Ngộ Cầm Ý ( 1 )


Người đăng: ٩(^‿^)۶

Chương 196 : Ngộ cầm ý

"Đây là . . . Trong truyền thuyết ma cầm ! Tiểu Phong gặp cửa ải khó đây. "

Đường Khiếu nhận ra thanh ma cầm danh chấn muôn đời, không khỏi nhướng mày,
cảm thấy lo lắng cho Đường Miên Phong.

Còn lại Phong Hào Đấu La cường giả cũng nhăn mày lại, nhìn qua khuôn mặt tuyệt
mỹ của người thiếu nữ, trong ánh mắt ẩn sâu một tia kiêng kị.

Đoạn Hi Cầm tên tuổi rất lớn, không nói danh chấn muôn đời cũng không xê xích
gì nhiều. Một vị Phong Hào Đấu La nắm trong tay Đoạn Hi Cầm, thậm chí còn có
thể thay đổi toàn bộ kết quả trận chiến. Cho nên, mọi người tại đây nhận ra
thanh ma cầm này, không khỏi trong lòng cả kinh.

" Coi như các ngươi còn có mấy phần nhãn lực. Không sai, võ hồn của Vũ Ngưng
chính là thượng cổ ma cầm, tên viết : Đoạn Hi. "

Long Vô Bệnh cười lạnh nhìn đám người Đường Khiếu, vẻ đắc ý không chút nào giữ
lại, biểu hiện rõ rệt trên mặt hắn.

“ Bớt nói nhảm, ăn ta một chùy rồi nói. “ Đường Hạo quát lớn một tiếng, thanh
Hạo Thiên Chùy khổng lồ đập về phía Long Vô Bệnh.

Long Vô Bệnh vẫn vẻ mặt như thường, đã có người đỡ lại đòn công kích cho hắn.
Một cỗ khung xương xám trắng, tay phải nắm chặt cốt thuẫn, chặn lại Hạo Thiên
Chùy. Một viên đầu lâu nương theo trứ thân thể lay động, phát sinh " két két "
âm thanh, ở sâu trong hốc mắt, càng là lóe ra hai luồng xanh thăm thẳm lục
hỏa.

Bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ này, không phải Diệp Tà còn ai
vào đây.

“ Ngươi luyện hóa hắn trở thành thân ngoại hóa thân của mình ? “ Vừa chạm vào
cốt thuẫn, Đường Hạo lập tức nhận ra Diệp Tà đã mất đi ý thức của mình, mặc
theo Long Vô Bệnh điều khiển.

“ Khà khà, có chút kiến thức. “ Long Vô Bệnh cũng không hề phủ nhận, mà cười
lớn một tiếng.

Trở lại bên kia. Ánh mắt của Hạ Vũ Ngưng cực kỳ yên tĩnh, nhàn nhạt lườm Đường
Miên Phong một cái. Tâm niệm vừa động, Đoạn Hi ma cầm bay đến trước người
nàng, tản mát ra băng thiên liệt địa khí tức kinh khủng, tùy thời có thể
thượng kích thanh minh, hạ công hoàng tuyền.

" Hừ, Phục Long thì sao ? Chấn Thiên thì có là gì ? Ta còn muốn nghịch thiên,
không ai có thể cản !" Đường Miên Phong lạnh lùng quát một tiếng.

Võ hồn nhanh chóng thay đổi, không còn là Hàn Uyên Kiếm nữa. Hồn ấn của Đường
Miên Phong xuất hiện lần thứ hai, đồ án bên trong đã biến thành một con hồn
thú tựa hổ liền không giống hổ. Trên lưng nó có một đôi cánh màu máu, trên đầu
cũng có một cái sừng đỏ tía.

Hồn hoàn thứ năm của Đường Miên Phong sáng lên, trên tay hắn liền có thêm một
chiếc hình bán nguyệt màu tím cổ cầm.

Đường Miên Phong ngồi khoanh chân xuống, bắt đầu gảy đàn. Không giống như Hạ
Vũ Ngưng cực kỳ chăm chú gảy đàn, ánh mắt của Đường Miên Phong lại nhìn chăm
chú, tập trung trên người nàng, quan sát nhất cử nhất động của Hạ Vũ Ngưng. Tử
quang trong mắt lấp lóe.

Đường Miên Phong không chỉ sử dụng đến Sharingan, mà còn mở ra trạng thái Long
Phượng Thiên Nộ nữa.

