Song Sinh Vũ Hồn


Người đăng: ٩(^‿^)۶

Lão Kiệt Khắc ngồi xổm xuống, mặt đối mặt nhìn Đường Miên Phong: "Tiểu Phong ,
không nghĩ tới thiên phú của ngươi lại xuất sắc như vậy, đáng tiếc, ngươi có
một ba ba như vậy .” Nói đến Đường Hạo, lão Kiệt Khắc lộ vẻ mặt chán ghét . “

“ Ngươi nói cho gia gia, ngươi có nguyện ý đi tới trường chuyên môn để học tập
phương pháp tu luyện của Hồn sư? Chỉ có nơi đó mới có các loại tri thức chuẩn
xác nhất về vũ hồn."

Đường Miên Phong dù rất kích động nhưng hắn như trước không dám trực tiếp trả
lời một cách khẳng định: "Kiệt Khắc gia gia, cái này hỏi ba ba ta mới được."

Khiệt Khắc chợt tỉnh ngộ lại, dù đứa nhỏ có hiểu truyện thì cuối cùng vẫn là
một đứa nhỏ, nói như thế nào cũng phải tuân theo ý kiến của Đường Hạo mới
được.

Trong mắt toát ra vài phần quang mang kiên định, mặc dù hắn không muốn đi gặp
cái tên quỷ bẩn thỉu kia, nhưng vì thôn có thể lại xuất ra một gã Hồn Thánh ,
hắn cũng bất chấp.

“ Tiểu Tam, tiểu Phong, đi thôi, gia gia đưa các ngươi về nhà “ Lão trưởng
thôn nói.

Buổi sáng, theo lệ là thời gian ngủ của Đường Hạo, tiệm rèn rất yên tĩnh.

"Đường Hạo, Đường Hạo." Lão Kiệt Khắc mặt kệ Đường Hạo có đang ngủ hay không,
đối với tên thợ rèn lạp tháp này, hắn thật sự là rất không ưa. Nếu không phải
hắn chế tạo nông cụ với giá rất rẻ thì hắn đã mang Đường Hạo đá ra khỏi thôn
rồi.

Một bên gọi Đường Hạo, ánh mắt lão Kiệt Khắc xẹt qua chung quanh, vốn muốn tìm
cái ghế để ngồi xuống, nhưng nhìn mọi thứ rách rách nát nát, hắn thật sự không
có dũng khí để kéo qua. Tuổi hắn đã không còn nhỏ nữa, cũng không muốn ở chỗ
này cân chiết cốt đoạn.

"Ai đang hô to gọi nhỏ vậy?" Thanh âm của Đường Hạo thoáng mang theo chút tức
giận, vén rèm cửa lên, chậm rãi đi ra . Đầu tiên hắn thấy được nhi tử của
mình, sau mới chuyển ánh mắt qua người lão Kiệt Khắc "Lão Kiệt Khắc, làm gì?"

Kiệt Khắc không tức giận nói: "Hôm nay là ngày nhi tử của ngươi giác tỉnh vũ
hồn, ngươi không biết có bao nhiêu trọng yếu? Người khác đều là cha mẹ cùng
nhau đưa đi, nhưng mà ngươi có thể đi không, hay vẫn là cái bộ dạng như cũ."

Đường Hạo phảng phất như không nghe được lão Kiệt Khắc châm chọc, ánh mắt lại
nhìn về phía nhi tử: "Tiểu Tam, vũ hồn giác tỉnh của ngươi thế nào? Là cái
gì?"

Đường Tam nói: "Ba ba, là Lam ngân thảo."

"Lam ngân thảo?" Khồn biết tại sao, Đường Hạo luôn luôn không cảm thấy hứng
thú gì với ngoại vật, nhưng trong khi nghe đến ba chữ này thì thân thể đột
nhiên run lên một chút, trong mắt cũng toát ra một tia quang mang đặc thù.

Vẻ mặt của Đường Hạo biến hóa chỉ có Đường Tam chú ý tới, lão Kiệt Khắc tự
nhiên sẽ không quản vẻ mặt của một lạp tháp thợ rèn, trực tiếp nói: "Mặc dù là
Lam ngân thảo, nhưng Tiểu Tam chính là tiên thiên mãn hồn lực. Đường Hạo, ta
đã quyết định, thôn năm nay sẽ cấp cho tiểu Tam cùng tiểu Phong danh ngạch .
Để cho bọn hắn tới sơ cấp Hồn sư học viện tại Nặc Đinh Thành học tập. Thôn sẽ
bao cấp lộ phí."

"Lam ngân thảo, Lam ngân thảo." Đường Hạo thì thài hai câu, mạnh mẽ ngước đầu
lên, trong mắt toát ra quang mang kiên định mà Đường Tam chưa bao giờ gặp.

