Người đăng: sipe
Sau khi trò chuyện, Rei mang tâm lí thoải mái về chỗ của mình.
Trần Hiên nhắm mắt suy tư, trò chuyện với Rei làm cậu thấy khác thường.
Nhân vật nữ trong thế giới này cậu chỉ thích có Saeko và Rei, nhưng không
biết nên làm thế nào.
Ước muốn đầu tiên của Trần Hiên chỉ là đến thế giới dragon ball để tận hưởng
cảm giác vui vẻ khi thay đổi hoàn cảnh sống, rồi đến tham gia chiến đấu.
Bây giờ có thể đến các thế giới khác, Trần Hiên có thể tìm kiếm người mà mình
thích;
Không chịu ràng buộc quá nhiều, cậu cũng chẳng có ý tưởng là gặp ai là thu.
Trần Hiên chỉ cần tìm người mình thích, sinh hoạt vui sướng là được.
Không ai lại cứ thích gái đẹp là hốt về, nhìn là thấy nhảm nhí.
Mà vấn đề ở đây là hệ thống có cho phép đem theo người rời đi hay không.
Lập tức Trần Hiên hỏi hệ thống: “ ta sau khi rời đi thế giới này có thể đem
theo ai không “
Trần Hiên nói với vẻ mong đợi.
“ không được “ hệ thống bình thản trả lời.
Trần Hiên lập tức thấy hụt hẫng, không thể đem người theo còn nói chuyện tình
cảm, thu gái gì nữa.
Nhưng hệ thống nói tiếp : “ bây giờ thì không thể, nhưng kí chủ lên đẳng cấp 2
thì có thể “
Nghe được như thế, từ vẻ thất lạc, Trần Hiên bỗng hưng phấn nói :
“ vậy ta muốn lên cấp 2 thì phải làm sao ? “
“ vậy thì làm thêm 1 nhiệm vụ thăng cấp, kí chủ đừng có hỏi ngu thế “ hệ
thống khinh bỉ.
Trần Hiên sực nhớ, ngượng ngùng cười cười.
“ đến lúc đó hệ thống có thể mang bất kì ai theo “ hệ thống cho câu trả lời
yên tâm.
Trần Hiên thoáng yên tâm, như vật thì chỉ cần tùy vào ý muốn của mình.
--------
Xe đi được nửa giờ, thì trời sẫm tối, mọi người dự định nghỉ ngơi.
Hiện tại mọi người đang dừng ở bên một con sông, đối diện là thành thị khu
phía đông.
Lúc này, y tá shizuka đề nghị
“ hay là chúng ta đến nhà của bạn tôi nghỉ ngơi, tôi có chìa khóa nhà cô ấy “
Mọi người không nghĩ nhiều mà đồng ý, một buổi phải trốn chạy, chiến đấu
tinh thần và thể lực bọn họ sắp chống đỡ không được.
Xe buýt tiếp tục khởi động, shizuka thuần thục lái xe di chuyển nhanh chóng.
Vào một khu dân cư, trên đường nhúc nhích lẻ tẻ mấy con quái;
Xe lao qua đánh bay tất cả, dừng trước cửa một căn nhà to lớn, rộng rãi.
Dừng xe lại, mọi người xuống xe, theo Shizuka lấy ra chìa khóa bước vào nhà.
Trần Hiên lơ đễnh đi sau nhìn nhìn tình cảnh xung quanh.
Đường phố vắng tanh, tối đen, có vài bóng đèn sáng, xa xa có vài thân ảnh quờ
quặc di chuyển.
Đúng là thế giới tận thê, vắng tanh như chùa bà đanh.
Nếu ở lâu nơi này chắc điên.
Tất cả vào nhà, con gái thì tắm rửa giặt đồ, còn takashi, Haruno lục lọi
trong đó tìm đồ vật.
Không lâu sau bọn tìm được một đống súng ống tối tân, Haruno cầm trên tay mà
mừng ra mặt, vẻ mặt yêu thích hết biết.
