ cứ tiếp tục tìm những viên còn lại, nhân tiện làm cỏ
bọn chúng “
Goku : “ ồ, có thể đánh với bọn họ, mấy tên sĩ quan đó không yếu đâu “
Trần Hiên mỉm cười đồng ý, đúng là hợp tầm với Goku.
Tiếp tục hành động, Goku lại lên đường tìm viên ngọc tiếp theo.
Lần này Trần Hiên hướng dẫn Goku đến vị trí viên ngọc chưa được Reb Ribbon tìm
được.
Qua cảm nhận khí tức, có thể biết chỗ của bọn chúng.
-----------
Lúc này, tại một căn Reb Ribbon, tư lệnh Red tiếp đón một sát thủ
Red : “ xin chào ngài, Taopaipai cảm ơn vì đã có mặt”
Taopaipai : “ không cần cảm ơn, tiền bạc đầy đủ là được, nhân lễ kỉ niệm ta
giảm phí để đẩy mạnh tiêu thụ “
Tư lệnh Red : “…….”
Tham mưu Black : “……”
Lần này Reb Ribbon quyết định thuê đệ nhất sát thủ tới để tiêu diệt Goku cùng
lấy được số ngọc rồng.
Red: “ hiện tại số ngọc đang có trên một hòn đảo, xin ngài hãy nhanh chóng đi
lấy “
Taopaipai thái độ nghi hoặc : “ hòn đảo đó …. Không có vấn đề, cho ta một chút
thời gian “
Nhìn thông tin Red cung cấp về địa điểm lẫn Goku, Taopaipai quyết định lên
đường nhanh chóng hoàn thành công việc.
Khi Taopaipai trên đường đến, Trần Hiên đã cảm nhận được.
“ hà hà….. để cho Goku đi tìm ngọc rồng mà quên có một con dế đến nhảy nhót,
hắn tên là gì nhỉ …..”
Đang ở trên đảo ,Trần Hiên ngồi trước bãi cát, xếp bốn viên ngọc rồng trên bãi
cát.
Nhìn hành động thì có thể được, cậu đang chơi bắn bi…. ặc lấy ngọc rồng để
thay bi mà chơi.
Bulma, krilin ở gần đó mặt thộn ra, trong đầu hiện ra ý nghĩ
“ tên này buồn chán nên tìm ngọc rồng để nghịch chắc “
Trần Hiên hí hửng quay sang nói với bọn họ:
“ nè hai cậu, có muốn chơi không, tới đây “
Hai người té tại chỗ, dùng ngọc rồng để chơi vui lắm sao.
Thời gian trôi qua, 1 tiếng sau
Bùm… cát văng tung tóe, một cây cột cắm sâu vào bãi cát, một người xuất hiện
kế bên nó.
Trần Hiên từ trên bãi cát đứng lên, quy lão lúc này cũng từ trong nhà đi ra.
“ ngươi cuối cùng đã tới, chờ nãy giờ chán lắm nha “ Trần Hiên giọng lười
biếng nói
Taopaipai sau khi tiếp đất nghe được lời nói, không xác định được nói :
“ người là ai….. tên nhóc có đuôi đâu, ngọc rồng là người giữ phải không “
Khỏi cần tìm cũng thấy, Trần Hiên để bốn viên ngọc vừa chơi xong trên đất
luôn, đúng là tùy tiện.
Làm sát thủ bao nhiêu năm, Taopaipai chưa từng gặp tình cảnh đi giết người mà
không có ai sợ như bây giờ.
Một kẻ thì ngồi nghịch “bi”, một lão già yếu ớt, một thằng nhóc trọc đầu.
Ba kẻ một vẻ mặt : hiếu kì.
Quy lão lúc này nói : “ ngươi có phải Taopaipai, đến nơi này của ta làm gì “
Taopaipai : “ ông là, quy lão kame, không ngờ ta ở đây gặp được ngươi….. mà
có ngươi thì cũng không ngăn trở được ta đâu”
Krilin chen ngang : “ cái ông dê dê, ghê ghê này là ai thế sư phụ ? “
Quy lão : “ nhìn mặt hắn biến thái vậy thôi nhưng thực chất là đệ nhất sát thủ
đó, số người chết trong tay hắn không ít đâu, hắn còn là em trai lão hạc – kẻ
đối đầu với môn phái chúng ta”
Nhìn hai thầy trò quy lão không coi mình ra gì, Taopaipai mặt co rút quay qua
lớn tiếng với Trần Hiên:
“ tên kia, giao ra ngọc rồng, ta sẽ để người toàn thây “
Trần Hiên toát ra vẻ sợ hãi:
“ thật á, ta … ta đưa cho người “
Nói xong, Trần Hiên cúi xuống nhặt một viên ngọc lên:
“ chụp lấy “ đồng thời ném ngọc rồng về phía Taopaipai
Thấy ngọc rồng bay về phía mình, Taopaipai vẻ mặt cau có :
“ ngươi đùa với …..”
Chưa hết câu, viên ngọc bay với tốc độ không tưởng đập vào người hắn.
Bụp….bụp….bụp, sau đó liên tiếp 3 viên ngọc bay theo sau cùng nhau tạc vỡ mặt
Taopaipai.
Không chịu nổi va chạm hắn bất tỉnh nhân sự.
Đứng một bên quy lão cùng Krilin ngơ người, không ngờ tên này tận dụng ngọc
rồng đến mức độ cao siêu.
Trần Hiên lúc này ngáng ngẫm thở dài :
“ ta đã đưa cho thứ người muốn rồi, sao còn ăn vạ ở đây nữa ….”
Taopaipai :”…………..”
Hắn không còn nói được nữa, va chạm nhẹ một xíu tuy không chết người nhưng làm
gãy vài cái xương, bể mặt, còn kèm theo choáng “ nhẹ “ nên không có sức mà
trả lời.