Ta Cũng Có Thể Xuyên Qua


Người đăng: sipe

Ở 1 nơi nào đó trong 1 quốc gia nào đó ( đằng nào cũng tèo nói chi cho mệt),
có một thiếu niên ở tuổi 15,16 đang ở trong phòng của mình xem bộ dragon ball
super. Nhân vật chính của chúng ta đây, cậu tên Trần Hiên, con của một gia
đình khá giả, hiền lành, ngoan ngoãn, ngây thơ,…. ( đi xa quá rồi) nói chung
là một đứa trẻ bình thường.

Tối nay Hiên ở nhà một mình, bởi bố mẹ cậu đi công tác để cậu bơ vơ ( tội quá
đi). Lúc này Hiên đang chăm chú xem tập mới nhất của DBS trận đối đầu của 2 vũ
trụ cuối cùng ở giải đấu sức mạnh.

Đang chăm chú xem bỗng nghe lời giới thiệu cho tập tiếp theo, Hiên lớn tiếng :
“ Hết con bà nó rồi. biết lúc nào mới có tập tiếp theo, thật là chán quá ! “.
Coi tiếp một đoạn ending xong, Hiên tắt đi trang web anime rồi nằm ngửa ra
giường.
Trần Hiên miên mang suy nghĩ đến tình tiết trong phim, một hồi mệt mỏi ngủ lúc
nào không hay.

Trước khi thiếp đi cậu suy nghĩ :” giá mà có thể đến thế giới đó rồi tham gia
trận đấu thì tốt quá”(cứ mơ đi con). Thế là thằng bé ngủ luôn ^^.
Đến khoảng 10 giờ tối, Trần Hiên bỗng giật mình mở mắt : “ đệt, ngủ quên mất
lun,….. èo 10 giờ rồi à “. Lay quay rời giường, tìm đôi dép đi trong nhà mang
vào rồi rời phòng. Bởi phòng cậu ở tầng trên, cậu đang đi xuống cầu thang,
bỗng có 1 tiếng sấm nổ lên, cùng lúc đó đèn tắt, nhà cậu cũng cúp điện.
Sự việc xảy ra đống thời, cậu giật mình vấp chân té xuống cầu thang rồi ngã
sấp mặt ở dưới lầu. Cảm thấy choáng váng, rồi dần dần nặng nề mà ngất, trước
lúc ngất cậu lóe lên ý nghĩ: “ nhọ quá, chưa kịp ăn cái gì” ( chết tới nơi mà
lo ăn ).

----------------------------------------------

Khoảng 1 thời gian, không biết trải qua bao lâu Trần Hiên mở mắt, cậu dần
ngồi lên ôm cái đầu đang choáng của mình, đồng thời lẩm bẩm: “ mới ngủ một
giấc, chưa đầy 1 phút ngủ tiếp, …. ặc, nhức đầu quá ! “. Cơn nhức đầu dần
dần qua đi, cậu bỗng giật mình nhìn xung quanh, cậu trố mắt ra nhìn, một mảnh
rừng rậm, khắp nơi toàn là cây cối, thỉnh thoảng còn nghe được tiếng thú
rừng.

Nhân vật chính bỗng phát ra một câu chửi :” ông bà nó, ta có ngất thì đem dùm
dô bệnh viện chứ, tự nhiên đưa thẳng ra khủ nghĩ dưỡng sinh thái !!!” ( main
rất tỉnh và ngây thơ). Sau đó Hiên lại ngồi ngây người trong vài phút, rồi
tỉnh táo lại cậu, đứng lên nhìn ngó xung quanh lại, như lúc mới đầu cậu thấy ở
đây toàn cây cối với cây cỏ, thi thoảng còn có tiếng thú.

Hiên bây giờ đang xác định:” mình có phải trở thành thú quý hiếm trong khu bảo
tồn nào không ta …” ( tự kỉ quá ). Rồi định thần sau đó, bụng cậu kêu lên
rột…rột…ọt . Cậu thì ra đói bụng rồi, cảm thấy ở chỗ này không phải là cách
cậu đành phải cất bước đi, mong rằng sẽ ra được được chỗ này.
Đi qua nhiều cây và có, thỉnh thoảng thấy vài con thỏ trong bụi cỏ, con chim
ghim trên cây ( viết nhảm tí), một số động vật nhỏ khác. Rồi bỗng cậu ngửi
thoáng được mùi thơm của đồ nướng, rồi trong nháy mắt nước bọt Hiên chảy ra,
hô hấp gấp gáp, giờ nhìn dô như con sói đói ( sao giống được).

