Thêm Nhiều Nghi Vấn


Người đăng: banlinhnito@

Tan trường, trên hành lang tầng một tòa nhà trung tâm, Alex đang đứng tựa lưng
vào lan can, chăm chú nhìn Thiên Cầm lúi húi phía dưới. Hai dải chì dạng nan
nặng chừng ba cân đang được cô nàng cẩn thận buộc vào cổ chân.

- Xong!

Thiên Cầm đứng phắt dậy, kéo ống tay áo lên cao rồi vặn vẹo trái phải.

- Về thôi! Nhà tớ cách đây ba cây, chúng ta cần nhanh lên trước khi trời tối.

Quan sát nãy giờ với ánh mắt khó hiểu, Alex biết đây không phải là phong cách
của những tay nghiệp dư, chàng ép bản thân lên tiếng hỏi:

- Cậu dành phần lớn thời gian để rèn luyện thể lực?

- Ừ!

Thiên Cầm trả lời ráo hoảnh mà không hay biết, lịch sử Thiên Cung vừa bị thay
đổi bởi một từ đó của cô. Có đời thuở nào, một thế thân Tài Năng lại ngày đêm
mài mặt trên đường chạy thay vì chai mông bên ánh đèn bàn.

- À… quên mất! Cậu không biết tớ là vận động viên điền kinh quốc gia nhỉ? Vì
lười lên trung tâm huấn luyện nên tớ chọn cách này để tự tập ở nhà. Nhanh lên
thôi!

Thiên Cầm nhoẻn miệng cười rồi nhanh chân chạy trước. Sải bước theo sau vị chủ
nhân mới, Alex không ngừng nhíu mày. Chàng đang phải mở vận tốc gần như tối đa
để có thể theo kịp cô bạn trước mặt. Từ khi nào con người có thể đạt được thể
lực siêu việt như thế?

Nhớ lại vị chủ nhân cách đây bốn năm, thế thân đó còn không thể chạy nhanh hơn
một con mèo ba chân! Không ngờ, chỉ qua một chu kỳ đầu thai mà mọi thứ đã thay
đổi nhiều đến thế, ngay cả đất nước xinh đẹp này cũng vậy.

Không biết vì lý do gì, bốn lần đầu thai gần đây, chủ nhân của Alex đều là
người của quốc gia này. Một nơi mà chàng chiến binh cho là bình yên và êm đẹp,
giờ cũng đã xuất hiện những mảng đen rõ rệt.

Những kẻ ăn xin rách rưới nằm la liệt khắp vỉa hè, bậc cửa. Đa phần đều là
thanh niên sức dài vai rộng, tay chân lành lặn nhưng lại giả què giả cụt.
Trong vài con hẻm nhỏ, mấy tên nghiện phê thuốc nằm chỏng chơ bên đám xilanh
tiêm dở. Đâu đó còn nghe thấy tiếng rên rỉ đầy đê mê của những thân xác lõa
lồ.

Đôi mắt không chớp, Alex dường như không tin vào những gì mình thấy. Những
hình ảnh tuyệt diệu ngày nào theo ký ức tràn như thể muốn phủi đi hiện tại
trước mắt.

Về phần Thiên Cầm, sau khi cắm đầu chạy, cô nàng chợt nhận ra tốc độ của mình
có thể lạc mất người bạn nên vội vàng dừng lại.

Kỳ diệu thay, Alex đang ở ngay sau cô chừng năm mét. Trên gương mặt đang quan
sát xung quanh không đổ lấy một giọt mồ hôi. Thấy Alex đã chạy tới gần nhưng
vẻ mặt hình như không hay biết mình đã dừng lại. Bất chợt, Thiên Cầm nảy ra
một ý định hay ho.

Cô nàng hí hửng chui tọt vào con hẻm trước mặt rồi hé mắt chờ đợi. Lạ thật!
Mới chỉ vài giây trước, mái tóc vàng ấy còn lô ngô giữa những mái đầu đen kia,
nhoằng một cái đã chẳng thấy đâu. Đang tập trung quan sát, tiếng Alex thình
lình vang lên phía sau khiến Thiên Cầm giật bắn.

- Cậu nên ý thức được thân phận mới của mình.

Trong con ngõ hẹp, đôi mắt xanh như hàng ngàn con dao băng bủa vây lấy Thiên
Cầm. Trên bàn tay phải nắm hờ trước ngực, con quái vật một mắt đang lượn quanh
như một hình xăm kỳ dị. Nó sốt sắng lên tiếng ngay:

- Chủ nhân! Việc Người vừa làm rất nguy hiểm. Tổ chức A.T.F. (Angel Tracking
Force) chỉ đợi những lúc như vậy để tấn công Người.

- A.T.F. là bọn nào?

- Là đám lính hôm qua Người đã gặp đó ạ. Trước đây, để giúp các thế thân khơi
dậy sức mạnh, Thiên Cung sẽ phái quái thú xuống thử thách các thiên thần. Tuy
nhiên, sau khi đại biến cố Powerless xảy ra thì hiện tại, tổ chức A.T.F sẽ làm
nhiệm vụ đó thay các quái thú.

