Minh Thần Giáo Đột Kích ( 3 )


Người đăng: ٩(^‿^)۶

“ Bất cẩn rồi. “ Đường Miên Phong thầm nói một tiếng, sau đó lấy tay xóa đi
vết máu ở khóe miệng. Tiên Nhân Thân Thể lập tức phát động, chẳng mấy chốc vết
thương của hắn.

Hồn hoàn thứ tư năm của Đường Miên Phong sáng lên.

“ Thiên Tinh Song Long ! “ Một đầu cự long từ Hàn Uyên Kiếm hiện lên, sau đó
tách ra làm hai, lấy uy thế giống như hồng thủy ngập trời, xông về phía Hướng
Thiên Tiếu. Mặc dù chỉ nhìn sơ qua, nhưng Hướng Thiên Tiếu biết nếu như mình
bị công kích của Đường Miên Phong đánh trúng, không chết thì cũng mất nửa cái
mạng.

Hướng Thiên Tiếu trong lòng suy tính, thế nhưng động tác dưới chân cũng không
hề chậm chạp, nhanh chóng lùi về phía sau, đồng thời hồn hoàn thứ hai của hắn
cũng lóe lên một chút.

Một đôi cánh to lớn màu đen từ phía sau lưng Hướng Thiên Tiếu mọc ra, hắn lập
tức mượn sức gió bay lên trời, lên độ cao trăm trượng, ý đồ tránh thoát song
long công kích.

Thế nhưng hồn kỹ thứ năm của Đường Miên Phong lại đơn giản như vậy sao ?

Chỉ thấy hắn nở một nụ cười lạnh lùng, Hàn Uyên Kiếm vung lên, song long liền
xông thẳng lên trời, nhằm hướng Hướng Thiên Tiếu mà nhe nanh múa vuốt.

Hướng Thiên Tiếu vừa định né tránh lần nữa, lại phát hiện mình căn bản là
không cách nào động đậy. Thân thể của hắn bỗng nhiên cứng đờ, như bị ngàn vạn
sợi dây trói lại vậy.

“ Đường... Miên... Phong ! “ Hướng Thiên Tiếu gằn từng chữ, cặp mắt đỏ ngầu
nhìn Đường Miên Phong, đủ để thấy sự phẫn nộ của hắn. Tuy từ sắc mặt của Đường
Miên Phong hắn không thể nhìn ra bất cứ tin tức gì, thế nhưng Hướng Thiên Tiếu
chắc chắn việc mình không thể động đậy là do Đường Miên Phong.

Phong Chi Tù Lung.

Đường Miên Phong lợi dụng Phong Chi Pháp Tắc tạo thành lồng giam, khiến cho
đối thủ không cách nào động đậy.

Oanh !

Thiên Tinh Song Long đánh vào trên người Hướng Thiên Tiếu liền gây ra một trận
nổ tung. Sau đó song long chẳng những không hề biến mất, mà cả hai lại hóa
thân thành hai ngọn lửa xanh lục cháy phừng phừng, nuốt trọn Hướng Thiên Tiếu.

Sắc mặt của Đường Miên Phong bỗng trở nên nghiêm túc. Mặc dù hắn hiện tại có
vẻ như đang nắm thế thượng phong, thế nhưng không biết thế nào, từ sâu thẳm
trong con tim hắn lại mách bảo chuẩn bị có chuyện không tốt xảy ra.

Vận mệnh chi lực ! Đây chính là sức mạnh mà Ngao Tuyết để lại cho hắn, vận
mệnh chi lực, lực lượng có thể đoán trước mọi sự tình, không ai có thể chạy
thoát sự dòm ngó của vận mệnh chi lực.

Quả đúng như hắn dự đoán, chỉ thấy trong đám lửa xanh lục bỗng xuất hiện ánh
sáng đỏ như máu. Sau đó Đường Miên Phong liền khiếp sợ, phát hiện hỏa diễm lại
tránh thoát khỏi sự khống chế của mình, xoay tròn tại chỗ. Nhìn như có vẻ rất
chậm, thực ra lại là nhanh chóng vô cùng, hình thành một vòng xoáy màu xanh
lục.

Việc để Đường Miên Phong càng khiếp sợ hơn còn ở đằng sau. Hướng Thiên Tiếu
lúc này đã hoàn toàn lang hóa, mở to cái mồm đầy răng nanh sắc nhọn của mình,
ngọn lửa màu xanh lục bị hắn toàn bộ hút vào trong miệng. Không những vậy, sau
khi nuốt trọn đám lửa, Hướng Thiên Tiếu còn đánh ợ một cái no nê.

