Tà Hỏa Phượng Hoàng – Mã Hồng Tuấn ( 1)


Người đăng: ٩(^‿^)۶

Một thân ảnh lóe lên xuât hiện bên cạnh Triệu Vô Cực, người này vừa xuất hiện,
trên mặt Triệu Vô Cực giãn ra vài phần "Lão đại, vị tiền bối này …"

Nguời vừa đến hướng Triệu Vô Cực khoát tay, ý bảo hắn không nên nói chuyện,
đối mặt với áp lực vô hình, người mới đến cũng phải xuất vũ hồn của chính mình
ra.

Một đôi cánh thật lớn phía sau lưng hắn mở ra, toàn thân được bao bọc bởi một
tầng lông vũ, ánh mắt chuyển thành màu vàng chanh, đồng tử nở rộng, giống như
Triệu Vô Cực, đều có bảy hồn hoàn bay vòng quanh thân thể, di chuyển lên
xuống. Ánh trăng chiếu rõ góc cạnh của người đến, nếu Đường Tam cùng Tiểu Vũ
ở đây, chắc chắn sẽ rất ngạc nhiên . Đây chính là vị trung niên lão bản mà
Đường Miên Phong bọn họ đã gặp ở Tác Thác Thành.

"Xin ra mắt điện hạ". Vị lão bản này cung kính hướng mặc hắc y Đường Hạo thi
lễ.

Đường Hạo lãnh đạm nói: "Không cần đa lễ, là ta gây phiền toái. Miêu Ưng vũ
hồn, bảy mươi tám cấp, không hổ là Hoàng Kim Tam Giác Chiến Sư Phất Lan Đức
ngày trước. Giờ đây lại ở Sử Lai Khắc Học viện này."

Phât Lang Đức gật đầu nói " Đúng vậy, miện hạ. Chẳng biết Triệu Vô Cực có gì
đắc tội với người, có thể cho ta chút thể diện hay không?"

Đường Hạo lãnh đạm nói "Đừng nói nhảm, đứng qua một bên. Nếu muốn thì tham gia
đánh. Triệu Vô Cực, ta cho ngươi một cơ hội, ta không cần vũ hồn, ngươi trong
tay ta có thể duy trì một nén hương, ta đây không nói hai lời, sẽ lập tức bỏ
đi. Nếu không, ngươi thay ta làm một số việc".

Triệu Vô Cực cười khổ nói "Miện hạ đại nhân. Ta thật không rõ đã đắc tội với
ngài khi nào. Ngài có thể cho ta biết rõ hay không". Ý hắn rõ ràng, cho ta
biết rõ rồi chết cũng cam.

Đường Hạo hừ lạnh: "Còn nói nhiều nữa sao? Đánh con ta, ta tự nhiên phải ra
mặt . Đừng nói nhiều, động thủ đi ! “

Đường Hạo chỉ một chớp mắt hắn đã đi tới trước mắt Triệu Vô Cực. Đứng một bên
Phất Lan Đức không đành lòng, quay mặt đi . Một tiếng kêu giết lợn vang lên
đằng sau hắn

“ Ầm ầm “

“ Á .... gào gào ... ách ....“

“ Triệu Vô Cực, ngươi hiểu được gì chăng ? “ Thanh âm lãnh đạm của Đường Hạo
truyền đến sau lưng Phất Lan Đức . Người sau quay đầu lại ,đập ngay vào mắt
hắn là một cái đầu heo.

“ Ha ha ha, cười chết ta .... ách “ Phất Lan Đức không có hình tượng cười lên
nhưng đụng đến ánh mắt không cảm tình của Đường Hạo thì liền im bặt.

Hắn vội chạy qua nâng dậy vẻ mặt khó chịu nhìn hắn Triệu Vô Cực . Triệu Vô Cực
đầu tiên là oán giận nhìn Phất Lan Đức một mặt, sau đó quay về phía Đường Hạo
cảm kích nói " Đa tạ miện hạ chỉ điểm hôm nay".

Đường Hạo hướng bọn họ gật đầu, môi khẽ nhấp nháy, nói vài câu gì đó.

Triệu Vô Cực và Phất Lan Đức gật đầu lia lịa, trên mặt có chút kinh ngạc

"Vừa rồi xem như là ngươi có chút lợi ích, sau này nhờ các ngươi trông nom
chúng dùm ta". Đường Hạo thanh âm hơi mang chút ôn tình mà không mất lãnh đạm
vang lên . Nói xong lời này, thân hình lóe lên, lặng lẽ biến mất.

Triệu Vô Cực đứng nơi đó, nhờ sự nâng đỡ của Phấn Lan Đức mới có thể gọi là
bình ổn.