- Đại biến cố Powerless…

- Đó là sự biến mất của thiên thần Sức Mạnh và chiến binh bảo vệ trong kỳ đầu
thai mười sáu năm trước, thưa thiên thần. Nguyên nhân của Powerless đến nay
vẫn còn là một ẩn số.

- Đủ rồi, Lupio!

Alex lên tiếng ngắt lời con quái thú rồi chẳng một lời báo chước, mái tóc vàng
tức thì vụt đi.

- Ê! Cậu biết đường không thế. Chờ tớ với!

Theo bước chân gấp gáp, đoạn phố xá tấp nập cứ thế xa dần… xa dần…

Lúc này, Thiên Cầm và Alex đã ngừng chạy, rảo bước trên con đường nhỏ rẽ vào
làng.

Xế chiều, mặt trời trở nên hiền dịu hơn, nhuộm màu cảnh sắc bằng thứ ánh sáng
vàng yếu ớt nhưng không thiếu phần lung linh khi phản chiếu trên mặt nước.

Giữa tháng tám, lúa đang thì con gái xanh mướt hai dải đất, cựa mình vươn vai
sau một ngày dài đón nắng. Họ đã ra khỏi thị trấn, lạc vào thế giới yên tĩnh
của một làng nghèo thưa dân.

Bất ngờ, Thiên Cầm ngừng bước, ngoái ra sau khẽ cười.

- Alex! Tớ có chuyện muốn hỏi.

- Tớ đây. – Alex tiến lên.

- Khi nãy, cậu cũng thấy rồi đấy. Liệu sức mạnh của tớ có thể thay đổi được
gì không?

Câu hỏi tới quá bất ngờ khiến Alex sững người. Chàng liếc mắt sang ngang, dáng
chiều đang phản chiếu lên đôi mắt cô gái kế bên một màu buồn man mác, giọng
nói tựa hồ cũng bị nét ma mị của cảnh sắc làm cho u sầu khó tả.

- Không! – Alex trả lời lạnh lùng.

- Vì sao? - Gạt bỏ giọng nói tâm trạng, Thiên Cầm lập tức nhảy dựng lên.

- Sức mạnh không phù hợp.

- Sao lại không phù hợp? Sức mạnh của tớ là gì mà cậu dám khẳng định vậy.

- Quan sát, ghi nhớ, phân tích và phán đoán.

- Hả? – Thiên Cầm kinh ngạc thốt lên. – Giấc mơ siêu anh hùng của tôi…i…i….

- Ảo tưởng! Biến viên ngọc trắng này thành đỏ trong vòng một năm. Đó mới là
nhiệm vụ. - Alex kéo viên ngọc có chứa con quái vật ra khỏi ngực áo.

- Chán ngắt vậy sao? Thế tớ phải làm gì? Chiến đấu với lũ A.T.F đó hả?

- Cách đó là nhanh nhất, ngoài ra còn có luyện tập.

- Cậu nói dễ hiểu hơn được không?

- Lupio!

- Thôi khỏi! Để sau đi. Đến nhà tớ rồi.

Giữa khu làng nghèo, ngôi nhà của Thiên Cầm thực sự là một thế giới khác. Căn
nhà ba tầng thiết kế khá đơn giản theo kiến trúc hiện đại thông thường. Sẽ
chẳng có gì đáng nói, nếu nó không nằm lọt thỏm cuối một chiếc sân ngang tầm
sân vận động, với một bên là rừng cây gỗ lớn và một bên là bãi cỏ xanh mượt.
Hai dải đất được ngăn cách nhau bằng con đường đắp đá nổi dẫn vào cửa chính.

- Giờ cậu tính ở đâu?

- Người… - Phát hiện ra mình lại thuận miệng, Alex sửa lại ngay. – Cậu không
cần lo.

- Này! Trả lời cho tử tế đi, chủ nhân đang hỏi cậu đấy?

- Bán kính năm mét quanh nhà.

- Năm mét… - Thiên Cầm ngó ngó xung quanh. – Vậy là… trong rừng cây hoặc trên
nóc nhà.

- Ừm.

Khóe miệng nhếch lên tinh nghịch, Thiên Cầm nhanh chóng chuyển hướng câu
chuyện sang một chủ đề mới. Dù Alex vẫn trả lời chẳng mấy nhiệt tình nhưng cô
nàng không vì thế mà ngừng líu lo trên suốt quãng đường còn lại.

- Cậu vào nhà đi!

Thiên Cầm đẩy mạnh cửa chính. Choáng lấy toàn bộ căn phòng là hàng loạt huy
chương, giấy khen, cờ lưu niệm treo dọc hai bức tường. Ở chính giữa có bày một
bộ bàn trà, phía sau kê một chiếc tủ kính nhỏ để cúp vàng. Một căn nhà chật
kín danh hiệu là đặc điểm truyền kiếp của các thế thân Tài Năng, tuy nhiên
không phải những thành tích… dạng này.

Thấy Alex cứ đứng như trời trồng bên một chiếc huy chương của mình, Thiên Cầm
liền lên tiếng:

- Cái đó tớ có được cũng là do may mắn thôi ấy mà.

