Hạo Thiên Tông Đến ( 2 )


Người đăng: ٩(^‿^)۶

" Thiên Đạo Lưu lão bất tử, đừng vội kiêu ngạo. Đường Thần tới đây ! ! ! "

Theo một tiếng quát lớn tràn ngập thô bạo, hắc quang bao trùm cả bầu trời. Một
thanh vũ khí khổng lồ, toàn thân bị một đám ma văn màu vàng sậm che phủ từ
trên trời nên xuống. Tuy thanh vũ khí này cùng cây búa của Đường Hạo, Đường
Tam chênh lệch rất nhiều, thế nhưng đó không phải phải Hạo Thiên Chùy còn là
cái gì.

Đây chính là hình dạng cao cấp nhất của Hạo Thiên Chùy, biến nó từ cao cấp võ
hồn, trở thành tự cổ chí kim tuyệt thế võ hồn.

Khổng lồ Hạo Thiên Chùy đập xuống một cái, bình chướng màu vàng của Thiên Đạo
Lưu liền xuất hiện vết nứt.

Thanh Hạo Thiên Chùy màu vàng sau đó liền cấp tốc thu nhỏ. Một bóng đen xuất
hiện trên bầu trời, cầm lấy Hạo Thiên Chùy, uy thế không giảm, lập tức đánh về
phía Thiên Đạo Lưu.

“ Lão tiểu tử, ăn ta một chùy. “ Người đến cười nói sang sảng, hóa thành một
đạo hắc quang bắn xuống dưới.

“ Hừ. “ Sắc mặt khẽ biến đổi. Hồn hoàn thứ hai cùng thứ ba liên tiếp sáng lên.
Trên người hắn liền xuất hiện một bộ áo giáp màu trắng. Hoa văn hình lông chim
lan tràn khắp trên áo giáp. Sáu cái cánh sau lưng của Thiên Đạo Lưu đã biến
thành màu vàng chói lọi mà trong suốt. Nhẹ nhàng chấn động, từng gợn sóng hồn
lực lấy thân thể Thiên Đạo Lưu làm trung tâm, không ngừng toả ra.

Hai lưỡi kiếm bỗng từ hộ thủ trên áo giáp xuất hiện. Thiên Sứ Chi Kiếm xuất
hiện, giống như một đôi cánh thiên sứ, rực rỡ lên màu vàng của lửa.

Ầm !!! Thiên Sứ Chi Kiếm cùng Hạo Thiên Chùy đụng nhau, hắc bạch giao thoa,
lấy nơi tiếp xúc giữa chúng làm trung tâm, sinh ra một đợt khí bạo, thổi bay
mọi thứ.

Hồn sư của hai bên bởi luồng xung kích này mà tổn thương không nhẹ, nhất thời
ngừng tay, tập trung hồn lực bảo vệ thân thể. Ngay cả Đường gia phụ tử cùng
đám Long Vô Bệnh cũng phải tạm lánh phong mang, không dám vọng động.

Thiên Đạo Lưu cùng người áo đen giao thủ xong lập tức tách ra, mỗi người lùi
về phía sau một bước.

“ Huyết Hồng Cửu Đầu Biên Bức Vương, ngươi không ở Sát Lục Chi Đô của ngươi
làm tốt Sát Lục Chi Vương đi, còn tới đây làm gì. Còn dám giả trang Đường
Thần, ngươi muốn khiêu chiến với Thiên Đạo Lưu ta sao ? “

“ Ha ha ha, Thiên Đạo Lưu, ngươi vẫn còn tưởng ta bị con dơi cùi bắp kia khống
chế hay sao. Hắc Chùy Đường Thần ta đã trở lại rồi. “

Người áo đen uy thế bức nhân, giọng nói hào hùng ẩn lẫn hồn lực chấn rung màng
nhĩ những người khác.

Bàn về số tuổi, nếu nhìn kỹ thì người này có lẽ không khác Thiên Đạo Lưu, thế
nhưng lại kém đi một phần anh tuấn so với Thiên Đạo Lưu, nhiều một phần phong
trần tiêu sái. Khuôn mặt của hắn so với Đường Hạo có bốn phần giống nhau. Trên
trán còn có một cái hoa văn hình thanh kiếm.

“ Gia gia. “ Lời nói Đường Hạo đã xác nhận thân phận của người này. Người vừa
mới xuất hiện không ai khác, chính là tổ phụ của Đường Miên Phong cùng Đường
Tam, Đường Thần.

“ Không thể nào, ngươi không phải bởi vì thất bại trong khảo nghiệm của Tu La
Chi Thần mà bị Huyết Hồng Cửu Đầu Biên Bức Vương chiếm cứ lý trí sao ? “ Thiên
Đạo Lưu có vẻ rất khiếp sợ với sự xuất hiện của Đường Thần.

