Người đăng: 1451011692
Nguyễn Nhị gật đầu:
Minh Xưởng suy nghĩ lúc:
Nguyễn Nhị lắc đầu:
Minh Xưởng ngập ngừng rồi gật đầu:
.........
Sáng sớm, hai thân hình mang dáng vẻ thư sinh cưỡi bạch mã thong thả đi tới,
bỗng một người cau mày:
Nói xong, cả hai phóng ngựa tiến lên, đập vào mắt là một nhóm mã tặc. Bọn
chúng cầm binh khí đuổi theo những bình dân tay không tấc sắt, một bên cất
tiếng cười vang.
Dưới đất ngổn ngang lộn xộn rất nhiều thi thể,
những người còn sống thì chỗ cụt tay đứt chân, chỉ còn vài người lành lặn đang
chạy chốn, xa xa một đứa trẻ núp mình sau đống rơm, run bần bật.
Phía trước đó không xa, một tên tráng niên tay cầm trường thương nhìn vị lão
nhân ngã xuống, căm phẫn nói:
Mã tặc kia cười to hai tiếng, nói:
Nam tử nhìn bên cạnh đồng bạn từng cái ngã xuống, trên mặt lộ ra vẻ tuyệt
vọng, quỳ trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn lên trời, gào thét một tiếng, bi phẫn
nói:
Mã tặc kia cười ha ha:
Rồi giơ lên trường đao còn dính máu, lớn tiếng nói:
Thoại âm rơi xuống, bỗng một tên mã tặc chạy tới, chỉ vào phía sau, nói:
"Thư sinh?” Tên trại chủ mặt lộ ra một tia khát máu, cười nói:
..........
Nguyễn Nhị nhẩy xuống ngựa, cầm đao tiến lại.
Hơn ba mươi tên mã tặc kêu gào xông lại, nhìn thấy đối phương thế mà không có
chạy trốn, không chỉ có như vậy, còn có một tên nhẩy xuống, tiến về phía bọn
hắn.
Nguyễn Nhị xa xa nhìn bọn hắn, lớn tiếng nói:
Tên trại chủ cười cười nói:
Tiếng nói của hắn rơi xuống, mấy tên mã tặc binh khí trong tay đã rút ra khỏi
vỏ, tiến lên, muốn đem Nguyễn Nhị băm thành thịt nát.
Nguyễn Nhị dừng bước lại, thản nhiên nói:
Nguyễn Nhị tại trong bầy mã tặc đại khai sát giới sát, những tên mã tặc còn
lại rốt cục phát hiện không đúng, từ bỏ truy sát tay không tấc sắt bình dân,
hướng bên này đánh tới.
Còn lại thôn dân không còn bị truy sát, ánh mắt đầy kinh ngạc nhìn sang.
Nhóm mã tặc này có bảy mươi, tám mươi người, bị Nguyễn Nhị như chém dưa thái
rau giải quyết một nửa, còn lại còn có hơn 30 người.
Tên trại chủ nhìn xác huynh đệ ngã xuống, che lấp một tia sợ hãi, nhìn Nguyễn
Nhị nói:
.........
Minh Xưởng nhẩy xuống ngựa, định tiến đến, Nguyễn Nhị thản nhiên nói:
Minh Cưởng lùi lại, đứng quan sát rồi nói:
Minh Xưởng nhìn xem Nguyễn Nhị tại trong bầy mã tặc điên cuồng chém giết, giờ
khắc này hắn phát hiện, hắn căn bản không hiểu rõ vị sư huynh này.
Bình thường sư huynh, nhìn vô cùng bình tĩnh, trung thực đến cực điểm, giờ
khắc này lại tựa như sát thần.
Lũ mã tặc hai chân phát run, sợ hãi muôn phần, đồng bạn bên cạnh từng cái từng
cái ngã xuống, người kia lại giống như là không biết mệt mỏi, còn tại đưa tay
chém giết.
Hắn vung ra mỗi một đao, đều phảng phất không cách nào tránh né, tên trại chủ
chỉ có thể nhìn từng đạo kia chém bổ xuống đầu, thu gặt lấy từng đầu tính
mệnh.
Lại là hơn mười người ngã trong vũng máu, dưới chân bọn hắn, đất cũng đã bị
nhuộm thành màu đỏ.
"A!"
"Tha mạng a!"
"Đừng giết ta, đừng giết ta. . ."
“Chúng ta chỉ bị sai xử..”
..........
Không biết ai là cái thứ nhất ném đi binh khí,
những tên mã tặc rốt cuộc không còn tâm tư đối mặt với tên ma quỷ kia, triệt
để sụp đổ, nhao nhao vứt xuống binh khí, chạy tứ tán.
Chỉ bất quá, bọn hắn vừa mới chạy ra mấy bước, liền từng cái từng cái ngã
xuống, toàn thân run rẩy.
Trong thời gian ngắn ngủi, mười mấy tên mã tặc, liền không có người nào đứng
dậy. Triệt để nằm xuống.
Nơi xa, mười mấy tên còn sót lại bách tính chậm rãi đi tới, bọn hắn có trên
thân còn tại đổ máu, đi đường khập khễnh, nhưng vẫn là lẫn nhau đỡ lấy, hướng
bên này chuyển tới.
P/s: Vừa uống về. Định không viết mà điểm exp trừ kinh quá. Cố viết nốt. Cảm
ơn mn đón đọc