Người đăng: ٩(^‿^)۶
Chương 202 : Thần ? Luân Hồi Thần ? Tử Thần ?
Băng Nguyên Cực Bắc.
Bên trong một hang động, có một người thiếu niên đang nằm trong một cái quan
tài bằng băng. Người này khuôn mặt như quan ngọc, mắt kiếm mày sáng. Vẻ lạnh
lùng trên khuôn mặt ngủ say cộng thêm hàn khí không ngừng lởn vởn quanh hang
động, khiến hắn giống như băng công tử vậy.
Người này chính là kẻ mà Long Vô Bệnh những tưởng đã tiêu diệt được tại Thiên
Đấu Thành, không ai khác, chính là nhân vật chính của bộ truyện – Đường Miên
Phong.
Bên cạnh quan tài cũng có một gã thanh niên khuôn mặt tuấn tú, không ngừng đi
đi lại lại. Nhìn qua tuổi của hắn cũng chỉ chừng đôi mươi, thế nhưng vẻ tang
thương trong đôi mắt màu tím lại bán rẻ số tuổi thực sự của hắn.
“ Mẹ kiếp, Tử Thần, Luân Hồi Thần, các ngươi đang muốn đối nghịch với ta sao
!!! “ Tên thanh niên tuấn tú kia quát to một tiếng, cả hang động lập tức bởi
âm thanh của hắn mà rung chuyển cực kỳ dữ dội.
“ Phù. “ Phát tiết xong, vẻ mặt của hắn lại giống như mộc tú xuân phong, nhìn
về phía Đường Miên Phong. Nhìn vẻ mặt yên lặng ngủ say của Đường Miên Phong,
trong ánh mắt hắn lấp lóe liên tục, không biết đang nghĩ điều gì. ( Thằng này
gay chăng ? )
Thân hình của hắn lập tức tan biến, giống như chưa từng tồn tại trên đời này
vậy.
Mà lúc này, Đường Miên Phong đang ở bên trong một không gian kỳ dị.
Toàn bộ nơi này đều bị bao trùm bởi một mảnh xám xịt. Nơi duy nhất mà ánh sáng
chiếu rọi, là ở trên một cái ghế. Chiếc ghế rất đặc thù, cũng rất bình thường,
toàn thân tỏa ra màu ngân bạch, phía trên tràn đầy cổ ngữ kỳ lạ. Ở giữa chiếc
ghế này có một viên bảo thạch phát ra ánh sáng bạch kim, cho người ta một cảm
giác vô cùng, vô tận.
“ Đây là đâu ? Tại sao ta lại xuất hiện ở đây ? “ Đường Miên Phong nhìn không
gian xung quanh đen kịt một màu, không khỏi cảm thấy nghi vấn.
Ngay lập tức, xung quanh bỗng hiện ra hai hàng đèn đuốc, dấy lên ngọn lửa màu
bạc, giống như để đáp lại hắn. Đồng thời, trên ghế chậm rãi hiện ra một bóng
người.
Người này chỉ bằng vào dáng ngoài đến xem, chẳng qua cũng chỉ xấp xỉ hai mươi
tuổi. Trên thân hắn mặc một bộ trường bào màu đen, nơi ngực dùng kim ti thêu
một chuôi đoản kiếm, đầu đội một chiếc vương miện trắng noãn như tuyết, mặt
không biểu tình.
" Ngươi là ai ? " Đường Miên Phong nhìn thấy có người đột nhiên xuất hiện, lập
tức cảnh giác, ở vào trạng thái đề phòng. Thế nhưng kỳ lạ là, cho dù hắn cố
gắng đến mấy, Đường Miên Phong vẫn không cảm giác được hồn lực của mình.
" Đừng thử nữa, trong không gian này không được sử dụng hồn lực. Còn ta ? Nếu
như ngươi muốn, có thể gọi ta là . . . thần . "
" Thần ? "
Đường Miên Phong biểu lộ hết sức quái dị.
Hắn vừa mới đánh nhau với một gã “ thần “ xong, mà hiện nay, một vị thần khác
lại xuất hiện ở trước mặt của hắn, điều này khiến Đường Miên Phong cảm thấy có
vẻ hơi nực cười.
Gã thanh niên tự xưng là “ thần “ gật đầu một cái, chuẩn bị mở miệng nói điều
gì. Đột nhiên, đôi lông mày của hắn nhíu lại, tay phải trảo phía hư không, một
hư ảnh khác màu xám tro liền xuất hiện ở không gian này.
