Đánh Cờ


Người đăng: 1451011692

Chùa Phật Đà, Thường Lạc ( nay là chùa Đại Bi trên núi Vệ Linh, Sóc Sơn, Hà
Nội.)
Khuông Việt Đại Sư ( Ngô Chân Lưu ) đang ngồi thiền tọa. Bỗng mở mắt, nói với
đệ tử:
“- Sắp có khách quý đến, chuẩn bị rồi cùng ta ra nghênh đón.”
………………
Kinh đô Hoa Lư, mấy ngày nay, Hoàng cung liên tục gặp thích khách. Cấm quân
khốn đốn khi đẩy lui, tổn thất nghiêm trọng.
Lúc này, Trong vườn thượng uyển, Đinh Bộ Lĩnh dáng người mệt mỏi, nhìn xa xăm.
Lúc sau, quay lại nhìn Phạm Cự Lượng - Tâm phúc tướng quân – người trực tiếp
lãnh đạo cấm quân rồi nói:
“- Việc này dường như có bàn tay sắp xếp của một thế lực. Khanh thấy như thế
nào? “
“ – Lũ giặc dường như muốn mài mòn dần nhuệ khí của cấm quân. Tìm sơ hở để
tung kích sát. Thần sẽ tăng cường cấm quân bảo vệ bệ hạ.
Những kẻ này đều là tử sĩ. Tuy bây giờ chưa tìm được manh mối. Nhưng thần suy
đoán: Có vẻ chúng đang rất vội. Nên chắc có sở hở. Thần đã tăng cường điều
tra, sẽ nhanh chóng tìm được sơ hở. Xin bệ hạ yên tâm.”
Đinh Bộ Lĩnh sắc mặt cũng trầm, nói:
“ – Bằng giá nào cũng phải bắt được kẻ chủ mưu. Lũ giặc Tống đang quấy phá
biên giới mà trong nước chưa yên sẽ rất loạn.”
Ngưng chút, rồi tiếp:
“- Khanh sắp xếp một chuyến ra Thường Lạc, trẫm muốn hỏi Đại Sư vài chuyện.”
Phạm Cự Lượng hoảng hốt hô: “- Nhưng bệ hạ, lúc này không nên đi. Lũ chuột
kia……”
Đinh Bộ Lĩnh cắt ngang:
“- Trẫm muốn hỏi vài vấn đề biên giới đồng thời đích thân dụ chuột, chứ vờn
nhau lâu, mèo cũng sẽ sợ chuột mất.”
Phạm Cự Lượng biết khó thay đổi ý kiến nên liền đáp:
“- Thần xin cử thêm Lê Hoàn đi cùng. Dù chuột có to thì cũng sẽ sa lưới.”
Đinh Bộ Lĩnh gật đầu:
“ Được, khanh đi chuẩn. Ta đi nghỉ ngơi.”

