Người đăng: ٩(^‿^)۶
“Ba ba đi, ba ba, người tại sao phải đi?” Nhìn bức thư trên tay, Đường Tam
thì thào nói, ngay cả Đường Miên Phong cũng vẻ mặt xuất thần nhìn bức thư
trên tay Đường Tam.
Lão Kiệt Khắc nhìn bộ dáng thất thần của Đường Tam, cười khổ nói: "Tên Đường
Hạo này đi một chút điểm báo hiệu đều không có, hôm trước ta còn tới để cho
hắn làm công cụ, hắn này vừa đi, sau này chúng ta còn muốn phải tìm một gã thợ
rèn mới được. Người này, thật sự là quá không có trách nhiệm rồi."
Không khí trong căn phòng trở về trầm mặc . Nhìn vẻ mặt nặng nề Đường Tam cũng
Đường Miên Phong, Tiểu Vũ cũng không nói gì.
“ Ai, thôi, gia gia đi về trước . Có truyện gì các ngươi cứ tìm ta “ Vẫn là
lão Kiệt Khắc phá vỡ trầm mặc . Nói xong cũng bất đắc dĩ lắc đầu rời đi.
Nén bi thương, Đường Tam cùng Đường Miên Phong đứng dậy, tiễn lão Kiệt Khắc
rời đi . Sau đó, bọn họ cũng không mở miệng, cả ba người đều thu thập gian
nhà.
Cùng lúc đó, tại Nặc Đinh học viện cũng xuất hiện một bóng người mà không ai
ngờ tới.
"Phanh, phanh, phanh" lúc này, tiếng đập cửa đột nhiên vang lên.
Đại sư cau mày, bình thường ngoại trừ Đường Tam, căn bản sẽ không có người tới
nơi này của hắn.
"Mời vào." Đại sư đặt quyển sách trong tay xuống, nhàn nhạt nói.
Cửa mở, một thân ảnh cao lớn từ bên ngoài đi đến. Hắn mặc một thân đơn giản
màu xám trường bào, mái tóc đen rối loạn phi tán tại trên vai, trên khuôn mặt
già nua có khắc đầy tang thương, một đôi mắt hồn trọc tựa hồ đã tới những năm
tháng cuối cùng của cuộc sống, cùng ngoại mạo mới khoảng năm mươi tuổi của hắn
có chút không tương xứng.
"Chào ngài, Đại sư." Thanh âm của người đến trầm thấp mà có chút khàn khàn.
Không biết tại sao, khi người này trong khi vừa bước vào cửa, toàn thân Đại sư
đều hạ ý thức khẩn trương lên, ngay cả hồn lực cũng không tự giác được trải
rộng toàn thân.
"Ngươi là?" Chậm rãi đứng lên, trong mắt Đại sư toát ra vài phần nghi hoặc.
Người áo xám nhàn nhạt nói: "Nói ra, chúng ta hẳn là có hai mươi năm không gặp
rồi. Với bộ dáng đồi bại của ta hiện nay, cũng khó trách ngươi không nhận ra
ta. Ta gọi là Đường Hạo."
Đại sư lập tức mở to hai mắt, khiếp sợ định nói gì nhưng bị Đường Hạo khoát
tay ngăn cản.
Hai người trò truyện với nhau hồi lâu, sau đó Đường Hạo cũng bỏ đi . Nội dung
cuộc đối thoại cũng không có ai biết, chỉ có Đường Hạo cùng Đại sư Ngọc Tiểu
Cương rõ ràng.
............................................
Mặt trời hạ xuống phía tây, ở không xa tiệm rèn của Đường Hạo, có hai thân
ảnh đứng lẳng lặng ngồi trên tảng đá. Từng tia nắng đỏ hồng còn sót lại ,
chiếu lên thân họ càng tăng thêm vẻ mỹ lệ.
Không khí trầm mặc, chỉ có những thanh âm rèn đúc, đập sắt do đang Đường Tam
điên cuồng rèn vũ khí từ lò rèn truyền ra.
Đột nhiên, Đường Miên Phong nói với Tiểu Vũ
“ Tiểu Vũ, cảm tạ ngươi vẫn luôn bên cạnh ta “
Tiểu Vũ nghe vậy sửng sốt, nhìn khuôn mặt tuấn tú của Đường Miên Phong đột
nhiên bật cười, nói
“ Nói ngốc gì vậy, xem ra ba ba ngươi rời đi làm ngươi lú lẫn cả người rồi
phải không ? Yên tâm đi, các ngươi sớm muộn cũng sẽ gặp lại thôi “
Sau đó nàng quay mặt đi, nói thầm “ Phải là ta cảm tạ ngươi mới đúng “
Đường Miên Phong cũng không nghe thấy nàng nói, chỉ nhìn về phía phương xa ,
thì thào “ Phải a, chúng ta rút cục sẽ gặp lại mà thôi “ Nói xong, hắn cũng
quét đi vẻ ủ rũ khi nãy.