Lang trảo chùi chùi khóe miệng, lộ ra một nụ cười thâm trầm, cười lạnh nói :

“ Hương vị rất tốt, còn nữa hay không ? “ Giọng nói mang vẻ khinh bỉ cùng
chẳng đáng.

“ Bị khinh thường sao ? “ Đường Miên Phong cũng nở một nụ cười lạnh.

Hướng Thiên Tiếu cực kỳ hung hăng, giống như đã nắm chắc phần thắng vậy. Đưa
tay chỉ hướng Đường Miên Phong :

“ Ngươi sẽ không chỉ có chút năng lực như vậy chứ ? Nếu thực vậy thì ngươi để
ta quá thất vọng rồi. “

Đường Miên Phong từ lúc đầu căng thẳng, đến bây giờ thở ra một hơi, chậm rãi
nhìn Hướng Thiên Tiếu nói :

“ Không ngờ ngươi còn ẩn dấu một chiêu này. Xem ra, chiêu này, cũng phải xuất
thế rồi. “

Thực ra hắn có vô số chiêu thức có thể đánh bại Hướng Thiên Tiếu, thế nhưng
ngặt vì nơi này quá đông người, không thể dễ dàng thi triển. Những chiêu thức
có lực sát thương mạnh mẽ của hắn đa số đều là dung nhập Phong Chi Pháp Tắc,
giống như Rasen Shuriken, có thể đánh sập một nửa Đấu Hồn Tràng này.

Tuy Đường Miên Phong không phải thánh nhân, nhưng hắn cũng không phải sát nhân
cuồng ma, không phải người ta trêu chọc hắn trước, Đường Miên Phong cũng lười
để ý tới bọn họ.

Hai tay hắn nắm chặt Hàn Uyên Kiếm, chậm rãi dơ ra trước người. Trong chốc
lát, một cơn gió nhẹ vi vu bay về phía Đường Miên Phong. Mặc cho mái tóc bạch
kim bị thổi bay lên, hắn cũng không có nửa phần phân thần, cẩn thận đem từng
chút từng chút hồn lực rót vào Hàn Uyên Kiếm.

“ Xoẹt “ Toàn bộ áo ngoài của Đường Miên Phong bị xé nát, một đôi lang dực
xuất hiện.

Đôi cánh màu ngân bạch nhẹ nhàng huy động, ánh sáng màu trắng lan tràn vạn
trượng làm chói mắt khán giả, ngay cả Phong Hào Đấu La cũng phải hơi híp mắt
lại. Đường Miên Phong chậm rãi cất cánh, bay lên không trung. Một đôi mắt đen
lóe ra ánh sáng quỷ dị.

Tự sáng hồn kỹ – Thiên Thần Trảm

Thiên Lang Ngân Dực – Ngân Bạch Thiên Nhận

Tổ hợp hồn kỹ, lần đầu tiên được Đường Miên Phong thi triển.

“ Vù vù “

Tiếng xé gió vang lên, thế nhưng bất luận là Đường Miên Phong hay Hướng Thiên
Tiếu cũng chưa từng di động.

Nhiều năm đi theo Long Vô Bệnh, từng bước leo lên vị trí Quang Minh Tả Sứ,
cũng không chỉ có tôi luyện cho Hướng Thiên Tiếu một thân tu vi, cũng khiến
cho hắn đối với nguy hiểm cực kỳ mẫn cảm.

Đánh hơi được khí tức kinh khủng tản mát từ phía Đường Miên Phong, Hướng Thiên
Tiếu hưng phấn cười một tiếng :

“ Đến đây đi, Đường Miên Phong. Cùng ta quyết một trận thắng bại, để xem tử
thần sẽ hướng lưỡi hái của ngài về phía ai. “

Hồn hoàn thứ tám của hắn, lần thứ hai tản mát ra ánh sáng màu đỏ.

Trên tay Hướng Thiên Tiếu xuất hiện một thanh trường thường trắng như tuyết,
mũi thương đen bóng, mắt trời chiếu xuống, phản chiếu ánh sáng bén nhọn.

“ Chuẩn bị đi, đây là công kích mạnh nhất của ta. Ma Lang Khiếu Thiên Kích !!!

Hướng Thiên Tiếu nắm trường thương, cả thân thể liền hóa thành một chùm sáng
màu đen, đánh về phía Đường Miên Phong, trong nháy mắt xuyên qua thân thể của
hắn, đánh thẳng về phía khán đài phía tây.

“ A, chạy mau ! “ Ai cũng vắt chân lên cổ mà chạy. Thế nhưng vẫn còn rất nhiều
người sợ đến nhũn cả ra, vẫn chưa hoàn hồn, vẫn đứng trên khán đài.

Ầm !!!

Kèm theo một tiếng nổ tung, vô số người vô tội tử thương.