“ Có vẻ như sự xuất hiện của ta khiến ngươi rất kinh ngạc sao ? “ Đường Thần
cười lạnh một tiếng, trong mắt hiện lên một sợi tang thương.

Năm đó ai cũng Đường Thần và Thiên Đạo Lưu là đối thủ một mất một còn của
nhau. Thế nhưng không ai biết, trước đó cả hai từng là một đôi huynh đệ rất
thân thiết. Hắc Chùy Đường Thần, Bạch Kiếm Thiên Đạo Lưu, cả vị tuyệt thế đấu
la được người tôn xưng là lưỡng nhạc của Hồn Sư Giới. Năm đó danh hào của
Đường Thần chính là danh hào mà Đường Hạo dùng bây giờ, Hạo Thiên Đấu La. Còn
danh hào của Thiên Đạo Lưu cũng chính là võ hồn của hắn, Thiên Sứ Đấu La.

Mọi chuyện sẽ không có gì nếu một người con gái không xuất hiện, nàng cũng là
vị tuyệt thế đấu la thứ ba, đương kim Hồn Sư Giới đệ nhất mỹ nữ, Hải Thần Ba
Tắc Tây.

Lần đầu nhìn thấy Ba Tắc Tây, Thiên Đạo Lưu cùng Đường Thần đã bị sắc đẹp của
nàng mê hoặc, khó có thể kìm hãm tự thân, hai người cũng tự nhiên trở thành
tình địch của nhau.

Thế nhưng, không ai biết Ba Tắc Tây chỉ là cái cớ của bọn họ mà thôi, tấm màn
che còn ở phía sau.

Từ mấy chục năm về trước, một người áo đen đã tìm đến hắn. Người này từ trên
xuống dưới đều là màu đỏ như máu, da dẻ tái nhợt, lời lẽ mê hoặc Thiên Đạo
Lưu, nói cho hắn con đường thành thần.

Đối với một người khát vọng quyền lực và thực lực như Thiên Đạo Lưu, tất nhiên
điều này rất hấp dẫn. Mà điều kiện của người này, chính là Thiên Đạo Lưu phải
diệt Hạo Thiên Tông. Đường Thần biết được điều này, tự nhiên không thể nhắm
mắt làm ngơ, hai người liền từ một đôi huynh đệ, trở thành một đôi tử địch.

Sau Thiên Đạo Lưu lại nhân cơ hội Đường Thần hấp thu Tu La Thần truyền thừa mà
thả ra khí tức của La Sát Thần. Tà niệm nhập thể, nhất thời khiến Đường Thần
phân tâm, về sau liền có việc bị Huyết Hồng Cửu Đầu Biên Bức Vương khống chế.

“ Không ngờ ta lại bị huynh đệ của mình phản bội, mà người cứu ta lại là chắt
của ta. “ Đường Thần cảm thán một tiếng, trong mắt quét sạch tang thương. Từ
ái hướng về phía Đường Miên Phong gật đầu, làm người sau đầu đầy dấu chấm hỏi,
không biết mình đã gặp ông cố này ở đâu.

“ Nói nhảm đủ rồi, Thiên Đạo Lưu, kết thúc ân oán năm đó đi. “ Chỉ trong nháy
mắt, Đường Thần hai mắt liền tỏa ra khiếp người sát ý, lần nữa đánh về Thiên
Đạo Lưu.

Hai người không hổ là đã từng được tôn xưng làm hai ngọn núi không thể vượt
qua của Hồn Sư Giới, vừa đánh chính là long trời lở đất.

“ Keng... Ầm... Uỳnh. “

Lần này giao thủ, càng thêm mãnh liệt, chỉ là bộc phát ra nổ vang chi âm thì
đã cường đại đến không cách nào tưởng tượng. Kinh khủng âm ba khuếch tán,
thậm chí ảnh hưởng tới không gian xung quanh, hồn hoàn chiếu sáng tán loạn.

“ Bang “ Một tiếng nhẹ nhàng vang lên, Thiên Đạo Lưu thất thần, Thiên Sứ Chi
Kiếm dĩ nhiên bị Hạo Thiên Chùy đẩy ra, trước ngực không hề có chút phòng bị.
Đường Thần dĩ nhiên không thể nào bỏ qua cơ hội tốt như vậy, tay cầm Hạo Thiên
Chùy màu vàng đập thẳng tới ngực Thiên Đạo Lưu.

“ Loạn Phi Phong Chuy Pháp !!! “

Thân thể xoay tròn tại chỗ, Hạo Thiên Chuy trực tiếp chém ra, tạo nên một đạo
kim quang, phát ra ra cường đại hồn lực ba động. Đúng là Loạn Phi Phong Chuy
Pháp thức đầu tiên.

