Lam Phách Học Viện


Người đăng: ٩(^‿^)۶

Lăng lăng nhìn thiếu niên như quỷ mị xuất hiện trên bệ cửa sổ, một hồi lâu sau
Tuyết Băng liền gào lên “ Ngươi là ai, đến đây làm gì ? Không biết nơi này
cấm tự do ra vào sao ? Người đâu, có thích khách !!! “ Giọng nói the thé tựa
nữ nhân của hắn vang vọng khắp căn phòng, nhưng không một ai đáp lại hắn.

Tuyết Tinh Thân Vương nhìn Tuyết Băng cử chỉ, không khỏi thầm mắng một tiếng
ngu ngốc, sau đó cường trấn định nở nụ cười nói

“ Không biết các hạ tới đây có việc gì ? “

Nam tử dưới ánh trăng, chậm rãi di động ánh mắt, dừng lại trên khuôn mặt Tuyết
Băng liền lạnh lùng.

Trong nháy mắt, Tuyết Băng bỗng đột nhiên xoay người, bàn chân trên mặt đất
nặng nề điểm xuống, thân hình giống như tên rời cung điên cuồng hướng tới đại
môn phóng đi. Dưới loại không khí quỷ dị này, cảm giác một cỗ tử vong âm lãnh
tới gần, rốt cuộc đem hắn tự tin toàn bộ dập tắt.

Căn phòng mặc dù khá rộng, bất quá lấy tốc độ của Tuyết Băng, từ chỗ hắn tới
cửa cũng bất quá ngắn ngủi vài giây thời gian.

Song, ngay lúc Tuyết Băng chạm đến cánh cửa thì hai chân đột nhiên đau buốt,
ẻo lả thân hình hung hăng nện trên mặt đất, vài cái răng nương theo máu tươi,
bị hắn một hơi phun ra.

“ Aaaaaaaaa “

Vẻ mặt sợ hãi nhìn xuống, chỉ thấy trên cặp chân, không biết từ khi nào xuất
hiện hai cái vết kiếm đỏ thẫm, đâm xuyên qua hai bắp đùi.

“ Người đâu mau tới cứu ta !!! “

"Vô dụng thôi, căn phòng đã bị khí tức của ta bao phủ, không ai có thể nghe
thấy ngươi." Trên bệ cửa sổ, nam tử thản nhiên nói . Trên tay màu vàng thanh
kiếm nhanh chóng xoay quanh biến ảo thành các loại hình dáng.

"Ngươi. . . Ngươi đến tột cùng muốn làm gì? Ngươi muốn cái gì? Tiền? Đan dược?
Nữ nhân ? Ta cái gì cũng đều cho ngươi, chỉ cần tha cho ta!" Tuyết Băng vẻ mặt
hoảng sợ hướng về phía nam tử cầu xin . Một bên cậu hắn Tuyết Tinh Thân Vương
cũng là mặt tái nhợt không huyết sắc nhìn cháu mình.

Lạnh nhạt liếc nhìn Tuyết Băng đang giãy giụa không ngừng trên mặt đất, nam tử
nhẹ nhàng nhảy xuống cửa sổ, nhẹ nhàng chậm rãi bước đến. Khuôn mặt lạnh băng
không chút cảm tình làm người sau một hồi hoảng sợ.

"Ngươi không phải muốn cho Độc Cô Bác dạy dỗ ta một trận sao ?" Chậm rãi ngồi
xuống ghế, nam tử trong tiếng lời nhẹ nhàng ẩn chứa một tia lạnh lẽo nhàn
nhạt.

“ Ngươi, ngươi là tên khi sáng ... “

Tuyết Băng nuốt một ngụm nước bọt, trên khuôn mặt đổ một trận mồ hôi lạnh, vì
quá sợ hãi, cơ hồ làm ướt cả khuôn mặt.

"Ta kì thật rất ghét động thủ giết người. . ." Nhìn Tuyết Băng vẻ mặt sợ hãi,
Đường Miên Phong đột nhiên khẽ thở dài.

Nghe vậy, Tuyết Băng hai mắt thoáng xẹt qua một tia hy vọng, song hắn còn chưa
kịp xin tha, Đường Miên Phong đã chợt cười lạnh, đem hắn ném vào vực sâu tuyệt
vọng.

"Ta kì thật cũng không ngại một ít chó không có mắt nhìn người, nhưng tại sao
ngươi lại dám đối với nữ nhân của ta mang tiết độc ý nghĩ ? Mặc dù nàng có lẽ
sẽ không quan tâm tên cặn bã như ngươi . Bất quá ngươi cũng không thể! Thật sự
không thể!"

Theo Đường Miên Phong ngữ khí ngày càng lạnh, màu vàng ánh kiếm chợt lóe lên,
cuối cùng hóa thành một đạo tia chớp vàng kim hung hăng đâm vào ngực Tuyết
Băng, nhất thời, một lỗ máu nhanh chóng hiện lên.

