Người đăng: ٩(^‿^)۶
Tiêu lão đại âm trầm nghiêm mặt, liên tục mất mặt bởi tân sinh, hắn đã không
thể nhịn tiếp được . Chỉ có với thủ đoạn sắc bén đánh bại tiểu tử trước mắt
này, mới có thể vãn hồi mặt mũi, tiến thêm một bước lập uy trong học viện
này.
Tiêu Trần Vũ lùi về phía sau, ánh mắt của hắn nhìn về phía Đường Miên Phong
như một con dã lang khát máu nhìn về phía con mồi của mình . Người sau vẫn vẻ
mặt bình thản, khí định thần nhàn, không nhìn ra hỉ nộ.
“ Chiến Lang Biến “ Hồn hoàn mười năm màu trắng từ dưới chân hắn sáng lên ,
người hắn lập tức lớn thêm một vòng, tóc hắn dài ra, trước ngực phủ thêm một
bộ lông như lông sói, hai chiếc răng nanh hiện ra rõ ràng . Giờ khắc này ,
Tiêu Trần Vũ trông không khác gì một con sói có khuôn mặt con người.
Thấy dáng dấp dữ tợn của hắn, bốn phía đệ tử tâm tình phức tạp, có người
hưng phấn, người thì kiêng kị, vẻ mặt sợ hãi.
Về phía Tiểu Vũ cùng số bảy kí túc xá, mỗi người đều vẻ mặt lo lắng, thầm
ngắt mồ hôi lạnh thay cho Đường Miên Phong.
Tiêu Trần Vũ bằng tốc độ nhanh chóng đến trước mặt Đường Miên Phong, liên tục
xuất ra mấy trảo, bổ về phía hắn.
Tiêu Trần Vũ lang trảo tuy nhanh chóng, nhưng Đường Miên Phong lại bằng thân
pháp quỷ dị nhanh chóng, lần lượt né qua.
Ngay khi mọi người đang nghĩ rằng Tiêu Trần Vũ chiếm ưu thế, Đường Miên Phong
đột nhiên sử ra một chiêu “ Khống Hạc Cầm Long “ trong “ Huyền Thiên Bảo Lục “
khiến hắn khựng lại vài giây . Nhưng vài giây đó là quá đủ để Đường Miên Phong
đến trước mặt hắn, một chiêu “ Huyền Ngọc Thủ “ nhanh như chớp xuất ra ,
chính chuẩn khắc vào lồng ngực của Tiêu Trần Vũ . Hắn lập tức miệng phun máu ,
bay ngược trở lại, đã không còn khí lực tái chiến.
Mạc Hành thấy Tiêu Trần Vũ bị thua lập tức dữ tợn, hét lớn
“ Chết tiệt, ta thì không chịu thua đâu, tất cả lên cho ta “
Dứt lời, năm tên cao niên cấp đệ tử nhanh chóng xông ra, vây Đường Miên
Phong thành một vòng tròn . Mạc Hành đắc ý nói
“ Ta kiếm tới không chỉ một mình Tiêu lão đại đâu, bọn hắn tất cả cũng không
phải một thằng nhóc công độc sinh như ngươi có thể đối kháng . Lần này ta sẽ
cho ngươi sống không bằng chết để rửa nỗi nhục ngày hôm qua . “ Nói lời cuối
cùng, hắn vẻ mặt bệnh trạng, gằn từng chữ
Đường Miên Phong vẻ mặt không thay đổi nhìn năm tên đệ tử bao quanh mình ,
chính lúc hắn chuẩn bị xuất thủ đột nhiên có hai giọng nói cất lên
“ Ai nói hắn chỉ có một mình, còn có chúng ta “ Lập tức hai bóng người xuất
hiện . Một là Tiểu Vũ, người còn lại đương nhiên là vừa mới thu hoạch hồn
hoàn trở về Đường Tam.
“ Vũ hồn, phụ thể “ Hai viên màu vàng hồn hoàn phân biệt xuất hiện dưới chân
hai người khiến người xem xung quanh sững sờ.
Dưới chân năm tên cao niên cấp đệ tử mọc ra liên tiếp những Lam ngân thảo trói
buộc bọn hắn . Sau đó, Tiểu Vũ lập tức nhanh chóng sử dụng Nhu kỹ, cho mỗi
tên một cước khiến cả năm đều bất tỉnh nhân sự.
Cả ba người quay sang nhìn nhau, vẻ mặt từng người hiện lên nụ cười, sau đó
không hẹn mà cùng nhìn về phía Mạc Hành.
Nhìn ánh mắt nguy hiểm của ba người, Mạc Hành chân liền nhũn ra, cả người
run lẩy bẩy, vẻ mặt sợ hãi
“ Các ngươi đừng làm bậy “
Dứt lời, ba thân ảnh nhanh chóng biến mất, cùng lúc đó một tiếng kêu thảm
thiết vang vọng xuyên thấu cả trời cao
“ Aaaaaaaaaaa !!!“
Không để ý sủi bọt mép hai mắt trắng dã Mạc Hành cùng vẻ mặt khiếp sợ của tứ
phía người xem, cả ba trở về chỗ nhóm số bảy kí túc xá.