“ Vậy còn ngươi, tiểu Phong ? “ Đường Hạo quay sang hỏi Đường Miên Phong.

“Phụ thân, vũ hồn của ta là Cửu Thải Tiên Phượng “ Đường Miên Phong khẽ cười
.

“ Cửu Thải Tiên Phượng !!! “ Vẻ rung động của Đường Hạo càng dày đặc.

Lúc lâu sau, Đường Hạo mới trầm giọng “ Không được ! “

"Ngươi nói cái gì? Ta không nghe lầm chứ?" Kiệt Khắc ngoáy ngoáy cái lỗ tai
của mình, giật mình nhìn Đường Hạo, ngay cả Đường Tam cũng hơi mê mang, còn
Đường Miên Phong thì vẻ mặt lạnh nhạt như đã có tiên liệu.

"Ngươi hẳn là biết cơ hội này quý giá như thế nào? Thánh Hồn thôn chúng ta sợ
là đã từng xuất ra một Hồn Thánh, một năm cũng chỉ có một danh nghạch, các
thôn khác, phải hai, ba thôn mới được hưởng một cái danh nghạch, ngươi có biết
hay không? Đây chính là cơ hội tốt. Nói không chừng, sau này tiểu Tam cùng
tiểu Phong có thể trở thành người thượng nhân .”

Đường Hạo lạnh lùng nhìn lão Kiệt Khắc một cái "Người ở tầng lớp trên có tác
dụng gì? Ta chỉ biết là, nếu chúng đi, sẽ không có ai nấu cơm cho ta ăn.”

Lão Kiệt Khắc tức giận nói: "Nhưng cả hai là tiên thiên mãn hồn lực, chỉ cần
có được một cái Hồn hoàn, kể cả một cái Hồn hoàn kém cỏi nhất, cũng lập tức
trở thành một gã Hồn sư. Hồn sư, ngươi biết không? Thôn chúng ta đã rất nhiều
năm chưa xuất hiện một cái Hồn sư rồi."

Đường Hạo lạnh nhạt nói: "Đây mới là mục đích chính thức của ngươi. Nói không
được là không được. Ngươi có thể đi rồi."

"Đường…Hạo…" Lửa giận trong lồng ngực lão Kiệt Khắc đã thiêu đốt tới cực hạn.

"Kiệt Khắc gia gia, ngài đừng nóng giận. Ta không đi học tập năng lực của Hồn
sư nữa. Ba ba nói đúng, Lam ngân thảo chỉ là phế vũ hồn, cảm ơn ý tốt của
ngài."

“ Phải a Kiệt Khắc gia gia, ta thay phụ thân xin lỗi ngài “ Đường Miên Phong
hơi khom người nói.

Kiệt Khắc mặc dù chán ghét Đường Hạo cực độ, nhưng phi thường thích hiểu
chuyện Đường Miên Phong cùng Đường Tam, lửa giận dần dần bình phục, thở dài
một tiếng: "Hảo hài tử, gia gia không tức giận. Được rồi, gia gia phải đi
rồi." Nói xong xoay người hướng ra phía ngoài mà đi.

Kiệt Khắc đi tới cửa tiệm rèn dừng chân lại, xoay người nhìn về phía Đường
Hạo, ngữ khí trầm trọng nói: "Đường Hạo, ngươi khi còn sống cứ như vậy là
xong, nhưng còn bọn nhỏ, chẳng lẽ ngươi không nghĩ cấp cho chúng một loại
nghề mưu sinh ư? Không nên làm chậm trễ hắn trở thành Hồn sư . Nếu ngươi thay
đổi chủ ý hãy tới tìm ta. Thời gian báo danh của Nặc Đinh hồn sư sơ cấp học
viện còn có ba tháng."

Đường Tam cùng Đường Miên Phong tiễn lão Kiệt Khắc đi . Đường Tam thì mang vài
phần mất mác, còn Đường Miên Phong thì vẻ mặt chả sao cả.

Chậm rãi đi về tiệm rèn, bất ngờ là Đường Hạo không có trở về phòng tiếp tục
ngủ, mà là ngồi ở trên ghế nhắm mắt dưỡng thần.

"Ba ba, ngài trở về phòng ngủ tiếp đi, ta đi chuẩn bị cơm trưa."

Đường Hạo vẫn nhắm mắt như trước, nhàn nhạt nói: "Có phải các ngươi cũng cảm
thấy rất thất vọng.? Cũng muốn trở thành Hồn sư sao?"

Cả hai không nói.