Rồi quay người rời đi.
Đợi bóng người Đinh Bộ Lĩnh khuất dần, Phạm Cự Lương dặn dò binh lính tăng
cường cảnh giác. Ra cung đi đến phủ Thập Đạo tướng quân, sắp xếp cho chuyến
đi.
……………….
Phủ thập đạo tướng quân,
Sau một hồi bàn bạc, Phạm Cự Lượng ra cửa, Lê Hoàn cười nói:
“ – Nếu tướng quân không bận, Hoàn vừa được biếu chum rượu quý, mời tướng quân
ở lại thưởng thức.”
Phạm Cự Lượng ngạt phắt:
“- Bệ hạ sắp vi giá, cần có nhiều sắp xếp. Tướng quân cũng nên chuẩn bị. Kẻo
bệ hạ trách tội.”
Rồi qauy người đi tiếp, tay đặt sau lưng phẩy nhẹ. Lê Hoàn nhìn thấy, cười
nói:
“ Tướng quân đi thong thả.”
……………….
Lúc sau, trong thư phòng. Lê Hoàn ngồi nghế, thoải mái, nụ cười gian trá.
Một bóng đen bước tới:
“- Thưa cha, gọi con có việc.”
Lê Hoàn nói:
“- Phạm Cự Lượng vừa ám chỉ, Đinh Bộ Lĩnh sắp giăng lưới bắt chuột. Người
không cần cho Hắc Vệ tiến hành ám sát nữa, kẻo hỏng việc.
Hai ngày nữa, Đinh Bộ Lĩnh đi Thường Lạc. Truyền tin này cho mật vụ của Ngô
Nhật Khánh. Đồng thời bảo Ngô Cao thúc đẩy Ngô Nhật Khánh hành động. “
“ Haha, Cuối cùng cũng ép con chuột đó ra tay. Kẻ này không trừ tất họa.”
Rồi nghiêm giọng:
“- Ngươi tuyển 10 người, đi núi Nam Niên, ẩn nấp. Ngô Nhật Khánh ra tay, thì
lẻn vào hội. Giết tên Phạm Khoa đó.”
Áo đen đáp:
“- Giết Phạm Khoa, phụ thân cũng mất đi tên thân cận với Đinh Bộ Lĩnh. Dù lần
này, Ngô Nhật Khánh tung hết người, thì muốn giết vẫn rất khó. Phụ thân và
Phạm Cự Lượng đi cùng, dù Ngô Nhật Khánh tới cũng thua. Phạm Khoa còn giá
trị.”
Lê Hoàn nói:
“ – Ta đã có sắp xếp khác. Giết cỏ thì nên giết sạch. Ngươi cứ nghe và làm.”
Áo đen: “ dạ!” rồi lui.
…………………..
Cùng lúc đó, Thái tử phủ.
Ngô Nhật Khánh đang cùng Hạng Lang nới chuyện:
Ngô Nhật Khánh nói:
“ – Ta vừa nhận được mật báo. Đinh Bộ Lĩnh sắp đi vi giá. Lần này là cơ hội.
Nếu thành công, em cũng đăng Đế.
Mặt khác, Đinh Liễn đã bị Kim Loạn cho uống thuốc. Sẽ gây ra tình trạng ảo
giác và suy nhược. Chỉ tìm lấy cớ phạm thượng, em sẽ có lí do chính đáng để
diệt trừ mà không ai có thể có ý kiến.”
Nghe vậy, Hạng Lang khẽ mừng thầm nhưng vẫn hỏi:
“ – Thưa huynh, giờ đúng dịp không. Việc ám sát phụ hoàng mấy hôm nay, không
phải do huynh. Nhưng rất nhiều kẻ đã nghĩ là huynh.
Phụ Hoàng cũng đã cảnh báo và nhắc khéo. Lần này chắc là phụ hoàng sẽ giăng
lưới bắt lại. Với theo tin mẫu hậu vừa nói, lần này đi cùng phụ hoàng còn có
Lê Hoàn và Phạm Cự Lượng, rất khó đối phó. Huynh lắm chắc bao phần.
Nhẫn nhịn chút, dù bị chèn ép. Nhưng chỉ cần ta đăng Đế sẽ giúp huynh ”
Ngô Nhật Khánh gạt phăng:
“ – lần này 50-50, nhưng cũng liều.
Mấy ai lên Đế mà chưa dùng mạng để chơi.
Ta có sắp xếp. Dù bại, ta làm kẻ vong quốc, sang Chiêm Thành lánh nạn. Em sẽ
không ảnh hưởng gì.
Thế lực kia rất đáng sợ. Nhưng nếu thành thì em nên Đế.Ta sẽ có cách thanh tẩy
nó.
Làm nhanh gọn, tránh cho đêm dài lắm mộng.”
Hạng Lang suy nghĩ một lát, rồi : “ Vâng!”


Dòng Máu Lạc Hồngg - Chương #8