Nhìn về phía Tiểu Vũ, bộ dáng mềm mại và khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào bị ánh
hoàng hôn chiếu rọi, Đường Tam không khỏi nở nụ cười, trong lòng hơi xúc động
. Đường Miên Phong đột nhiên thốt ra
“ Tiểu Vũ, làm của ta nữ bằng hữu được không ? “
Nghe Đường Miên Phong đột nhiên biểu lộ, Tiểu Vũ sững sờ, lăng thần nhìn hắn
, vẻ mặt không biết phải làm sao
“ Ta, ngươi .... “ Nàng khuôn mặt đỏ rực, nói không ra lời
Đường Miên Phong lập tức không do dự, ôm nàng vào lòng “ Tiểu Vũ, ta đã quý
mến ngươi từ cái nhìn đầu tiên, ngươi hoạt bát, ngươi đáng yêu, tất cả đều
thật sâu đánh động ta “
Tiểu Vũ nghe lời hắn nói, trong lòng thật sâu chấn động, cũng không nói gì ,
để mặc hắn ôm lấy chính mình.
Một lúc sau, nàng ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào hai mắt của Đường Miên Phong
, hỏi
“Nếu có một ngày, có rất nhiều người muốn giết ta, những người đó ngươi lại
đánh không lại, vậy làm sao bây giờ?”
Đường Miên Phong không do dự, ánh mắt kiên định, trên mặt nở nụ cười nhàn
nhạt đáp
“ Vì ngươi, ta có thể cùng cả thế giới là địch . Nếu những người đó muốn động
đến ngươi, vậy xin mời bước qua thi thể của ta đi “
Nhìn nụ cười nhàn nhạt của hắn, ánh mắt chân thành kiên định, Tiểu Vũ thật
sâu xúc động trong lòng, nàng ngơ ngác nhìn Đường Miên Phong . Sau đó, một
giọt nước mắt lăn từ trên mi của Tiểu Vũ, nàng òa khóc, lao vào trong lòng
Đường Miên Phong.
Hắn ôm nàng, vuốt ve tấm lưng mảnh khảnh nhẵn nhụi của nàng, cũng không nói
, để mặc cho nàng khóc . Trong lòng hắn thầm thề độc
“ Ta sẽ không để cho ngươi phải rơi thêm một giọt nước mắt nào nữa “
Sau đó, mắt hắn bắn ra từng tia sát quang “ Thiên Đạo Lưu, ngươi sẽ phải trả
giá thật nhiều “
Tiểu Vũ khóc xong mệt nhoài, cũng nằm trong lòng hắn thiếp đi . Cùng lúc ấy ,
Đường Miên Phong trong đầu hiện lên một đạo thanh âm lạnh lùng
“ Chúc mừng ký chủ ,công lược đối tượng Tiểu Vũ đề cao với ngài hảo cảm + 20 .
Trước mắt Tiểu Vũ đối với ngài hảo cảm độ là 90 . Nhiệm vụ “ Công lược Tiểu Vũ
“ tiến độ 90/100”
Nghe được thanh âm này, Đường Miên Phong nhìn Tiểu Vũ ánh mắt càng phát ra
nhu hòa trìu mến, càng phát ra thương yêu . Hắn lẳng lặng ở dưới bóng chiều
tà ôm nàng ngủ.
.........................
Năm năm sau
Ba Lạp Khắc vương quốc, phía nam Thiên Đấu đế quốc, cùng Pháp Tư Nặc hành tỉnh
tiếp nhưỡng, nói là vương quốc, kỳ thật diện tích của nó chỉ có lớn bằng ba
phần tư của Pháp Tư Nặc hành tỉnh, phụ thuộc vào Thiên Đấu đế quốc, một trong
tứ đại vương quốc trong cảnh nội của Thiên Đấu đế quốc. Ba Lạp Khắc quốc vương
Côn Đức Lạp là đường đệ của quốc vương Thiên Đấu đế quốc Áo Khố Lạp.
Cảnh nội của Ba Lạp Khắc vương quốc có hai tòa thành thị trọng yếu nhất, một
tòa chính là Ba Lạp Khắc vương Côn Đức Lạp ở lại cũng thành Ba Lạp Khắc thành,
nơi này là trung tâm chính trị và kinh tế của cả Ba Lạp Khắc vương quốc. Mà
một tòa thành thị còn lại là Ba Lạp Khắc vương quốc cảnh nội, trung ương của
Lập Mã bình nguyên nơi phì nhiêu nhất, có Tác Thác thành của Ba Lạp Khắc được
xưng là vựa lúa.