Hư ảnh cũng là một nam tử, nhìn dáng dấp cũng chỉ so với “ thần “ trẻ hơn một
hai tuổi, mặc trên người trường bào màu đen, ở trước ngực trái cũng dùng kim
ti thêu một thanh lưỡi hái, đầu đội vương miện đen nhánh.
Bị phát hiện ra, nam tử cũng không lo lắng, mà cười hì hì hướng về gã “ thần “
ngồi trên vương tọa hỏi : " Luân Hồi, làm sao ngươi biết ta núp ở trong không
gian của ngươi ? "
Luân Hồi không mang theo chút nào tình cảm liếc nam tử một cái, lạnh nhạt nói
:
" Ngươi và ta tuy đều sở hữu nhất cấp thần cách, nhưng dù sao ngươi trông coi
chẳng qua chỉ là sinh lão bệnh tử trên nhân gian mà thôi. Còn ta trông coi lại
là vô số linh hồn chuyển thế luân hồi. Đừng nói là ngươi, coi như là linh hồn
của Thần Vương thì ta cũng có thể dò xét được. "
" Hừ, điều này không công bình ! Rõ ràng đều sở hữu nhất cấp thần cách, dựa
vào cái gì ngươi liền lợi hại hơn ta . "
Nam tử kia tựa hồ có thói quen... ăn vạ, bắt đầu lăn qua lộn lại trên mặt đất.
Luân Hồi trực tiếp xoay đầu lại, không nhìn hắn, tiếp tục hướng về phía Đường
Miên Phong nói :
" Thiếu niên, ta chính là Thần Giới Luân Hồi Thần, trông coi người chết linh
hồn chuyển thế luân hồi, sở hữu nhất cấp thần cách. Ngươi có nguyện trở thành
người thừa kế của ta hay không ? "
Đường Miên Phong ngẩn người, đại não phảng phất không phản ứng kịp, đôi môi
khẽ nhúc nhích, lại không thốt ra được bất kì lời nào.
Luân Hồi Thần đưa hắn tới nơi này là muốn chọn hắn làm người thừa kế ? Đây là
đang nằm mơ sao ?
Qua thật lâu, Đường Miên Phong mới phản ứng lại, gật đầu như gà mổ thóc.
Luân Hồi Thần thấy vậy liền lộ ra vẻ mặt hài lòng. Chậm rãi nâng lên tay phải,
một đạo ngân quang lóe lên, hướng mi tâm của Đường Miên Phong bắn tới.
Mà vào lúc này, một đạo hắc quang lại đột nhiên cắt đứt ngân quang.
Đưa mắt chậm rãi chuyển sang ngồi ở một bên nam tử, trong mắt Luân Hồi Thần
tràn đầy lạnh lùng : " Tử Thần, tại sao ? "
Tử Thần tựa hồ không có ý thức được mới vừa rồi đã làm gì, cười hì hì như cũ,
chỉ là trong đôi mắt đen nhánh cũng có thêm mấy phần nghiêm túc " Luân ồi, cần
gì phải kích động như vậy. Ta cũng coi trọng tên tiểu tử này, muốn cho hắn trở
thành người thừa kế của ta. Ngươi nói bây giờ làm sao cho phải đây ? "
Hơi cau mày, từ trên người Luân Hồi Thần đột nhiên bộc phát ra một cỗ hồn lực
hùng hậu màu ngân bạch, bên trong đó tràn đầy linh hồn hơi thở.
Tử Thần cũng không chút nào yếu thế, một cỗ hồn lực đen nhánh tràn ngập tử
vong khí tức xông ra từ trong thân thể hắn, đối chọi cùng với hồn lực của Luân
Hồn Thần.
Hai thần hồn lực đối kháng ước chừng nửa canh giờ. Cuối cùng đúng là Tử Thần
hơi kém một bậc, thân hình quơ quơ, khóe miệng tràn ra một tia máu tươi, cười
hắc hắc nói : " Luân hồi, quả nhiên a, ta còn là đánh không lại ngươi. Thôi
được rồi, thiếu niên này sẽ để cho ngươi, ta sẽ tìm kiếm người thừa kế mạnh mẽ
hơn ! "
Dứt lời, bóng dáng của Tử Thần dần dần trở nên nhạt nhòa, biến mất khỏi không
gian này.