Trần Hiên nhìn họ mà thấy buồn cười, cậu bây giờ sức mạnh dư sức hủy diệt một
thành phố, xóa sổ cả trái đất cũng không phải không thể.
Những vũ khí đó bây giờ không có làm Trần Hiên cảm thấy hứng thú.
Trần Hiên giờ đứng trên ban công căn nhà mà ngắm thành phố, tận thế đến cả
thành phố không mấy nơi sáng đèn, cả một vùng tăm tối.
Nhìn cảnh đêm, Trần Hiên nghĩ đến cuộc sống trước kia.
Lúc đó, cậu một thiếu niên, cả ngày đi học, tan học rồi về nhà, giải trí với
mấy bộ anime hay manga.
Nghĩ tới hiện tại, mới biết lúc đó ngán ngẩm biết bao, tuy không có gì buồn bả
nhưng cũng không thú vị gì.
Hồi ức về quá khứ, không để ý lúc này Saeko đã đứng phía sau quan sát cậu.
“ cậu đang làm gì vậy “ Saeko đột ngột lên tiếng.
Trần Hiên quay người lại định trả lời, nhưng hình ảnh sặc máu làm cậu ngừng
lại,
Trần Hiên mặc một chiếc áo sơ mi trắng, không cài nút áo trên để hở vùng
ngực;
Mái tóc dài màu tím phủ qua vai, không có gì nhưng cô chỉ mặc duy chiếc quần
nội y bên dưới.
Nhìn hình ảnh mà kích thích Trần Hiên, một thiếu niên ngây thơ chưa có bạn
gái
“ khục…. cậu đang… à, mình không có làm gì hết “ Trần Hiên một bộ lúng túng
trả lời.
Saeko, to mắt nhìn cậu ngạc nhiên, sau để ý mình bộ dạng, cô nở nụ cười rạng
rỡ.
Trần Hiên nhìn mà thấy thẹn …. xinh quá.
Sau cậu tỉnh táo lại, nói tiếp “ cậu tắm rồi, sao không đi nghỉ ngơi ? “
Saeko cười nhìn cậu nói : “ tôi còn nấu ăn nữa, ….., cậu có vẻ rất mạnh “
Thái độ cô chăm chú lên, nhìn Trần Hiên ánh mắt tò mò hiếu kì.
Trần Hiên cũng nhìn cô, ra thái độ thần bí
“ có thể, tự bảo vệ mình là được “ nói xong Trần Hiên đưa một ngón tay chĩa về
phía một con quái đang di chuyển không xa.
Đột nhiên, một tia sáng từ ngón tay của Trần Hiên phóng, tốc độ như đạn bắn,
chuẩn xác xuyên qua đầu xác sống đó, sau xuyên thủng mặt đất phát ra tiếng
vang…bụp.
Sau đó Trần Hiên cười cười, nhìn Saeko đang ngây người xem tác phẩm của mình.
Qua một hồi run động, saeko quay qua nhìn Trần Hiên, miệng nhỏ mở ra.
“ sao cậu làm được ? “ biểu lộ không thể tin.
Trần Hiên : “ đấy là khí, sức mạnh của mình “
Saeko liền hiếu kì lên, Trần Hiên giải thích hàm hồ, tuy nhiên nhiên dần dần
hấp dẫn được Saeko.
“vậy cậu có muốn học không ? “ Trần Hiên tung ra một lời mời hấp dẫn.
Saeko vui sướng : “ tốt quá, nhưng không biết tôi có học được không ? “
Cô xoắn xuýt lo lắng; Trần Hiên cười nói : “ không vấn đề, nhưng sau đó cậu
phải theo mình “
Saeko đắn đo một tí rồi đáp ứng.
Trần Hiên vui vẻ, “ dụ dỗ “ được Saeko theo mình.
Dù thích nàng nhưng cũng không muốn cưỡng ép, thế mà lừa gạt cũng không tệ.