“ Khốn kiếp, lại đánh tới khán giả. “ Tuyết Dạ đại đế nắm chặt tay, căm giận
nói một tiếng, chuẩn bị ra lệnh cho tạm ngừng trận đấu.

Thân ảnh Đường Miên Phong ở giữa không trung đang chậm rãi biến mất, hóa thành
một trận bụi mù.

Hồn kỹ thứ nhất của Hàn Uyên Kiếm – Ảnh Phân Thân.

Cùng lúc đó, trong lòng Hướng Thiên Tiếu cũng thầm kêu một tiếng không tốt. Cơ
hồ là chỉ ngay sau đó một sát na, Đường Miên Phong tay cầm Hàn Uyên Kiếm xuất
hiện ngay phía trên Hướng Thiên Tiếu. Tia sáng bảy màu bao trùm trên mũi kiếm,
từ trên chém xuống đỉnh đầu Hướng Thiên Tiếu.

Vàng, lục, lam, đỏ, cam, đen, trắng. Mỗi một màu sắc đều đại diện cho một
thuộc tính, trong đó quang mang màu lục sáng nhất, đại biểu cho Phong Chi Pháp
Tắc.

Hướng Thiên Tiếu vừa mới phát động hồn kỹ, không thể làm gì hơn là cầm ngang
thanh trường thương màu trắng đỡ lấy công kích của Đường Miên Phong.

“ Khốn kiếp, ta không cam tâm !!!! “ Theo tiếng gào thét của Hướng Thiên Tiếu,
ánh sáng bảy màu rốt cục đâm xuyên qua trường thương màu trắng, đánh thẳng vào
thân thể hắn.

“ Uỳnh uỳnh uỳnh. “

Đòn đánh làm rung động cả Thiên Đấu Thành.

“ Mau sơ tán mọi người đi ! “ Tuyết Dạ đại đệ quát lớn. Trí Lâm, Bạch Đảo Sơn,
Mộng Thần Cơ đám người nhanh chóng đi sơ tán dân cư, còn một đám Phong Hào Đấu
La thì mau chóng bay về các góc của Đại Đấu Hồn Tràng, tạo thành kết giới,
ngăn không cho vụ nổ lan ra xa.

Mọi người nín thở nhìn về phía đám bụi mù gây ra do đòn đánh của Đường Miên
Phong.

Khói bụi qua đi, lộ ra tình hình bên trong, mọi người ai ai cũng cảm thấy
khiếp sợ.

Nhờ đòn đánh khi nãy của Hướng Thiên Tiếu mà khán giả nơi đây đã toàn bộ rời
đi, cho nên hầu như không gây ra thiệt hại về nhân mạng. Thế nhưng đòn đánh
của Đường Miên Phong vẫn phá huỷ một mảng lớn kiến trúng. Gần như toàn bộ ba
phần tư khu vực phía tây Đại Đấu Hồn Tràng đều bị san thành bình địa, không
còn vật gì sót lại, để lại một nét cắt khổng lồ, không biết kéo dài tới tận
đâu.

Vẻ mặt của Đường Miên Phong mười phần nghiêm túc nhìn về phía phương xa, lang
dực không ngừng vũ động bay trên bầu trời. Mà ngay phía dưới hắn, không ai
khác, chính là Minh Thần Giáo Quang Minh Tả Sứ, Hướng Thiên Tiếu.

Bộ dạng của Hướng Thiên Tiếu bây giờ chỉ có thể dùng thê thảm không tả nổi để
hình dung.

Thân thể của hắn từ trên xuống dưới đâu đâu cũng có vết thương. Tay phải, chân
phải của Hướng Thiên Tiếu đã bị huỷ diệt bởi đòn đánh của Đường Miên Phong.
Nửa người của hắn hoàn toàn biến mất, không còn gì sót lại. Mặc dù Hướng Thiên
Tiếu đã dùng toàn bộ hồn lực để bảo vệ khuôn mặt của mình, thế nhưng mặt của
hắn cũng biến dạng cực kỳ nghiêm trọng. Mắt phải bị mù, má phải hõm xuống, mất
cả nửa cằm dưới. Bộ dạng cực kì thê thảm.

Bây giờ Hướng Thiên Tiếu cũng chỉ còn một chút sinh cơ mỏng manh, hơi thở phù
phiếm, không khác nào kẻ sắp chết. Chỉ có mắt trái đỏ ngầu vẫn dùng ánh mắt
cừu hận nhìn Đường Miên Phong mới để cho người ta biết được thần trí của hắn
còn thanh tỉnh.

“ Thắng, thắng rồi sao ? “ Mọi người ngơ ngác nhìn thân hình trôi nổi trên
không trung của Đường Miên Phong, giống như đang nhìn một tôn chiến thần vậy,
vẻ mặt cung kính cùng sùng bái.