Chuyển mắt qua, Luân Hồi Thần tiếp tục hướng Đường Miên Phong nói :
" Thiếu niên, ngươi có biết Tử Thần đến tranh đoạt ngươi là có ý gì không ? "
Đường Miên Phong ra vẻ suy nghĩ một chút, sau đó liền đàng hoàng trung thực
lắc đầu.
" Dù sao ngươi cũng là người thừa kế thần vị của ta, sớm muộn phải biết, ta
liền hôm nay nói cho ngươi biết . "
" Các vị thần trên Thần Giới cũng giống như hồn sư, hồn thú trên đại lục Đấu
La, phân chi thành các cấp bậc. Trên Thần Giới, có số lượng đông đảo nhất,
nhưng cũng sở hữu thực lực yếu nhất chính là tam cấp thần vị. Bọn họ đều trông
coi một số khí tượng trong cuộc sống. Lấy Phong Chi Pháp Tắc trên người ngươi
làm ví dụ, đó là pháp tắc thuộc về tam cấp thần vị. " Luân Hồi Thần chỉ cần
liếc mắt một cái, đã có thể nhận ra Phong Chi Pháp Tắc trên người Đường Miên
Phong.
" Nhị cấp thần vị, chủng loại rất nhiều. Có thú hệ thần vị, ví dụ như phượng
hoàng. Cũng có một ít có cường đại thần hồn, nhưng bản chất cũng là phụ trợ hệ
thần vị. Bọn họ là chiến lực chủ yếu của Thần Giới. "
" Mà nhất cấp thần vị, ví dụ như ta, chính là một người trong đó. Không giống
như Tử Thần trông coi sinh lão bệnh tử, ta là trông coi linh hồn chuyển thế.
Đây là lực lượng cao cấp nhất thuộc về Thần Giới."
" Không dừng lại ở đây, ở phía trên còn có năm Chí Tôn Thần thuộc về hội ủy
viên Thần Giới. Bọn họ theo thứ tự là Tịnh Hóa Chi Thần, Huyết Thần, Sinh Mệnh
Nữ Thần, Hủy Diệt Chi Thần, cùng với Tu La Chi Thần . "
" Đương nhiên, Thần Giới còn có một vị Thần Vương. Nhưng là trước mắt, không
có ai biết được bộ dạng của Thần Vương như thế nào, cũng không có biết Thần
Vương trông coi thứ gì. Điều đó từ xưa đến nay vẫn là một bí mật. "
Đường Miên Phong đang nghe như si như say, bỗng thấy giọng nói của Luân Hồi
Thần im bặt đi, không khỏi cảm thấy nghi ngờ, ngẩng đầu lên đã thấy hắn ngồi
thở hồng hộc :
“ Đợi tí, nói nhiều quá, khô cả họng... Nghỉ tí rồi nói tiếp. “ Sau đó hắn
không biết từ đâu lấy ra một chén trà, lập tức uống cạn.
Bài thuyết trình của Luân Hồi Thần lại tiếp tục.
" Mà ta, Luân Hồi Thần, mặc dù thuộc về nhất cấp thần vị, lại có thực lực
không kém chút nào so với năm Chí Tôn Thần. Ta trông coi chính là linh hồn mà
bất luận kẻ nào cũng phải có. "
" Tử Thần tên kia mặc dù thực lực so với nhất cấp thần vị mạnh hơn, nhưng cuối
cùng trông coi chẳng qua là loài người sinh lão bệnh tử. Đối với thần mà nói,
sinh lão bệnh tử thật ra cũng không quan trọng. Tuổi thọ của chúng ta, ngay cả
chính bản thân mình cũng không thể biết được dài bao nhiêu. "
" Về phần nguyên nhân Tử Thần tới tranh đoạt truyền nhân rất đơn giản. Lịch
đại Luân Hồi Thần cùng Tử Thần đều có một loại thần hồn dung hợp kỹ rất đặc
thù : Phách Tiêu Hồn Tán. Loại thần hồn dung hợp kỹ này, nếu là sử dụng sau
khi thành thần cũng không kỳ lạ. Thế nhưng nếu ở trước khi thành thần xuất ra,
như vậy bên nào có linh hồn lực mạnh mẽ hơn sẽ chiếm nắm trong tay quyền chủ
động, cũng sẽ đối với vị thần còn tại vị có lợi ích rất lới, thậm chí tiến
thêm một bước đột phá thành Chí Tôn Thần đều không phải là không thể nào . "
" Chúng ta ở đại lục này dò xét qua, linh hồn của ngươi chính là mạnh mẽ nhất
trong loài người. Coi như là linh hồn của con trăm vạn năm hồn thú duy nhất
cũng không thể so sánh được với ngươi. "
Dứt lời, bên trong con người từ đầu đến cuối đều chỉ là bình thản của Luân Hồi
Thần bỗng xuất hiện gợn sóng, ánh mắt mong đợi nhìn Đường Miên Phong :
" Sau khi nghe được nguyên nhân ích kỉ của ta, ngươi còn muốn trở thành truyền
nhân của ta, kế thừa Luân Hồi thần vị sao ? "
Trong ánh mắt mong chờ của Luân Hồi Thần, Đường Miên Phong bỗng nhiên mỉm
cười, gật gù.
