Sự Gặp Mặt


Người đăng: nhokdkm7x

“chán quá đi, sớm muộn cũng chán chết ở đây thôi”
Lâm Phong ngồi một mình tủi thân ở một nơi mà hắn cũng chẳng biết quái là ở
đâu và được hắn mệnh danh là hư vô giới vì ngoài hắn ra chẳng có gì ở đây cả.
Lâm Phong vị thần vô địch uy danh vạn giới,cái thế vô song .Nhưng hiện tại vì
nhàm chán nên thử phá nguyên thủy giới phi thăng coi xem có gì khác không.
Đúng là có nhưng ngoài mình hắn ra thì chẳng có ai ngoài một không gian đen
kịt và giờ hắn muốn có người nói chuyện cùng cũng chả có.
Hắn cũng từng thử sáng tạo sinh vật, sự sống nhưng không thành ,trong hư vô
không gian chỉ cho phép sự tồn tại của hắn ,làm cho vị thần bất bại của chúng
ta có một ngày phải khóc không ra nước mắt.
Bỏ qua chuyện cũ, sau một thời gian dài ròng rã cố gắng hắn đã sắp quay trở về
.
“ha ha Lâm Phong ta đã trở lại...”

999..,1000 hừ ..hừ... cuối cùng cũng xong, trên mặt đất một thiếu niên 11,12
tuổi có khuôn mặt non nớt nhưng lại mang theo vài phần nghiêm nghị không phù
hợp với độ tuổi của mình.
“ha ha cuối cùng cũng có người “
Một tiếng nói mang theo sự hưng phấn vang lên và không ai khác ngoài ông thần
Lâm Phong của chúng ta.
“ngươi là ai”
Lâm Phong hỏi
“ta là ai mắc mớ gì đến ngươi, mà câu đó là ta hỏi ngươi mới đúng “
Thiếu niên cáu kỉnh trả lời.
“ oh xin lỗi, ta tên Lâm Phong, còn ngươi tên gì”
Lâm Phong thành thật nói.
“ta tên là lâm động ,ngươi đến đây có mục đích gì?”
Lâm Động nét mặt trở nên cảnh giác.
‘’no no ta không có địch ý, còn tại sao đến đây ta cũng không biết ,do ý trời
chăng ?’’
Vừa nói hắn vừa dùng thần thức quét quanh thế giới này.
Thế giới này gọi là tổ võ giới, một thế giới lấy võ vi tôn mọi sự việc đều lấy
nắm đấm giải quyết. Cảnh giới võ đạo là: thối thể, địa nguyên ,thiên nguyên,
nguyên đan, tạo hình ,tạo khí,tạo hóa, niết bàn ,sinh tử,chuyển luân,luân
hồi,tổ cảnh.Ngoài ra còn 1 hệ thống tu luyện nữa dó là tinh phù sư có cảnh
giới là :phù sư ,linh phù sư,thiên phù sư,tiên phù sư,phù tông,thần cung.(có
gì qua võ động càn khôn tham khảo nha bạn)
‘’công nhận nhiều thật...’’ hắn âm thầm cảm thán nhưng như thế cũng chẳng quan
trọng ,vì nắm giữ nguyên và hư nên đến đại đạo còn bị hắn sáng tạo được huống
gì thứ cỏn con này.
‘’thôi gặp nhau cũng là duyên ,ta cho phép bái ta làm thầy, bái một người đẹp
trai nhất vũ trụ...’’
‘’a phi, ta thèm vào nhận đồ điên nói linh tinh ngươi làm thầy ‘’
‘’ngươi nói gì cơ ?’’
‘’ta nói lại TA KHÔNG MUỐN BÁI NGƯƠI LÀM THẦY ‘’
‘’ngươi có nhận không’’
‘’không’’
......
(sau 1 tiếng đồng hồ)
“ta hỏi lại lần cuối cùng ....”
“không”
Lâm Phong cạn lời
“thôi được rồi ngươi ngươi không bái ta bắt ngươi lên núi không cho về”
Nói là làm Lâm Phong túm cái áo nhấc bổng Lâm Động bay lên trời hướng về vùng
đất xa xăm
“ta bái ,ta bái”
Ngay lập tức Lâm Động đồng ý ngay vì biết bay thì = rất mạnh nếu bái sư thì có
thể trả thù cho cha, Lâm Động âm thầm xiết tay lại.
….
Lâm gia của Lâm Động, chỉ là một gia tộc hơi nhỏ, ở trong Thanh Dương trấn
cũng không tính là đứng đầu, thế nhưng bối cảnh của gia tộc này khiến cho
người khác trợn mắt há hồm, đó chính là Lâm thị gia tộc.