- Giành cả huy chương vàng châu Á… không thể chỉ có may mắn.

- Thì…

Cạch!

Cánh cửa chính bất ngờ bị đẩy ra ngắt ngang câu chuyện. Một người phụ nữ xinh
đẹp theo đó chậm rãi bước vào. Dù gương mặt đã bắt đầu xuất hiện những nếp
nhăn của thời gian, nhưng nhờ dáng người thanh mảnh và nước da trắng, người
phụ nữ ấy dường như mới chỉ ba mươi.

- A! Mẹ về!

Thiên Cầm vui mừng chạy ra cửa, nhảy cẫng lên, ôm chầm lấy người phụ nữ. Nhưng
chợt nhớ ra điều gì, cô chủ động đẩy người phụ nữ ra xa, nét mặt có chút lo
lắng.

- Bộ phim có vấn đề gì hả mẹ? Trước khi đi, mẹ nói một tháng nữa mới về mà.

- Mẹ có chút việc phải về nước, tiện qua nhà lấy thêm ít đồ thôi. Ừm…

Nghiêng đầu nhìn xuyên qua vai Thiên Cầm về sau, người phụ nữ hơi ngập ngừng.
Nơi ấy, Alex đang đứng nghiêm trang, hai tay buông thõng bên sườn và tất
nhiên… không có một nụ cười chào hỏi thông thường.

- Kia là… bạn con à?

- À vâng. – Thiên Cầm xoay người, đứng tránh sang bên. - Đây là Alex, bạn
cùng lớp mới của con, cậu ấy vừa từ nước ngoài trở về.

Sau lời giới thiệu, Alex hơi cúi người chào hỏi theo thói quen của các chiến
binh và vô tình để chiếc vòng trên cổ trượt khỏi ngực áo.

Khóe miệng hơi mở, nét mặt sững sờ, mẹ Thiên Cầm như chết đứng trong khoảng
khắc ấy, nhưng khi Alex hoàn thành màn chào hỏi thì đợi chờ chàng đã là một nụ
cười ấm áp.

- Tiếc quá! Bác chỉ qua nhà được một lát rồi phải đi ngay. Cháu ở lại chơi.

Trời chuyển tối nhanh, sau khi mẹ Thiên Cầm rời đi, Alex cũng bốc hơi nhanh
chóng. Thiên Cầm lại lúi húi một mình trong căn nhà trống trải. Phải mãi tới
khuya, cô mới đánh bạo đi ra phía ban công, thử gọi vu vơ tên chàng chiến binh
của mình.

Sau vài giây chờ đợi, cùng với một cơn gió nhẹ thoảng qua, Alex xuất hiện lơ
lửng nagng tầm mắt và khẽ cúi chào.

- Tớ có một số chuyện muốn hỏi. Cậu vào trong đi.

Alex đáp xuống ban công, nối bước Thiên Cầm đi về phía bàn trà nhỏ trong
phòng.

- Tớ muốn biết sự khác nhau giữa một thiên thần và một vị thần.

- Lu…

- Dừng! Tớ muốn nói chuyện với cậu, không phải huyết linh. Cậu! Chính cậu hãy
trả lời câu hỏi của tớ. Đây là mệnh lệnh.

Trong ánh mắt quyết đoán lúc này của Thiên Cầm, Alex có thể thấy thấp thoáng
đâu đó bóng dáng của thiên thần Tài Năng… Suốt ngày hôm nay, đây là thời điểm
duy nhất củng cố niềm tin của chàng vào huyết cảm của Lupio. Tâm trạng có chút
khá lên cộng thêm việc mệnh lệnh không thể làm trái, Alex nói liền một câu dài
nhất trong lịch sử:

- Cơ bản có bốn điểm chính. Thứ nhất, các vị thần là bất tử còn các thiên
thần là bán bất tử. Hết chu kỳ bốn năm, các thiên thần phải xuống hạ giới để
thay thể xác một lần, trừ Thiên Đế - chủ nhân của Thiên Cung. Thứ hai, các
thiên thần không có sức mạnh kiểm soát thiên nhiên. Thứ ba, các thiên thần chỉ
có thể khơi dậy sức mạnh, không thể ban phát sức mạnh. Thứ tư, các thiên thần
không được kết hôn.

- Điều cuối cùng nghe hơi vô lý!

- Mọi sự đều có nguyên nhân, thưa thiên thần!

- Tên tớ là Thiên Cầm, không phải thiên thần.– Cô nàng nháy mắt tinh nghịch
rồi đẩy một vật nho nhỏ ra trước mặt Alex. – Đây là chìa khóa phòng ngủ tầng
ba. Cậu hãy nghỉ lại đó. Chúc cậu ngủ ngon!

Dứt lời, Thiên Cầm phi ngay lên giường rồi kéo chăn chùm kín đầu.

- Đây mới thực sự là lý do Người cho gọi con.

Alex khẽ lẩm bầm rồi đứng lặng thinh, nhìn trân trân vào cục bông trước mặt.

“Thiên thần Tài Năng! Có thật là Người đang ở trong cô gái đó?”


Dòng Máu Thiên Thần - Chương #3