Con ngươi của hắn không còn là màu đen nữa, mà đã trở thành màu tím, xung
quanh còn có ba câu ngọc màu bạc chuyển động cực nhanh. Theo ba câu ngọc
chuyển động, động tác của Đường Miên Phong lại thần kỳ giống y hệt với Hạ Vũ
Ngưng.

Không chỉ động tác, mà còn hồn lực vận chuyển cũng được Đường Miên Phong từng
li từng tí sao chép y hệt Hạ Vũ Ngưng, hai người cứ như vốn là một mà phân
thành hai vậy, giống như tâm đầu ý hợp, tâm hữu linh tê.

Nhìn thấy động tác của Đường Miên Phong, ngoài mặt thì Hạ Vũ Ngưng vẫn không
có bất cứ biểu tình gì, thế nhưng trong lòng lại cực kỳ bất đắc dĩ. Tuyệt
chiêu mà mình đắc ý nhất lại bị địch thủ sao chép, cảm giác này ai có thể
hiểu.

" Leng keng."

“ Leng keng. “

Hai tiếng thanh thúy cầm âm vang lên, giống như nước chảy đụng đá xanh, như
chim hoàng oanh hót vang trời cao, bỗng nhiên theo Đoạn Hi Cầm cùng Cửu Âm Ma
Cầm truyền ra, rung khắp khắp Thiên Đấu đế quốc. Mọi người phảng phất nhìn
thấy hoa lá đầy trời, chim muông khắp nơi bay múa.

Theo cầm âm vang lên, Đường Miên Phong thần tình càng ngày càng bình tĩnh,
cuối cùng giống như trước ôn uyển, gợn sóng vô kinh.

Đánh đàn chú trọng tâm tình, tâm như không tĩnh, như thế nào tấu lên tuyệt thế
tiên âm ?

Trong chốc lát, toàn bộ khí thế trên người Đường Miên Phong lập tức thay đổi,
không còn là cửu thiên thập địa duy ngã độc tôn, mà là trở nên đạm bạc yên
lặng. Hắn giống như khám phá hồng trần, không thiên kiếp tự thành tiên, hiểu
rõ cuộc đời ảo huyền vô thượng, không hề bận tâm, bốn phía hết thảy thanh âm
phảng phất đều biến mất, tâm thần tiến vào một loại trạng thái, một loại cảnh
giới vô ngã trước nay chưa từng có.

Lúc này không chỉ trong mắt Đường Miên Phong có đàn, trong thức hải của hắn
cũng xuất hiện một Đường Miên Phong, toàn thân phát ra màu vàng, lợi dụng tinh
thần lực mạnh mẽ tạo thành một thanh cổ cầm, động tác cùng hắn không chút nào
khác biệt.

Đường Miên Phong cùng Hạ Vũ Ngưng tấu đàn, hai thân ảnh liền xuất hiện trên
bầu trời, một đen một xám, một rồng một ma.

Thiên Ma kia tự nhiên là do Đoạn Hi Cầm của Hạ Vũ Ngưng tạo thành, thân cao
vạn thước, ba đầu sáu tay. Mỗi cánh tay của hắn đều cầm một loại vũ khí.

Hắc Long đương nhiên là do Đường Miên Phong sử dụng Cửu Âm Ma Cầm tạo thành.
Tuy động tác của hắn giống y như của Hạ Vũ Ngưng, thế nhưng ý niệm của hai
người vốn là khác nhau. Một người là muốn phục long, người còn lại nhưng là ý
định phục ma. Lý niệm khác nhau, tự nhiên hiệu quả liền khác nhau.

Rồng, ma vừa mới xuất hiện, lập tức lao vào cắn xé lẫn nhau.

Hắc Long khẽ hé miệng, băng sương long tức bắn về phía Thiên Ma. Dòng lũ xanh
thẳm trong nháy mắt liền bọc lại đối phương.

Thiên Ma giơ lên cánh tay, lập tức xung quanh hắc khí trở nên hỗn loạn, hướng
về cánh tay của hắn hội tụ.

Phảng phất gầm nhẹ một tiếng, một đao chém ra. Hắc khí tụ tập, hóa thành ánh
đao thật dài, bổ về phía long tức.

“ Ầm. “

Một âm thanh trầm thấp vang lên, long tức dần dần bị ánh đao đẩy lùi, từng sợi
hắc khí không ngừng ăn mòn năng lượng của nó.