Trong lúc bất tri bất giác, tay phải của Đường Hạo đã nắm chặt, trên vẻ mặt
già nua hiện lên một tia khí tức băng lãnh

"Hồn sư? Hồn sư có tác dụng gì? Đừng nói chỉ là một cái phế vũ hồn, sợ là vũ
hồn lợi hại nhất, Hồn sư cường đại nhất có thể có cái tác dụng gì? Bất quá vẫn
còn là một phế vật mà thôi. "

Tâm tình của Đường Hạo rất kích động, cả thân thể hắn đều run rẩy, mơ hồ trong
lúc đó, Đường Tam nhìn thấy trong mắt phụ thân một điểm trong suốt gì đó.

Hít sâu một hơi, sự kích động của Đường Hạo tới cũng nhanh mà lui cũng nhanh,
nhàn nhạt nói: "Mang vũ hồn các ngươi phóng thích ra cho ta nhìn xem."

Đường Miên Phong cùng Đường Tam vội phóng thích vũ hồn . Huyền Thiên Công
trong cơ thể nặng lẽ thúc dục, trong ý thức cảm thụ cỗ nhiệt lưu đặc thù nọ
cùng với Huyền Thiên Công dung hợp làm một, quang mang màu lam nhạt xuất hiện
trong lòng bàn tay Đường Tam, trong khoảnh khắc, một nhánh màu lam tiểu thảo
đã xuất hiện.

Còn Đường Miên Phong cả người tỏa ra uy thế bức nhân

“ Liiiiiiiiiii!!!! “ Một tiếng phượng minh xuất hiện.

Sau lưng Đường Miên Phong cũng hiện ra hư ảnh của Cửu Thải Tiên Phượng.

Kinh ngạc nhìn Lam ngân thảo trong tay Đường Tam, Đường Hạo thất thần một
trận, một lúc lâu mới dần dần khôi phục lại, quang mang trong mắt thôn thổ
(nuốt, phun) bất định, thì thào nói: "Lam ngân thảo, cũng quả nhiên là Lam
ngân thảo. Cùng nàng giống nhau."

Đột nhiên, Đường Hạo đứng lên, xoay người hướng trong phòng đi đến, động tác
đột nhiên đó suýt nữa làm Đường Tam đang đứng trước mặt hắn té ngã, Lam ngân
thảo vũ hồn trong tay cũng theo đó biến mất.

"Ba ba."

Đường Hạo nhịn không được phất phất tay: "Đừng làm phiền ta." Nói xong đã mở
rèm cửa đi vào phòng trong.

"Chính là, ta còn có một vũ hồn."Đường Tam chính là vẫn nói ra hôm nay vũ hồn
giác tỉnh cùng bọn chúng bất đồng . Chuyện này hắn không có hỏi Tố Vân Đào và
Kiệt Khắc, dù sao, họ cũng chỉ là ngoại nhân mà thôi, còn về Đường Miên Phong
, Đường Tam nghĩ hắn cũng chẳng biết gì.

Rèm cửa mạnh mẽ vén lên, Đường Hạo lại xuất hiện gian ngoài, lúc này, trên mặt
hắn đã lộ vẻ khiếp sợ, có thể thấy, hai con mắt của hắn đã đỏ bừng, vừa rồi
tựa hồ là đã khóc.

Đường Tam không có mở miệng, nhưng không ngửa tay phải lên giống như lúc
trước, chậm rãi ngửa tay trái của mình lên, lúc này đây, không phải lại là lam
quang, màu đen quang mang nhàn nhạt từ trong lòng bàn tay hắn phun ra, quang
hoa trong nháy mắt ngưng tụ, một cái gì đó kỳ dị xuất hiện trong lòng bàn tay
hắn.

Đó là cái búa màu đen, cán búa ước chừng dài nửa thước, đầu búa hình trụ, nhìn
qua giống như là dạng thu nhỏ của cái búa rèn, nhưng là, tại mặt ngoài của cái
búa đen có một cỗ quang mang đặc thù, trên đầu búa, một vòng hoa văn nhàn nhạt
vây quanh.

"Này, đây là…." Đường Hạo cơ hồ bước một bước đã đi tới trước mặt Đường Tam,
tay hắn mạnh mẽ nắm cái chuy tử, đưa nó tới trước mặt mình, tay Đường Hạo rất
có lực, ít nhất bây giờ Đường Tam không hề cảm giác được chuy tử đối với tay
mình nặng nhiều nữa.

Nhìn hắc sắc tiểu chuy tử, quang mang kích động trước biến mất nay lại xuất
hiện trong mắt Đường Hạo: "Song sinh vũ hồn. Cũng là song sinh vũ hồn. Nhi tử,
nhi tử của ta."

Một cách bất ngờ, Đường Hạo mở ra hai tay khỏa mạnh, ôm chặt Đường Tam vào
trong ngực của mình.

Đứng lặng im nãy giờ Đường Miên Phong rốt cục lên tiếng

“ Phụ thân, ta cũng còn một vũ hồn “

Đường Hạo mở to đôi mắt khiếp sợ.


Đông Phương Tầm Mỹ Kí - Chương #9