"Phất Lan Đức, ngươi không có nghĩa khí, đứng im một bên rồi còn cười nhạo ta
“ Triệu Vô Cực oán giận nói.

Phất Lan Đức cũng không có hình tượng nói “ Dù ta và ngươi hợp lại cũng đâu có
thể đánh lại hắn, việc gì ta phải làm buôn bán không lời đây .”

“ Gian thương “ Triệu Vô Cực hừ một tiếng . “ Nhưng không nghĩ hắn lại là ....

“ Ừm, phải “ Phất Lan Đức ngước nhìn bầu trời, chẳng biết đang nghĩ gì . Màn
đêm dần che lấp thân ảnh bọn họ.

....................................................

Sáng hôm sau

Đường Miên Phong dậy thật sớm, cùng Đường Tam hấp thu tử khí đông lai tu
luyện Tử Cực Ma Đồng đã trở thành thói quen của hắn . Nhìn sang giường phía
bên cạnh, Chu Trúc Thanh vẫn chưa tỉnh lại, hô hấp đều đặn, hai tòa sơn
phong phập phồng theo nhịp thở, nhìn Đường Miên Phong thẳng không biết liêm
sỉ nuốt nước miếng . Hắn vội vàng chạy ra khỏi kí túc xá.

Trời vẫn còn chưa sáng, hắn vừa ra khỏi kí túc xá đã gặp Đường Tam đi từ phía
kí túc xá đối diện tới.

“ Tam ca, sớm a “ Đường Miên Phong mỉm cười chào hỏi

“ A Phong, sớm “ Đường Tam đáp lại, sau đó hắn lại hỏi “ Thương thế của
ngươi sao rồi “

“ Cũng không vấn đề gì, chỉ là còn hơi hư nhược do tác dụng phụ của hồn kỹ mà
thôi “ Đường Miên Phong hơi uể oải đáp

“ Vậy tốt, nhiều hơn nghỉ ngơi . Bây giờ thì cùng ta tập luyện một chút đi “
Đường Tam dứt lời, hai huynh đệ liền đi về phía tảng đá giữa sân . Cả hai
khoanh chân ngồi trên đó, mắt nhìn chằm chằm phía đông . Nếu nhìn kỹ, có thể
thấy hai mắt của họ lóe lên chập chờn ánh sáng tím.

Kết thúc tu luyện Tử Cực Ma Đồng, cả hai phun ra một ngụm trọc khí rồi lại
bắt đầu luyện tập võ kỹ trong Huyền Thiên Bảo Lục

Khống Hạc Cầm Long, Huyền Ngọc Thủ, Quỷ Ảnh Mê Tung Bộ .... Đương nhiên chỉ
có Đường Tam sử dụng Quỷ Ảnh Mê Tung Bộ, còn Đường Miên Phong thì sử dụng
Lăng Ba Mê Tung Bộ.

Theo từng bước chân kì dị, ẩn hiện một chút phương vị lý giải của kinh dịch ,
Đường Miên Phong rõ ràng cảm thấy hồn lực của mình dần trở nên mạnh mẽ hơn .
Từ tối hôm qua, sau khi đánh với Triệu Vô Cực một trận xong, hắn mơ hồ có
cảm giác đột phá, lại ngặt vì thương nặng nên chưa thể tiến cấp được . Hắn
linh cảm sau khi hồi phục, chắc chắn thực lực của mình lại tăng thêm một đoạn
dài.

Đến khi mặt trời mọc, cả hai mới chia ra phân biệt trở về kí túc xá của mình
. Vừa mới vào cửa, liền xuất hiện một cảnh tượng để hắn xuýt chút phun máu
mũi . Chỉ thấy đồng nhan cự nhũ mặt lạnh như tiền Chu Trúc Thanh chính đang
vươn vai thức dậy, đôi chiến thỏ của nàng căng phồng áo, như muốn phá mà ra .
Nhất là Chu Trúc Thanh còn đang mặc áo ngủ, nếu nhìn kỹ còn có thể thấy hai
điểm nhỏ ở trên áo nàng.

Nghe thấy tiếng mở cửa, nàng mơ màng dụi mắt . Hành động này đơn giản là đem
Đường Miên Phong manh đến phun máu mũi.

Hai mắt đã mở to ra Chu Trúc Thanh nhìn thấy người đến là Đường Miên Phong .
Nhìn hắn nhìn chằm chằm vào mình, hai mũi chảy xuôi từng tia máu, Chu Trúc
Thanh liền cảm thấy kì quái, sau đó nàng bản năng nhìn về phía người mình

Sau đó ......., cũng chẳng có sau đó nữa

“ Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa “ Tiếng hét đơn giản là vang vọng đến tận mây xanh ,
làm tất cả mọi người đều thức giấc.


Đông Phương Tầm Mỹ Kí - Chương #29