Hắc Long làm sao có thể dễ dàng chịu thua như vậy.

Băng sương bão lũ che ngập bầu trời. Liệt diễm hỏa cầu, khác nào lưu tinh,
liên miên không dứt đánh vào trên người Thiên Ma. Hắc khí trên người Thiên Ma
nhanh chóng ảm đạm, ngay sau đó liền tan biến trong hư vô.

“ Rống. “ Tiếng rồng ngâm gào thét kinh hãi muôn loài. Tuy Thiên Ma bị Hắc
Long đánh tan, nhưng một đao của đối phương cũng khiến nó bay ngược mà ra,
trước ngực có một đạo vết thương sâu đến tận xương. Mà liền ở trên vết thương
kia, càng là có từng sợi từng sợi hắc khí không ngừng thâm nhập vào bên
trong, càng khiến cho Hắc Long cảm nhận được nỗi đau thực cốt.

“ Phốc. “ Phục Long Chấn Thiên bị phá, Hạ Vũ Ngưng liền phun ra một ngụm máu
đen, chứng tỏ nàng đã bị nội thương. Thi triển Phục Long Chấn Thiên Âm cuối
cùng cũng đã khiến nàng mất đi tia hồn lực cuối cùng, đã không hề đủ sức tái
chiến nữa.

Tuy nhiên, Hạ Vũ Ngưng lại không hề để ý tới điều này, mà hai mắt kinh ngạc
nhìn thiếu niên trước mắt. Hắn chỉ có mười bốn, mười lăm tuổi, thậm chí còn
chưa tới tuổi trưởng thành, vậy mà nàng lại thua hai lần liên tiếp trong tay
hắn, một lần trước còn được hắn thả chạy.

Nàng không thể nào hiểu nổi, trong thân thể “ bé nhỏ “ kia, làm sao có thể
chứa đựng lực lượng mạnh mẽ tới vậy.

Mười bốn tuổi đạt tới sáu mươi chín cấp Hồn Đế, một mình chống chọi Cực Hạn
Đấu La, tự tay đánh giết một Hồn Đấu La có thực lực của Phong Hào cường giả...
Ai còn có thể càng thêm yêu nghiệt được cơ chứ. Đường Miên Phong không ngừng
sáng lập kỳ tích, một lần lại một lần đánh vỡ niềm tin của nàng.

Hai mắt của Đường Miên Phong vẫn nhắm nghiền, từng đợt cầm âm không ngừng vang
lên trong đầu hắn, vừa gần gũi, lại vừa lạ lẫm, xa xăm, phảng phất cầm ý của
Hạ Vũ Ngưng cũng theo Phục Long Chấn Thiên Âm mà truyền lại cho hắn.

Đường Miên Phong đang lâm vào đốn ngộ. Lần thứ hai chiến đấu với Hạ Vũ Ngưng,
lần thứ hai sử dụng Cửu Âm Ma Cầm, Đường Miên Phong rốt cục cũng ngộ ra cầm ý
của bản thân mình.

Tuy Đường Miên Phong giành thắng lợi trong trận đấu với Hạ Vũ Ngưng, thế nhưng
có vẻ thế cục lại bất lợi cho hắn. Hồn sư đến từ các học viện tham gia dự thi
tử thương vô số. Cơ hồ cứ một Minh Thần Giáo giáo chúng bị diệt sát, ba hồn sư
bên phía Đường Miên Phong liền ngã xuống, lâm trận hi sinh. Ngay cả Phong Hào
Đấu La cũng chỉ còn lác đác vài người, thế nhưng trên thân cũng đã tràn đầy
thương tính, vết máu loang lổ.

"Hừ, lên cho ta !"

Cửu U cực kỳ âm lãnh quát lên một tiếng.

Bên Minh Thần Giáo, Phong Hào Đấu La vẫn còn khoảng hơn năm mươi người. Lúc
này, dưới sự dẫn đầu của Cửu U, gần bốn mươi gã Phong Hào Đấu La hướng về
Đường Miên Phong xuất kích. Mỗi người đều tản ra khí tức kinh khủng, lấy lôi
đình chi thế, thề phải khiến Đường Miên Phong táng thân tại nơi này !

Đây cũng chính là mệnh lệnh của Long Vô Bệnh đối với bọn họ.

"Thần khúc . . . Định Phong Âm."