Thấy vậy, vẻ mặt luôn luôn lãnh đạm của Luân Hồi Thần không khỏi lộ ra mỉm
cười vui mừng. Hắn đứng dậy đi đến chỗ Đường Miên Phong, ngón tay lóe ra ngân
quang, bắn vào chính giữa mi tâm.
“ Hi vọng có một ngày ngươi sẽ ngồi vào vương tọa của ta. “ Thân ảnh của Luân
Hồi Thần mờ dần, nhạt dần, sau đó biến mất hẳn. Lời nói của hắn vẫn quanh quẩn
bên tai Đường Miên Phong.
“ Ngồi cái con khỉ, dám can đảm cướp mất người kế vị của ta, hai người các
ngươi chán sống rồi. Cút trở về cho ta “
Bỗng một tiếng quát vang lên. Một vết nứt hiện lên trong không gian xám xịt
này, tiếp theo đó là hai thân ảnh từ trong đó bay ra.
“ Không ngờ lại là vị đại nhân này. “ Luân Hồi Thần cùng Tử Thần nhìn nhau, lộ
ra vẻ cay đắng. Sau đó cả hai đưa mắt về phía Đường Miên Phong, ánh mắt đều
hiện lên phức tạp.
Một người nữa từ trong hư không chui ra, bất thình lình chính là gã thanh niên
tuấn tú khi nãy. Hắn có vẻ đang cực kỳ tức giận, ánh mắt hung ác nhìn chằm
chằm Tử Thần cùng Luân Hồi Thần.
“ Có gì từ từ nói... “ Vẻ cười đùa tí tửng của Tử Thần cùng vẻ mặt lãnh đạm
của Luân Hồi Thần trong lúc này đều không hẹn mà biến mất, từng li từng tí cầu
xin người vừa đến.
“ Muốn nói chuyện hả ? “ Người thanh niên kia bỗng nhiên nở nụ cười với hai gã
thần. Hai người sau giống như phát hiện cây cỏ cứu mạng, gật đầu lia lịa như
gà mổ thóc.
“ Binh “ “ Bốp “ “ Bốp “ “ Binh “ Từng tiếng đấm đá vang lên trong mảnh không
gian này.
“ Này thì nói này... Này thì chuyện này... Lúc cướp mất người thừa kế của ta
sao không đợi để “ nói chuyện “ ? “
Một canh giờ sau.
“ Sảng khoái !!! “ Người thanh niên kia thở ra một hơi. Phía sau hắn là hai
cái đầu heo tím bầm đi theo sau.
Đường Miên Phong từ lâu đã trợn mắt ngoắc mồm nhìn những thứ này. Hắn không
ngờ được hai tên nhất cấp thần lại bị người thanh niên kia đánh đập tàn nhẫn
như vậy.
Trong lòng Đường Miên Phong bỗng sinh ra một cảm giác giống như mình bị người
lừa mà không hề hay biết. Nhất thời, ánh mắt hoài nghi nhìn chằm chằm Luân Hồi
Thần.
Ánh mắt của hắn khiến cho Luân Hồi Thần cực kỳ khó chịu, thế nhưng sự thực bày
ra trước mắt làm hắn cũng không tiện nói gì. Cung kính giới thiệu người thanh
niên kia cho Đường Miên Phong
“ Vị đại nhân này chính là một trong năm Chí Tôn Thần mà ta đã kể cho ngươi,
Tịnh Hóa Chi Thần. “
Team Đang Bí Ý Tưởng.