Trúng một đòn trí mạng trầm trọng, Tuyết Băng nhãn đồng co rụt lại, khuôn mặt
trắng bệch từ từ u ám, hai mắt trợn trừng, nhìn qua cực kì kinh khủng.

Lạnh nhạt liếc nhìn một cái dưới đất dần dần mất đi sinh cơ Tuyết Băng, Đường
Miên Phong thân thể đứng thẳng, khẽ thở dài một hơi, đi về phía Tuyết Tinh
Thân Vương, khuôn mặt lạnh lùng hiện lên một nét bất đắc dĩ, lẩm bẩm nói

"Nếu không phải e ngại thần giới, ta đã trực tiếp diệt cái này Thiên Đấu
hoàng thất rồi ."

Nhẹ lắc lắc đầu, Đường Miên Phong ánh mắt tùy ý quét qua Tuyết Tinh Thân Vương
. Người sau thân thể lập tức căng thẳng . Hai người cứ như vậy nhìn nhau . Ba
giây sau, Tuyết Tinh Thân Vương song nhãn vô thần còn Đường Miên Phong ánh
mắt né quá một tia đỏ ngầu, tùy tiện quét mắt qua căn phòng, nhảy qua cửa sổ
rời đi.

Cảnh vật lại trở về vẻ yên tĩnh vốn có.

Sáng hôm sau, nha hoàn liền phát hiện Tuyết Tinh cùng Tuyết Băng hai người
thi thể, Thiên Đấu hoàng đế liền nổi cơn thịnh nộ.

Bất quá việc này cũng chẳng liên quan gì tới Đường Miên Phong

..................................................

Sáng sớm hôm sau, Thiên Đấu Thành cửa thành

"Kính mời. Lam Phách cao cấp hồn sư học viện, hiện tại cần tuyển nhân viên,
Hồn Tông đã ngoài 40 cấp, hồn lực càng cao càng được ưu tiên, một khi được
tuyển, đãi ngộ không cần phải lo nghĩ."

Đọc được tin tức này, Phất Lan Đức có chút kinh ngạc

"Tại sao quảng cáo của học viện lại có thể dán ở thông báo trên cửa thành thế
này? Việc này tốn không ít tiền a!" Tâm tình khôi phục, thương nhân bản sắc
lại thể hiện ra.

Tần Minh đối với tình huống ở Thiên Đấu Thành vô cùng quen thuộc, vội vàng
đáp lời

“Có thể mở cao cấp hồn sư học viện trong Thiên Đấu thành này nhất định phải có
bối cảnh. Mà bối cảnh đằng sau Lam Phách học viện này là cái gì ta mặc dù
không biết, nhưng trong lần Hồn Đại Tái trước ,trong khi tham gia thể thức thi
đấu vòng tròn tại Thiên Đấu Thành, Thiên Đấu Hoàng Gia học viện tham gia hai
đội, còn bọn họ tham gia một đội . “ Ngừng một chút, hắn lại nói tiếp

“ Bất quá, năm nay đám đệ tử đó của Lam Phách học viện đều đã tốt nghiệp hết,
liền Hoàng đấu chiến đội của Thiên Đấu học viện năm nay thực lực mạnh hơn rất
nhiều so với đội tham gia cao cấp hồn sư học viện đại tái năm ngoái, e rằng
lần này bọn họ không có cơ hội gì."

Phất Lan Đức liền hỏi "Lam Phách học viện này có quy mô như thế nào?"

Tần Minh suy nghĩ một chút "Ước chừng bằng một phần ba Thiên Đấu hoàng gia học
viện. Quy mô kích thước mặc dù nhỏ hơn một chút, nhưng bọn họ mở ở bên trong
Thiên Đấu Thành, phí tổn so với Thiên Đấu Hoàng Gia học viện cũng không tốt
hơn là bao, chỉ có điều không có bối cảnh hoàng thất mà thôi. Nghe nói giáo
quy tại học viện này phi thường nghiêm cẩn, hơn nữa lại có một đặc điểm, chỉ
thu bình dân đệ tử, cự tuyệt toàn bộ quý tộc . Nếu như không có hùng hậu bối
cảnh, quyết không có khả năng trụ vững bên trong Thiên Đấu Thành."

Phất Lan Đức trong mắt toát ra một tia trả thủ khoái ý "Ai kêu Lam Phách học
viện tham gia đại tái lần này không thể so với Thiên Đấu Hoàng Gia học viện.
Bọn họ có thể, sẽ rất nhanh thôi."

Tần Minh sững sở "Viện trưởng, ngài . . ."