Cậu cố gắng hít hít xác định vị trí, cậu không nghĩ chỗ phát ra mùi thơm sẽ có
người ( đói mà nghĩ bằng niềm tin). Dần dần, cậu không tự chủ đi theo hường
bay tới mùi thơm, càng đi càng nhanh, càng tới chỗ cần tới thì nghe rõ có
tiếng nước chảy, hình như là tiếng suối. Cậu cố gắng chạy nhanh hơn, đến khi
ra khỏi một rừng cây rậm rạp, cậu thấy được một con suối lớn, bên bờ suối Hiên
thấy được một con cá to khủng bố đang được nướng ( bự quá khó tả), con cá
được xâu nướng trên đống lửa, kế bên còn có mấy xâu thịt thú rừng.

Không suy nghĩ được nhiều, Hiên hấp tấp chạy tới, gần tới được mục tiêu cậu
càng cảm thấy vui khó tả, nhưng zui quá hóa buồn, cậu cảm giác đau nhói sau
lưng, cậu ngã xuống, trước khi triệt để bất tỉnh cậu lóe lên: “ èo, ngủ đợt
ba”, Vâng, quá nhọ cho main, đã đói mà ngủ cho cố.

Khi Hiên bất tỉnh ngã xuống, kế bên cậu đứng một đứa bé khoảng 9,10 tuổi. Đứa
bé lớn tiến : “ tên trộm, muốn nhân lúc ta đi tè mà cướp đồ ăn của ta sao, mơ
đi nhá”( ai đây ta). Rồi cậu bé tỉnh ngộ:” chết, lỡ nặng tay, không biết có
sao không”. Sau đó đứa bé cõng Hiên tới chỗ đống lửa đang nướng cá rồi đặt
Hiên nằm sát bên.

----------------------------------

Mơ mơ màng màng, Trần hiên đang mơ mình đang ngồi trong nhà hàng, nhìn người
ta dọn ra ê hề đồ ăn ngon lành cho mình, còn hoảng hồn hơn là có họ còn đem
ra con cá nướng to lớn khác thường, cậu suy nghĩ: nhà hàng tìm đâu ra con cá
to thế . Đang mông lung, tự nhiên cậu thấy người ta ném con cá vào người. cậu
ngã ra ghế đập đầu xuống đất: mơ mà cũng bị ngất tiếp chắc ….ặc ặc.

Bỗng Hiên mở mắt ra, nhìn thấy một đứa bé đang gặm lấy gặm để con cá lớn ,
tốc độ ăn của đứa bé nhanh kinh hồn, nếu không ngăn thì khoảng 10,15 phút thì
con cá bay sạch ( híc híc). Hiên còn ngạc nhiên hơn là sau lưng đứng bé còn
ngọ nguậy một cái đuôi khỉ.
Hết hồn, Hiên bỗng chốc còn hoảng hơn dụ con cá, mà tiếp theo cậu lại ngờ ngợ
, dần dần cậu lại trở nên kinh hỉ, một suy nghĩ chợt lóe: ”có phải mình đã
xuyên qua thế giới khác không, quan trọng hơn đây có phải thế giới dragon ball
không !”. Càng nghĩ càng cảm thấy rung động, rồi cậu quay lại hiện thực, bụng
mình đang đói.

Cậu làm mình bình tĩnh lại, sau đó cậu lên tiếng hỏi: “ này cậu bé, cậu có thể
cho tôi một chút gì để ăn không, tôi đói bụng từ hôm qua tới giờ “ ( thái đội
tội nghiệp nha). Đang ngấu nghiến ăn, đứa bé bỗng dừng lại nhìn chằm chằm
Hiên, làm Hiên hết hồn; sau đó đứa bé nhoẻn miệng nở nụ cười ngây ngô trả lời:
“ được thôi”, tiếp đó đứa bé cầm lấy một xâu thịt thú rừng đưa cho Hiên.

Trần Hiên rối rít cảm ơn sau đó vội vàng xé thịt ra rồi nhai gặm ngon lành,
tốc độ cũng quỷ khóc thần sầu ( hok ăn bị cướp lại đó, he he). Thời gian
thoáng trôi, nửa tiếng sau thì bên đống lửa để lại một đống xương ; kèm theo 2
thằng nhóc nằm ngửa mặt ra.

Nghỉ ngơi một hồi, Trần Hiên lên tiếng hỏi: “ này cậu nhóc, cậu tên là gì thế
?” . Đứa bé đang ngây ngốc thỏa mãn sau bữa ăn, nghe được Hiên hỏi trả lời: “
ta tên Sôn GôKu !”. Hiên bỗng rung động, cơ thể giật một cái, giờ thì cậu
xác định : ta cũng có thể xuyên qua.


Hết 1 chương, viết vội nên bỏ qua lỗi chính tả nhé.


Dragon Ball Siêu Cấp Buff Hệ Thống - Chương #1