Đường Miên Phong thần tình lạnh nhạt, cả người vô hỉ vô bi, phảng phất khám
phá hồng trần phàm thế. Bàn tay thon dài của hắn đặt nhẹ trên dây đàn Cửu Âm
Ma Cầm.

" Tranh . . ."

Một tiếng cầm tiếng vang rung khắp tam thiên thế giới, giống như ngọn thu
phong, đẹp và tĩnh mịch lãnh tịch, nhẹ lay động trên trời cao vạn trượng, hạ
xuống tại vô tận thâm hải.

Lập tức, gió đứng yên, cỏ cây hoa lá cũng cùng lúc bất động, mảnh không gian
này phảng phất bị đóng băng lại.

Chỉ có cầm âm tuyệt diệu, khi mạnh khi nhẹ, lúc nhanh lúc chậm, vang vọng tại
trong trời đất.

"Chết tiệt, tiếng đàn này . . ."

Cửu U nghiến răng nghiến lợi, dốc sức liều mạng vận chuyển hồn lực trong cơ
thể, ý đồ phá tan sức phong tỏa kỳ dị này.

Đáng tiếc, Thiên Long Bát Âm mà Đường Miên Phong sáng tạo ra, làm sao có thể
bị dễ dàng đột phá như vậy ?

Nhất khúc định nhân thân.

Đây chính là Định Phong Âm, khúc mở đầu trong Thiên Long Bát Âm của Đường Miên
Phong.

Đường Miên Phong bàn tay trắng nõn gảy dây đàn, áo trắng không gió mà động,
tóc bạc không gió mà bay, cả người khí chất càng phát ra xuất trần, giống như
chân tiên giáng trần. Phối hợp chung quanh phong cảnh đọng lại, tiếng đàn say
lòng người, càng lộ vẻ phong độ tư thái tuyệt thế, cô tịch cao lạnh.

Tuyệt đại tao nhã, quả nhiên là không tầm thường.

"Boong boong . . ."

Giống như tiên kiếm xuất vỏ, lộ ra tài năng tuyệt thế, Đường Miên Phong liên
tiếp kích thích dây đàn, gảy thần khúc. Từng tiếng đàn rung khắp cõi trần,
từng đạo vô hình tia sáng gào thét mà ra, phóng xuất ra sức mạnh to lớn kì dị,
đem mảnh không gian này triệt để đóng băng.

Chỉ có hắn một đôi bàn tay trắng nõn đang động, chỉ có Cửu Âm Ma Cầm âm đang
vang lên, cửu thiên thập địa, bát hoang đều tựa như lâm vào vinh hằng.

Một bên, Cửu U bọn người tuy nhiên bị định trụ, nhưng lại mắt lộ ra vẻ si mê.

Hạ Vũ Ngưng chỉ cảm thấy tiếng đàn này phảng phất âm thanh thiên nhiên, khiến
cho người say mê trong đó khó có thể tự kềm chế. Đương nhiên, đối tượng mà
nàng say mê tự nhiên là Đường Miên Phong.

Võ hồn của Hạ Vũ Ngưng là Đoạn Hi Cầm, từ nhỏ nàng đã quen thuộc với việc cảm
nhận tiếng đàn. Hạ Vũ Ngưng xem đàn như mạng sống của mình. Thậm chí trước khi
gia nhập Minh Thần Giáo, nàng từng lập thệ nếu có người trên phương diện cầm
kỹ vượt qua nàng, Hạ Vũ Ngưng sẽ gả cho người đó.

Đối với cầm si như Hạ Vũ Ngưng, còn gì tốt hơn cầm kỹ dùng để quyết định hôn
nhân đại sự của nàng.

Mà người làm cho nàng động tâm rốt cục xuất hiện, hắn chính là Đường Miên
Phong. Cộng thêm lần trước, đây là lần thứ hai hắn để lại dấu ấn trong lòng
nàng, một dấu ấn khó thể xóa nhòa.

“ Khúc thứ hai, Địa Hãi Thiên Kinh. “ ( Tàu Kinh Pháp Sợ )

Team Đang Bí Ý Tưởng

Cầu Thanks !!!!!

Tác giả : Ai có đứa bạn thất tình nhớ bảo vào đọc nhé.

Thất tình tự tử đu dây điện

Điện giật tê tê chết từ từ.


Đông Phương Tầm Mỹ Kí - Chương #196