Người đăng: ٩(^‿^)۶
Thánh Hồn thôn, nếu là chỉ nghe kỳ danh, vậy tuyệt đối là một cái tên làm kẻ
khác kinh ngạc, nhưng trên thực tế, đây bất quá chỉ là Pháp Tư Nặc hành tỉnh
Nặc Đinh thành Nam một cái thôn nhỏ chỉ có hơn ba trăm hộ mà thôi. Sở dĩ tên
là Thánh Hồn, là bởi vì trong truyền thuyết, trăm năm trước nơi này từng sinh
ra một vị hồn sư đạt đến hồn thánh cấp bậc mà theo đó thành danh. Điều này
cũng là Thánh Hồn thôn vĩnh viễn kiêu hãnh.
Bên ngoài Thánh Hồn thôn, là một khi trồng trọt rộng rãi, nơi này xuất sản
lương thực cùng thực phẩm, đều cung cấp cho Nặc Đinh thành, Nặc Đinh thành
trong Pháp Tư Nặc hành tỉnh mặc dù không coi là đại thành thị, nhưng nơi này
dù sao khoảng cách cùng biên giới với một đế quốc khác cũng rất gần, cũng tự
nhiên là một trong những nơi đầu tiên mà thương nhân hai đại đế quốc giao
dịch, Nặc Đinh thành bởi vậy mà phồn vinh, theo đó làm cho cuộc sống của bình
dân trong thôn trang xung quanh thành thị so với địa phương khác tốt hơn
nhiều.
Trời mới tờ mờ sáng, xa xa phương đông mọc lên một mảng bạch sắc nhàn nhạt,
trên một tòa tiểu sơn cao chỉ hơn trăm thước bên ngoài Thánh Hồn thôn, đã có
thêm hai cái thân ảnh nhỏ gầy.
Đó là hai tiểu hài tử . Một với mái tóc bạch kim, đôi mắt đen sâu thăm thẳm ,
thân hình non nớt trong như đứa trẻ 6 tuổi, trên tuấn kiểm đang dày đặc mồ
hôi . Hài tử còn lại có vẻ khỏe mạnh hơn chút . Da tay ‘tiểu mạch sắc’ khỏe
mạnh, hắc sắc đoản phát nhìn qua rất lanh lợi, một thân quần áo mặc dù đơn
giản nhưng sạch sẽ.
Đối với một tiểu hài tử mà nói, trèo lên ngọn núi cao trăm thước này cũng
không phải là chuyện dễ dàng gì, nhưng kỳ quái chính là, hai tiểu hài tử này
có thể dễ dàng trèo lên trên đó. Mặc dù tiểu hài tử phía sau với mái tóc màu
bạch kim có vẻ hơi toát ra mồ hôi. Tiểu nam hai với làn da nâu nhạt quay về
phía tiểu hài tử với làn da trắng kia hỏi
“Tiểu Phong, ngươi không sao chứ!?”
Tiểu hài tử với mái tóc màu bạch kim thở ra một hơi nói: “Ca ca, ta không có
sao!” Đây đúng là nhân vật chính của chúng ta, Đường Miên Phong.
Đường Tam ngồi lên thảm cỏ nói “ Chúng ta tu luyện Huyền thiên công cùng Tử
cực ma đồng đi “
Mắt hai tiểu hài tử mở to, xa xa nơi chân trời, trong mảng bạch sắc đang sáng
dần lên, phảng phất hiện lên một tia tử khí nhàn nhạt, nếu không phải có mục
lực kinh người cùng không đủ chuyên chú, là tuyệt đối không cách nào phát hiện
nó tồn tại.
Tử khí xuất hiện, làm hai tiểu nam hài tinh thần hoàn toàn tập trung lại, hai
người họ thậm chí không hề thở ra, chỉ là từ từ hít vào rất nhẹ nhàng, đồng
thời hai mắt gắt gao nhìn về phía màn tử sắc lúc ẩn lúc hiện.
Thời gian tử khí xuất hiện cũng không dài, khi phương Đông được ánh mặt trời
từ từ dâng lên bao trùm thì tử khí đã hoàn toàn biến mất.
Đường Miên Phong từ từ nhắm hai mắt lại, đồng thời thở ra một hơi thật dài
trọc khí trong cơ thể. Một đạo bạch sắc khí lưu giống như từ miệng hắn phun
ra, sau đó từ từ tản đi. Tĩnh tọa một hồi lâu, nam hài mới lại mở mắt, không
biết có phải là tử khí triêm nhiễm không, trong đôi mắt hắn lóe lên một tầng
nhàn nhạt tử ý, mặc dù tử sắc này tồn tại trong thời gian không dài rồi lặng
yên thu liễm, nhưng chính lúc nó tồn tại cũng rất rõ ràng.
Đường Miên Phong dần nhớ về lần xuyên qua kia . Lúc đó, hắn chỉ cảm thấy
choáng đầu rồi nghe một âm thanh hùng hậu “ Lam muội, đừng bỏ ta đi !!! “ rồi
không còn ý thức nữa.
Khi tỉnh lại, hắn mới biết mình thật sự đã xuyên qua, hơn nữa còn trở thành
đệ đệ của Đường Tam.