Lâm thị gia tộc là một trong Tứ đại thị tộc của Đại Viêm vương triều!

Lâm gia ở Thanh Dương trấn, từ góc nhìn nào đó mà nói, chỉ là là một chi ngoại
tộc của Lâm thị gia tộc mà thôi, nhưng mà đối với một người chưa từng rời xa
Thanh Dương trấn trăm dặm như Lâm Động mà nói, thực lực kinh khủng của Lâm thị
gia tộc ở Đại Viêm vương triều quá mức xa xôi cùng lạ lẫm.

Căn cứ vào những lời nói của cha mình, Lâm Động biết được, chi của Lâm gia
cũng từng là một chi nội tộc của Lâm thị gia tộc, nhưng do ông nội của Lâm
Động năm đó chấp hành nhiệm vụ thất bại, khiến cho gia tộc bị tổn thất cực
lớn, nên bị trục xuất khỏi nội tộc, đày tới Thanh Dương trấn này.

Ở chỗ này, ông nội của hắn thành lập nên một cái Lâm gia nho nhỏ, trong suốt
10 năm tiếp theo đã đem hết toàn lực muốn phản hồi Lâm gia nội tộc, nguyện
vọng này là mục tiêu cuối cùng trong hơn mười năm đó.

Nhưng mà sự nỗ lực của ông nội Lâm Động cũng không mang lại hiệu quả quá lớn,
những việc mà hắn làm chẳng đáng là gì so với Lâm thị gia tộc, vì vậy, hắn chỉ
còn cách rời mục tiêu của mình sang thứ khác, đó chính là Thập Niên Tộc Hội
(tộc hội 10 năm một lần) của Lâm thị gia tộc!

Đây là đại hội trọng yếu nhất của Lâm thị gia tộc, vô cùng nổi danh khắp Đại
Viêm vương triều, mười năm một lần, mỗi một lần đại hội, đều là cơ hội tốt
nhất để giới trẻ trong gia tộc thể hiện, danh dương thiên hạ, mà phần thường
trong lần thi đấu này đương nhiên là phong phú tới mức khiến cho người khác
thèm muốn. Nhưng mà mục tiêu của ông nội Lâm Động là chỉ cần lọt vào tốp 10
người đứng đầu, như vậy cho dù là ngoại tộc cũng không khó để trở thành người
nội tộc, vinh quang vô hạn.

Bởi vậy, tộc hội, gần như đã trở thành một ánh bình minh trong lòng ông nội
Lâm Động đang tuyệt vọng, nhưng bởi duyên cớ tuổi tác, cho nên hắn không có
cách nào tham gia, vì vậy, hắn đem tất cả kỳ vọng đặt lên những đứa con của
mình, khi đó cha của Lâm Động lại bộc lộ tài năng, trở thành một niềm hi vọng
của ông nội và toàn bộ Lâm gia.

Với gánh nặng đặt trên vai, cha của Lâm Động cũng cố gắng không phụ kỳ vọng,
trong 5 huynh đệ, hắn là người đột phá tầng 9 của Thối Thể sớm nhất, tiến vào
Nguyên Cảnh, hơn nữa chỉ 4 năm sau đó lại đột phá Địa Nguyên, trở thành cao
thủ Thiên Nguyên thứ 2 trong Lâm gia, ngoại trừ ông nội Lâm Chấn Thiên.