Hai tòa thành thị này đều có trọng binh đóng, là trọng trung chi trọng của cả
vương quốc.
Tác Thác thành là một tòa đại thành thị, điểm này từ phối trí đệ tam cấp của
Vũ hồn chủ điện là có thể nhìn ra.
Lúc này vừa qua giữa trưa, trời nóng như hỏa, cửa tây của Tác Thác thành đi
vào ba người tuổi trẻ. Nhìn qua, bộ dáng của bọn họ đều chỉ có hơn mười tuổi,
trên người cũng không có mang hành lý gì, hai nam một nữ, chính là Đường Miên
Phong đám người.
Mười một tuổi Đường Miên Phong, thân hình không khác nào một đại hài tử mười
ba mười bốn tuổi, bạch kim tóc dài tùy ý xõa đến bả vai, tướng mạo nghiễm
nhiên soái không thể bàn cãi, một thân bạch nguyệt sắc y phục càng phát ra
phiêu miểu xuất trần như tiên nhân, trên ngón tay phải còn đeo một chiếc nhẫn
màu xanh, oánh nhuận như ngọc, mặt trên có hình một con rồng, chính là Bích
Hải Giới.
Đường Tam tuy không sánh được Đường Miên Phong, nhưng cũng tướng mạo thanh tú
, bộ dáng nhìn qua mười hai, mười ba tuổi, thân cao khoảng một thước bảy, mặc
một bộ trang phục màu lam nhạt, rất lanh lợi. Bên hông quấn quanh một cái đai
lưng có hai mươi bốn khỏa ngọc thạch, tướng mạo tuy không tính anh tuấn, nhưng
làm cho người ta một loại cảm giác rất dễ dàng thân cận. Khóe miệng thủy chung
mang theo một tia cười nhàn nhạt.
Về phần Tiểu Vũ, mười một tuổi nàng, trổ mã càng phát ra thủy linh, làm
người ta cảm thấy kinh diễm .Tóc dài màu đen mượt mà được tết thành chiếc đuôi
sam, cho dù là đã tết nhưng vẫn như trước dài quá tiểu thối, trên thân mặc một
kiện y phục nhỏ màu phấn hồng, mang vóc người đã bắt đầu phát dục bó chặt, nếu
nói trước ngực còn chưa đủ lớn, vậy chiếc eo thon, nhỏ nhắn không đủ một vòng
tay của nàng sẽ làm vô số cô gái hâm mộ rồi.
Giờ phút này, Tiểu Vũ đang kéo tay Đường Miên Phong, làm nũng nói
“ Tiểu Phong ca, ngươi cõng nhân gia đi mà, ta thật sự mệt chết rồi“
Đường Miên Phong buồn cười nhìn Tiểu Vũ
“ Ta thấy ngươi đi nãy giờ, đâu có đổ chút mồ hôi nào, làm sao mà mệt chết
được chứ “
Tiểu Vũ quệt miệng, mặt hiện lên vẻ hơn dỗi, phồng hai má nói
“ Mặc kệ, ta muốn ngươi cõng ta “
Đường Miên Phong lắc đầu “ Thiệt là hết cách với ngươi “ Sau đó cũng chiều
theo ý Tiểu Vũ, cõng nàng lên . Một bên Đường Tam cười ôn hòa, nhìn tất cả
những việc này.
Chỉ một lúc sau, ba người đã đi đến một cửa hàng, mặt tiền cũng không lớn
nhưng có vẻ khác với các cửa hàng khác, trên biển quảng cáo lại có khắc kí
hiệu của vũ hồn điện.
Cửa hàng đang mở cửa, nhìn qua bên trong có chút hôn ám, ba người đi vào, một
cổ năng lượng ba động đặc thù nhất thời lập tức hấp dẫn chú ý của bọn họ, loại
năng lượng ba động này rất giống với Vũ hồn điện, nhưng yếu hơn một chút. Trải
qua Đại sư dạy dỗ, Đường Miên Phong biết, lý do là vì đây có hồn đạo khí.
Ba người tùy ý đi dạo trong cửa hàng, đột nhiên một khối thủy tính lớn bằng
đầu người hiện lên trong mắt họ . Khối thủy tinh nọ nhìn qua cũng rất bình
thường, có thể nhìn xuyên qua được, bên trong có một tảng lớn tạp chất màu
vàng xám, được đặt gần cửa ra vào nhất . Nhìn thấy khối thủy tinh đó, Đường
Tam cùng Đường Miên Phong hơi ngạc nhiên, hai mắt nhìn nhau vui mừng, đồng
thời bật thốt lên
“ Long tu châm “