“ Đi thôi “ Đường Miên Phong lên tiếng . Sau đó dẫn đầu đoàn người ra khỏi
cánh rừng, trở về học viện.
Nhìn đoàn người rời đi, người vây xem vẫn chưa hết khiếp sợ . Hồi tưởng lại
cuộc chiến vừa nãy, Đường Miên Phong chưa xuất ra vũ hồn liền có thể thủ
thắng lục cấp niên sinh, Tiểu Vũ cùng Đường Tam trăm năm hồn hoàn, mọi người
không hẹn mà cùng hiện lên một ý nghĩ
“ Không thể cùng bọn người này là địch “
..................................................
Trên đường về học viện, Đường Miên Phong hỏi Đường Tam
“ Tam ca, lần này thu hoạch hồn hoàn thuận lợi ? “
“ Ừm, lần này bắt được hồn hoàn của một con Mạn Đà La Xà 422 năm . Nhờ đó mà
ta cũng có được Lam ngân thảo đệ nhất hồn kỹ - Truyền Thiêu có thể tự do thao
tác Lam ngân thảo trong phạm vi 50 mét, không chỉ vậy nó còn có độc tính của
Mạn Đà La Xà nữa . “
“ Ồ, Tam ca, lợi hại như vậy sao “ Đường Miên Phong cười về phía Đường Tam .
Bọn đệ tử còn lại cũng hiện lên vẻ thán phục.
“ A Phong, ngươi cũng đừng đùa ta, vũ hồn của ta làm sao có thể so với ngươi
được “ Đường Tam cười khổ nói
Nghe Đường Tam nói vậy, công độc sinh nhóm, ngay cả Tiểu Vũ cũng hiện lên vẻ
mặt tò mò . Dù sao thì, từ khi họ gặp Đường Miên Phong, người sau cũng chưa
bao giờ xuất ra vũ hồn.
Đối với việc này Đường Miên Phong cũng chỉ là mỉm cười, cũng không đồng ý ,
cũng không phản bác . Đoàn người nhanh chóng về đến kí túc xá.
Buổi tối, Tiểu Vũ nhìn về phía Đường Miên Phong, tò mò hỏi
“ Miên Phong, ngươi không tò mò hồn hoàn trăm năm của ta từ đâu mà có sao ? “
Đường Miên Phong bị nàng hỏi sửng sốt, lập tức phản ứng lại, cũng không đáp
, chỉ nhìn Tiểu Vũ với ánh mắt thâm ý.
Bị Đường Miên Phong nhìn cả người không thoải mái, giống như bí mật của mình
đều bị hắn nhìn thấu vậy, vội vàng chui đầu vào chăn.
Đường Miên Phong mỉm cười nhìn vậy, cũng không để ý . Thổi tắt nến, sau đó
cũng chìm vào giấc ngủ.
...............................................
Năm tháng sau
Nhờ có cuộc chiến ở cánh rừng phía sau núi của học viện, Đường Miên Phong
cũng bớt đi những phiền phức không cần thiết, sinh hoạt của hắn cũng đi vào
quỹ đạo . Hằng ngày chủ yếu là tu luyện, lên khóa, ăn cùng ngủ . Khi rảnh
rỗi thì trêu đùa Tiểu Vũ, đàm luận nhân sinh tăng tiến tình cảm, nếu không
thì lại cùng Đường Tam luyện tập “ Huyền Thiên Bảo Lục “
Ngày hôm nay là ngày cuối kì, các học sinh có thể trở về thôn của mình.
Qua một năm học, thực lực của Đường Miên Phong cũng có biến đổi lớn
Tên : Đường Miên Phong
Tuổi : 6
Huyết thống : Long huyết ( chưa mở ra ), Tiên nhân ( chưa mở ra ), Uchiha
Cấp độ : 16 ( 2100 /6000 )
Số lần rút thưởng : 0
Tích phân : 680
Công pháp : Long Phượng tu thần quyết ( tàn ) : tầng 2
Kỹ năng : Cầm Long Công, Tử Cực Ma Đồng, Huyền Ngọc Thủ, Bá Long thể ,Quỷ
Ảnh Mê Tung Bộ, Sharingan, Phục Sinh, Hỏa Vũ Lĩnh Vực, Ma Thần Lĩnh Vực ,
Ma Thể, Lăng Ba Mê Tung Bộ.
Vũ hồn : Cùng Kỳ Ma Thú, Cửu Thải Tiên Phượng
Cấp bậc lí luận : 72 ( Hồn Thánh )
Sư phụ : Ngọc Tiểu Cương
Nhân tiện nói ở đây, mỗi lần quét dọn hoa viên cùng làm việc trong học viện
hệ thống đều sẽ tưởng thưởng cho hắn một chút tích phân . Nếu không Đường Miên
Phong cũng chẳng vì mấy đồng hồn tệ mà nhàm chán làm những việc như vậy.