Phất Lan Đức thở dài một tiếng "Vừa rồi trên đường đi ta đã suy nghĩ rất kỹ.
Sử Lai Khắc học viện của chúng ta vốn không có tư cách là cao cấp hồn sư học
viện. Ta thì đã già rồi, không thể để các lão huynh đệ vì lý tưởng mờ mịt hư
vô của ta liền phải chịu khổ. Lam Phách học viện cũng không sai, chúng ta liền
xem thử, huống chi, nhục giả không báo, tuyệt không phải là phong cách của Sử
Lai Khắc chúng ta “

Triệu Vô Cực cười "Ngươi là lão Đại, ngươi làm chủ là được."

Sử Lai Khắc Bát Quái đồng thanh "Viện trưởng toàn quyền làm chủ."

Phất Lan Đức mỉm cười "Nơi này nếu không được, chúng ta sẽ trở về học viện, đi
thôi, trước tiên đi xem rồi nói sau."

Dựa theo địa chỉ có ghi trên thông báo, mọi người tiến vào trong Thiên Đấu
Thành, rất nhanh tìm đến được nơi cần đến.

Bên trong Thiên Đấu Thành cực kỳ phồn hoa, tất cả các ngã tư đường đều là đá
xanh lát phẳng, mỗi một cái ngã tư đường đều là những con đường rộng lớn như
Tác Thác Thành, cả toà thành thị quy mô kích thước chỉ có thể dùng từ cònh
tráng để hình dung.

Cửa vào Lam Phách học viện nhìn qua không khác nhiều so với cửa thành Thiên
Đấu thành, mặc dù đơn giản hơn rất nhiều, nhưng cánh cửa quả thật cao mười
thước . Tại cửa ra vào bạch ngọc điêu mặc dù không hoa lệ, nhưng rất có khí
thế . Phía trên cánh cửa có tám chữ vàng to

“ Lam Phách cao cấp hồn sư học viện “

Vừa đến cửa Lam Phách học viện, Tần Minh ngay lập tức tìm được cửa tiếp đón.

"Các ngươi đều đến báo danh tuyển dụng làm lão sư ở học viện đấy ư?" Phụ trách
tiếp đãi là một gã hồn sư trung niên nhìn qua hơn bốn mươi tuổi, nghi vấn của
hắn chủ yếu nhằm vào Sử Lai Khắc Bát Quái, dù sao, bọn họ nhìn qua cũng mới
chỉ hơn mười tuổi.

Phất Lan Đức vội nói "Không, báo danh là chúng ta, mấy đứa nhỏ này là đệ tử
của chúng ta, nếu chúng ta có thể ở được tuyển dụng, hy vọng đệ tử của chúng
ta cũng có thể được vào học viện."

Tiếp đãi lão sư giải thích "Đệ tử nhập học cũng phải trải qua khảo hạch . Như
vậy đi, các vị trước tiên trắc thí hồn sư trước . Nếu các ngươi có thể trở
thành học viện lão, ta nghĩ, đệ tử của các ngươi cũng có thể vào học trong học
viện, dù sao, bây giờ cũng trải qua kì báo danh học viên mới, hơn nữa, đệ tử
của các ngươi còn hơi nhỏ."

Bình thường mà nói, cao cấp hồn sư học viện cho dù có hồn sư xuất sắc cũng ít
nhất là mười sáu tuổi đến mười tám tuổi mới có thể tiến vào, chủ yếu là hai
mươi tuổi. Bọn Đường Miên Phong nhìn qua như thế nào cũng không giống bộ dáng
mười tám tuổi.

"Trắc thí thì không có vấn đề gì, tiến hành ở nơi nào?"

Tiếp đãi lão sư ở chỗ này cũng đã vài ngày, số lượng hồn sư đến báo danh rất
ít . Dù sao, đến học viện làm lão sư, đãi ngộ như thế nào cũng không thể so
sánh trực tiếp giáo dục con em đại gia tộc tốt. Đó mới là hướng đi tốt nhất
cho hồn sư cao cấp. Mà ít nhất mấy người trước mắt đến báo danh làm lão sư,
hắn làm sao dám sơ xuất, vội vàng nói

"Ta đưa mọi người đi tham gia trắc thí."

Đi vào bên trong Lam Phách học viện, cảm giác so với Thiên Đấu Hoàng Gia học
viện còn tốt hơn.

Nơi này mặc dù không có cảnh sắc đẹp như Thiên Đấu Hoàng Gia học viện nằm trên
núi, nhưng tất cả mọi thứ đều gây cho người khác một loại cảm giác phi thường
khí thế.

Con đường mở rộng, trải dài vào bên trong, hai bên đường là rừng cây. Cuối
đường có thể thấy một toà thao trường đường kính khoảng chừng 200 thước, vây
quanh bởi một loạt toà kiến trúc ba tầng. Tiếp đãi lão sư lần lượt giới thiệu
với mọi người, các toà nhà ba tầng này là lớp học, túc xá cũng như nơi tu
luyện của học viên.