“ Thắng, Tiểu Phong hắn thắng rồi. “ Chu Trúc Vân ở dưới khán đài thấy vậy lập
tức ôm lấy cổ muội muội Chu Trúc Thanh của mình. Không biết từ khi nào nàng đã
dùng giọng điệu thân mật để xưng hô Đường Miên Phong.

Chu Trúc Thanh ánh mắt kinh ngạc nhìn tỷ tỷ của mình, sau đó liền mỉm cười,
băng sơn ngay vào lúc này hòa tan, dùng ánh mắt nhu hòa mà yêu thương nhìn
Đường Miên Phong.

“ Đúng, hắn thắng rồi. “

Tiểu Vũ cùng Ninh Dung Dung ôm nhau chúc mừng. Trên khuôn mặt của Hàn Hàn cùng
Hỏa Vũ đều là vẻ vui mừng. Vẻ mặt của Ngọc Tiểu Cương cũng tươi cười hẳn lên.

“ Bộp bộp bộp. “ Tiếng vỗ tay vang lên từ bốn phương tám hướng, ca ngợi Đường
Miên Phong.

“ Trận đấu này quá đặc sắc rồi. Không ngờ một Hồn Đế có thể đánh bại Hồn Đấu
La. Ninh tông chủ, ngươi có một đứa con rể tốt a. “ Tuyết Dạ đại đế nhận được
tin người dân trong thành không ai bị thương cũng yên lòng, lập tức tỏ vẻ khen
ngợi, quay về phía Ninh Phong Trí cười nói.

Ngay lúc này một bóng người màu đen lặng yên không chút tiếng động xuất hiện
bên cạnh Đường Miên Phong, lẳng lặng trôi nổi giữa không trung, phảng phất hắn
đã xuất hiện ở đó từ lâu.

Đây là một người đàn ông tuổi trung niên, nhìn qua ước chừng có hơn năm mươi
tuổi. Thân hình cao lớn khôi ngô, chỉ là trang phục hắn mặc trên người nhưng
lại làm kẻ khác không dám khen tặng.

Trên người khoác một bộ áo choàng rách rưới, lộ ra làn da màu cổ đồng phía
dưới. Khuôn mặt vàng như nghệ, bộ dạng lờ mờ buồn ngủ. Mái tóc loạn xì ngầu
giống như tổ chim, râu ria đã mọc đầy khuôn mặt.

Nhìn thấy người này, ánh mắt của Đường Miên Phong liền trợn to, thân thể trên
không trung bắt đầu trở nên run rẫy. Hai mắt hắn hơi nhòe đi, cực kỳ chật vật
từ trong miệng thốt ra một chữ :

“ Cha. “

Đúng, người mà đột nhiên xuất hiện, hư huyền ngay giữa không trung, chính là
phụ thân của Đường Tam cùng Đường Miên Phong hai huynh đệ, Đường Hạo.

Tuy rằng Đường Hạo bộ dạng càng thêm già nua, thế nhưng thần thái của hắn lại
khác hẳn. Giơ cao trong tay thanh chùy sắt màu đen, phảng phất nói cho mọi
người, năm đó coi khinh thiên hạ, Hạo Thiên Đấu La trở về rồi.

“ Đường Hạo ! “ Tên giáo chủ áo đỏ thấy Đường Hạo xuất hiện, lập tức sợ mất
mật.

“ Hạo Thiên Đấu La !!! “ Cả Đại Đấu Hồn Tràng nhất thời xôn xao.

“ Đường Miên Phong là con trai của Hạo Thiên sao ? “ Tuyết Dạ đại đế khiếp sợ
nói.

Đường Hạo đầu tiên là áy náy mà yêu thương nhìn Đường Miên Phong, tình phụ tử
trong đó không kể cũng biết. Lại hướng về Sử Lai Khắc đám người gật đầu một
cái, xem như chào hỏi. Sau đó một lần nữa nhìn về phía phương xa, giữ nguyên
tư thế nói với Đường Miên Phong :

“ Tiểu Phong, chính sự quan trọng. Đợi đánh bại bọn quái vật kia rồi cha con
ta cùng nhau ôn chuyện. “

“ Hạo Thiên miện hạ lại định một lần nữa tái hiện uy phong năm đó sao ? “ Một
thanh âm tràn ngập thô bạo đột nhiên vang lên, truyền khắp Thiên Đấu Thành.

“ Vù vù “ Kèm theo tiếng xé gió, một đám người áo đen liền xuất hiện ở Đấu Hồn
Tràng.

Minh Thần Giáo !!!

Team Đang Bí Ý Tưởng.


Đông Phương Tầm Mỹ Kí - Chương #190