"Tiểu Vũ, ngày mai là nghỉ rồi, ngươi phải về nhà chứ?" Đường Miên Phong một
bên thu thập hành trang của mình một bên hướng Tiểu Vũ nói.
Tiểu Vũ tựa ở trên giường, trong mắt toát ra vài phần cô đơn, cùng với vẻ hoạt
bát sáng sủa của nàng lúc bình thường thì bất đồng thật lớn: "Ta không trở về
nhà, có lẽ, cứ ở lại học viện đi."
Đường Miên Phong thầm mắng một tiếng sao lại quên mất Tiểu Vũ sự tình .Nhìn vẻ
mặt cô đơn của nàng, Đường Miên Phong trong lòng mềm nhũn
“ Nếu không ngươi cùng ta trở về đi, đúng không Tam ca “
Một bên thu thập quần áo Đường Tam cũng nói
“ Nếu Tiểu Vũ đồng học không ngại cùng chúng ta, liền theo đến về thôn đi “
Đôi mắt của Tiểu vũ đột nhiên sáng ngời, nói: “ Hảo a, thật tốt quá, ta đang
lo không có người chơi cùng."
“ Mồ hôi, cảm tình là nàng cảm thấy thiếu người chơi cùng nàng “ Đường gia
huynh đệ âm thầm lau không tồn tại mồ hôi trên trán.
“ Nhà ta rất nghèo, cũng không có gì để chiêu đãi ngươi, ngươi không chê là
được “ Đường Miên Phong nói
“ Thiếu nói, ai chẳng biết ngươi là đại tài chủ “ Tiểu Vũ vẻ mặt khinh bỉ
nhìn Đường Miên Phong, một bên Đường Tam buồn cười nhìn đôi oan gia này.
Ba người cười cười nói nói thu thập đồ đạc cùng nhau trở về Thánh Hồn thôn.
Tiểu sơn thôn mà hắn sinh sống sáu năm đã tại trong tầm nhìn, không biết tại
sao, trong lòng Đường Miên Phong có loại tâm tình không thể giải thích được
dần dần hiện lên. Nếu phải cần một câu nói để hình dung, vậy, hắn sẽ nói, cảm
giác có nhà thật tốt. Ngay cả nhà này chỉ có mình cùng Tam ca và cha . À không
, giờ đây còn thêm Tiểu Vũ cái này tiểu theo đuôi nữa chứ
Rất nhanh, hai người đã đi vào Thánh Hồn thôn, nhà Đường Miên Phong ngay đầu
thôn, đưa ngón tay hướng ký hiệu dưới chiếc mái nhà tàn tạ.
“ Tam ca, Tiểu Vũ, chúng ta đã về đến nhà rồi “
Nhà tại trước mắt, tâm tình của Đường Tam không tự giác trở nên kích động,
chân bước nhanh hơn, ba bước biến thành hai, bước nhanh về đến cửa nhà.
Đại môn giống như lúc bọn hắn rời đi, không có khóa, đây vẫn là thói quen của
Đường Hạo, dù sao, tiệm rèn này của hắn cũng không có cái gì để trộm.
"Ba ba, con đã về." Đường Tam hưng phấn hô to một tiếng. Đường Miên Phong vẻ
mặt hơi hiện lên hưng phấn, nhưng có lẽ đột nhiên nhớ ra sự tình gì đó, liền
biến thành ảm đạm.
"Nga, Tiểu Tam, Tiểu Phong, là các ngươi trở lại." Thanh âm ôn hòa vang lên.
Từ gian trong đi ra một người. Chính là lão trưởng thôn Kiệt Khắc . Nhìn thấy
có thêm một tiểu cô nương xinh xắn, lão Kiệt Khắc sững sờ hỏi
“ Tiểu cô nương này là ... “
“ Gia gia hảo, ta là Tiểu Vũ, là Miên Phong đồng học “ Tiểu Vũ lễ phép quay
về phía lão Kiệt Khắc.
Tiến vào trong gian nhà, cũng không thấy Đường Hạo, Đường Tam nhìn về phía
lão trưởng thôn, nghi vấn
“ Kiệt Khắc gia gia, ba con đâu ? “
Lão Kiệt Khắc trên mặt mang theo một tia cười khổ, đưa tờ giấy trong tay cho
Đường Tam, nói
"Ngươi xem đi, đây là ba ba ngươi lưu lại. Buổi sáng ta đến tìm hắn, vốn là
muốn để hắn cùng ta cùng đi đón các ngươi, không nghĩ tới các ngươi nhưng lại
đã trở về."
Một tia tâm tình khẩn trương xuất hiện tại trong lòng của Đường Tam, nhanh
chóng tiếp nhận tờ giấy lão Kiệt Khắc đưa tới, cúi đầu nhìn xuống.
Trên mặt giấy chỉ có mấy hàng chữ đơn giản có chút khó đọc, nhưng khó che được
vẻ mạnh mẽ và khí chất hào phóng.