Đồng thời, hai hồn hoàn của Đường Thần cũng cùng lúc sáng lên, lưỡi chùy lập
tức lớn lên gấp đôi, mang theo kim quang đánh về phía Thiên Đạo Lưu.

Chùy ý lạnh lẽo trong nháy mắt phá vỡ hồn lực hộ thể của Thiên Đạo Lưu, kim
quang thậm chí ảnh hưởng tới tâm mạch của hắn.

Thiên Đạo Lưu nhất cảm thấy mình phảng phất như là một khối bọt biển khô ráo,
còn chùy ý của Đường Thần tựa như nước cuồn cuộn chảy, chậm rãi thẩm thấu vào
trong cơ thể hắn, khuếch tán, chỉ còn chờ đến tâm mạch, liền có thể hoàn toàn
đánh tan, thậm chí giết chết hắn.

“ Không tốt ! “

Trong lòng Thiên Đạo Lưu lập tức kinh hãi, hai tay đẩy ra, một đạo hồng quang
bạo thiểm, một cổ khí thế khô nóng từ trên người hắn dâng trào.

“ Ầm... Uỳnh. “

Hai tiếng bạo hưởng, một vòng tử hỏa mang theo nhiệt độ nung kim nấu thạch
mạnh mẽ khuếch tán ra bốn phía.

“ A ? “

Biểu tình trên mặt Đường Thần thay đổi, hắn cảm thấy Hạo Thiên Chùy của mình
bị một cổ nhiệt lượng bức trở lại, chùy ý trong nháy mắt liền bị đánh tan.

“ Thái Dương Chân Hỏa ? Dù là Thái Dương ta cũng đập. “ Đường Thần ban đầu là
hơi kinh ngạc một chút, sau đó liền cười gằn. Hạo Thiên Chùy bị Thái Dương
Chân Hỏa chặn lại cũng không có nghĩa là hắn sẽ thối lui.

Trên thực tế, trong mắt Thiên Đạo Lưu, Đường Thần lúc này càng thêm nguy hiểm.

Lúc trước Đường Thần tựa như một thanh tuyệt thế thần binh rời vỏ, bộc lộ tài
năng, không ai bì nổi. Như vậy hiện tại liền trở nên nội liễm, tựa như đang
chờ thời cơ, không ngừng áp súc tích lũy sức mạnh của mình, cường hoành, chậm
rãi co rút lại. Không chỉ vậy, còn có chùy ý, hồn lực, thậm chí toàn bộ lực
lượng trong thân thể hắn đều co rút lại tới cực điểm, đợi thời cơ chín muồi
liền mạnh mẽ bạo xuất. Thiên Đạo Lưu có thể khẳng định đến lúc đó lực bạo phát
của hắn tuyệt đối vượt qua công kích vừa rồi vô số lần.

Bên này Thiên Đạo Lưu cùng Đường Thần đấu một trận oanh oanh liệt liệt, rung
trời chuyển đất, thì trận đấu của Hạ Vũ Ngưng bên kia cũng không kém.

Trước người nàng là một người đàn ông lưng hùm vai gấu, khuôn mặt như đao tạc,
tóc ngắn hoa râm. Hắn giống như Đường Thần, đều là mặc áo đen xám. Tuy uy thế
tỏa ra còn lâu mới bì được Đường Thần cùng Thiên Đạo Lưu, thế nhưng cũng có
thể nói là một tôn đại thần.

Thân cao hai thước so với đủ loại người ở đây cũng không tính là rất cao, thế
nhưng vẻ áp bức từ hắn khiến người ta chỉ có thể dùng hai chữ để hình dung :
Nguy nga.

Người này nhìn qua cùng Đường Hạo giống đến bảy, tám phần, thế nhưng bộ dáng
của hắn lại trông trẻ hơn Đường Hạo vài tuổi.

Mênh mông rộng lớn, phô thiên cái địa hơi thở tập trung trên người Hạ Vũ
Ngưng, đem nàng khóa chặt lại.

Khuôn mặt tuyệt mỹ của Hạ Vũ Ngưng không chút cảm tình nhìn người trước mắt.
Một lúc sau chậm rãi khẽ hé môi son, thanh âm lạnh băng mà lanh lảnh như tiếng
hót của chim hoàng yến vang lên :

“ Tiểu nữ xin lãnh giáo Khiếu Thiên Đấu La cao chiêu. “

Người trước mặt nàng đúng là tông chủ của Hạo Thiên Tông, đại ca của Đường
Hạo, một trong những phong hào đấu la mạnh nhất của Hạo Thiên Tông, Khiếu
Thiên Đấu La, Đường Khiếu.

Team Đang Bí Ý Tưởng.


Đông Phương Tầm Mỹ Kí - Chương #194