Nếu nói Thiên Đấu Hoàng Gia học viện kiến tạo như một đỉnh núi, thì Lam Phách
học viện này kiến tạo ở giữa trung tâm rừng râm, bởi vì phạm vi còn lại xung
quanh các toà nhà đều là rừng rậm. Nghe nói, đây là mảnh thực vật lớn nhất nằm
bên trong Thiên Đấu Thành. Có thể sở hữu một mảnh rừng rậm như vậy, đúng như
Tần Minh nói, kẻ nào dám bảo Lam Phách học viện không có bối cảnh đây?

Tiếp đãi lão sư tiếp tục mang mọi người đến một toà kiến trúc có đỉnh nhọn,
nhìn qua có lẽ chắc chắn nhất trong tất cả kiến trúc bên trong học viện. Đi
vào bên trong, một đại sảnh trống trải, không có ngăn cách các phòng, ánh sáng
từ cửa sổ bốn phía chiếu vào trong phòng, khiến cho không gian nơi này sáng
ngời, trên mặt đất là hoa cương nham thạch, vách tường được sơn trắng, tịnh
không được trang trí gì cả.

Sau đó hắn để mọi người ở chỗ này đợi, còn mình rời đi.

Không lâu sau, có ba gã hồn sư từ bên ngoài đi vào. Ba người này đều khoảng
bốn mươi tuổi, hình dáng, tướng mạo bình thường, trên mặt bọn họ đều hiện lên
thần thái nghiêm cẩn giống nhau.

Ba người đi đến bên trong đại sảnh thì dừng chân, người đi đầu nói "Các vị
tham gia khảo hạch hồn sư bước lên trước tiến hành khảo thí . Vị nào lên
trước?"

Ánh mặt mọi người đều nhìn về phía Phất Lan Đức. Phất Lan Đức mỉm cười, hướng
Tần Minh phất tay "Tiểu Minh, ngươi trước tiên."

Tần Minh gật gật đầu, bước lên phía trước

Gã hồn sư đó trả lời "Thỉnh các hạ phóng xuất vũ hồn, chỉ cần vượt qua bốn
mươi cấp, sẽ cùng ba người chúng ta giao thủ, có thể kiên trì trong mười phút
là hợp cách."

" Được " Tần Minh lúc này không còn thu liễm hơi thở của bản thân, trực tiếp
phóng thích ra vũ hồn của mình.

Trong phút chốc, không khí bên trong đại sảnh tựa hồ bắt đầu trở nên ngưng
trọng, đứng đối diện với Tần Minh ba gã lão sư của Lam Phách học viện thân thể
đồng thời lắc lư, trên mặt không khỏi toát ra vẻ hoảng sợ.

Ngay sau đó, trên người Tần Minh bốc lên một đám lửa màu vàng.

“ Yaaaaaahhhhhh !!! “

Theo tiếng gầm nhẹ của hắn, quần áo trên cơ thể chợt bành trướng, khiến cho
ngoại y màu xanh vốn rộng thùng thình bị bó chặt, hai mắt đồng thời biến thành
màu vàng, tổng cộng sáu cái hồn hoàn từ dưới chân bay ra.

Hai vàng, ba tím, một đen. Mặc dù chưa được xem là tổ hợp còn mỹ nhất, nhưng
sáu cái hồn còn đồng thời xuất hiện, cũng gây cho ba người kia rung động thật
lớn.

" Vũ hồn Liệt Hoả Thương Lang, 62 cấp Chiến Hồn Đế hệ cường công, Tần Minh ."

Bỗng nhiên, một tiếng ca vang lên

“ Kể từ khi người đi mùa đông càng rét thêm. ..

Cho lòng ta ngày đêm nghĩ đến ngươi. ..

Ta vẫn luôn nhớ về. ..

Từng lời ta cùng nhau ước thề. ..

Nhưng giờ đây tình yêu đã vỡ tan. ..

Để mình ta chìm vào từng nỗi nhớ miên man. ..

Lang thang nơi đó. ..

Nơi yên vui nay đã mãi xa một người chỉ còn nỗi nhớ

Đành lạc loài chơ vơ như cánh én mãi nơi phương nào. ..

Và giờ ngươi ra đi. . . trong con tim không nghĩ suy. ..

Để lệ hoen đôi mi ta cần chi những hoài nghi khi ngươi không trở lại

Chỉ còn lại đôi vai. . . Trong cơn mưa không có ai

Lời ngọt ngào bên tai về ngày mai ta đã sai. ..

Ngươi không quay về. . . Vì ngươi không quay về. . . “

( Nhạc : Hoàng Tôn - Lời : Thanh Tiêu )


Đông Phương Tầm Mỹ Kí - Chương #118