Cái loại tốc độ tu luyện này đã làm cho ông nội hắn, người thường bị người
khác cười đùa chế giễu khi nhìn thấy cha hắn trên mặt đều thể hiện sự hiền hòa
và vui mừng, đó chính là quãng thời gian 10 năm cười nhiều nhất của ông nội
Lâm Động.

Thập Niên Tộc Hội cũng đã tới trong sự hi vọng, nhưng mà kết quả cuối cũng lại
làm cho những người trong Lâm gia như rơi xuống vực thẳm.

Một chiêu!

Chỉ trong một chiêu, cha hắn, niềm hi vọng đã thảm bại!

Hơn nữa, đây là trận đấu mở màn cho Tộc Hội!

Hi vọng nhiều năm, bồi dưỡng nhiều năm, vậy mà chỉ trong một thời gian ngắn đã
hóa thành bọt biển.

Kết cục của người thất bại đương nhiên là phải nhận rất nhiều ánh mắt khác
thường và vô số lời châm chọc cười mỉa, đoàn người Lâm gia như chó nhà có tang
kéo nhau về Thanh Dương trấn.

Ngay trong đêm đó cha của Lâm Động đã rời khỏi nội khu của Lâm gia, tới một
ngọn núi hẻo lánh nhất của Lâm gia, kể từ đó, hắn không dùng bất cứ thứ gì của
Lâm gia nữa, bởi hắn nói, hắn không còn loại tư cách này.

Mà phúc đã không tới, họa lại tới dồn dập.

Sự thất bại ở trận đấu đó đã khiến cho Lâm Khiếu không chỉ chán chường mà lại
càng lúc càng sa sút, hôm ấy giao thủ với người kia, hắn bị một chưởng của đối
phương đánh bại, mà người đó cũng không hạ thủ lưu tình, xuất thủ cuồng bạo
như dã thú, tàn phá nội thể của Lâm Khiếu tới mức tan nát.

Bị trọng thương như vậy đã khiến cho thực lực Thiên Nguyên cấp của Lâm Khiếu
giảm xuống chỉ còn Địa Nguyên cấp, hơn nữa trọng thương kéo dài đã khiến cho
kinh mạch trong cơ thể bị tắc nghẽn bảy, tám phần mười, cho dù hắn tu luyện
như thế nào đi chẳng nữa, cũng khó có thể tiến thêm.

Trong gia tộc, những ánh mắt kính nể ngày xưa, cũng dần dần biến thành thở
dài, thất vọng. ..

Đối mặt tai nạn nặng nề này, Lâm Khiếu tuyệt vọng, mỗi khi say rượu đều điên
cuồng đấm vào ngực của mình, gầm lên như sấm, làm cho người vợ thương yêu của
mình chỉ còn cách gạt lệ khóc thầm. Tuy rằng Lâm Động còn trẻ, nhưng nhìn thấy
cảnh này, trong lòng cũng đau như đao cắt, đồng thời cũng có hận ý với người
đã đả thương cha hắn tới mức này!
Hắn, cha hắn mà suy sụp, thì gia đình hắn cũng suy sụp!

Về phần người gây họa kia, sau này hắn có ngẫu nhiên nghe được đám người đại
bá oán hận nhắc tới.

Mười năm tu luyện, 12 tuổi đột phá tầng 9 của Thối Thể tiến vào Nguyên Cảnh,
14 tuổi tiến vào Nguyên cấp, 17 tuổi tiến vào Thiên Nguyên cấp, 25 tuổi Nguyên
khí Âm dương trong cơ thể đã kết hợp viên mãn, thành công hóa đan, cá Chép
vượt Long môn, trở thành một số ít cường giả Nguyên Đan dưới 30 tuổi ở Đại
Viêm vương triều, số cường giả này chỉ đếm được trong đầu ngón tay!

Cuộc đời của hắn quả thực được dệt từ những truyền kỳ.


Động Nhi Ngươi Sao Rồi - Chương #1