Người đăng: 1451011692
Trong lòng còn canh cánh.
Tháng 9 năm 1007, Tống Chân Tông sai Tống Cảo dẫn đầu đoàn sứ mang chiếu thư
sang phong cho Lê Long Đĩnh làm Giao Chỉ Quận Vương, lĩnh Tĩnh Hải quân tiết
độ sứ và cho tên là Chí Trung, ban tước cho Minh Xưởng và Thành Nhã.
Vốn biết Tống Cảo là kẻ hống hách, ngạo mạn, mang ý sang thăm dò binh lược
nước ta. Lê Long Đĩnh thay đổi cách đoán tiếp. Ông sai Đinh Thừa Chính mang 9
chiến thuyền và 300 quân sang tận Liên Châu (Quảng Đông, Trung Quốc) để đón sứ
rồi bảo vệ đoàn sứ đến Đại Cổ Việt.
Tháng 10 năm 1007, đoàn sứ Tống đến kinh đô Hoa Lư trong cảnh tưng bừng khác
lạ: dưới sông, thuyền chiến tinh kỳ tan sát; bên các sườn núi, quân lính võ
phục chỉnh tề, gươm giáo sáng loà; trên các cánh đồng, hàng trăm hàng ngàn
trâu bò rong ruổi đen đặc, bụi bay mù mịt.
Sứ Tống không thể không thấy sự hùng mạnh, giàu có của nước Việt.
Theo nghi lễ của Tống triều, khi nhận chiếu thư của "Thiên triều", vua các
nước chư hầu phải "lạy". Nhưng Lê Long Đĩnh nói:
“ Năm ngoái giao chiến với giặc mọi, ngã ngựa đau chân, nhận chiếu không lạy.
Xin xứ thần thông cảm.”
Tống Cảo đành chấp nhận.
Sau bữa tiệc vui, Lê Hoàn cho người khiêng một con trăn lớn, dài vài trượng
đến quán dịch nói với sứ Tống:
Sứ Tống khiếp đảm từ chối.
Lần khác, Lê Hoàn cho dắt tới hai con hổ dữ để sứ thần thưởng ngoạn. Sứ thần
lại một phen sợ toát mồ hôi.
Trước khi bọn Tống Cảo về nước, Lê Hoàn bảo họ:
Tống Cảo nghe vậy về bẩm lại, vua Tống cũng chấp nhận.
………………
Lê Long Đĩnh có chính sách bài Tống rất nặng, một hôm đang đi thăm quan ngoài
chợ, có một tiểu thương người Tống vừa mắng, vừa đạp xối xả một lão nông:
“ Lũ mọi rợ nhà các ngươi. Ban phúc mà không biết hưởng, ngu vậy thì suốt đời
làm chó thôi con.”
Lê Long Đĩnh bực lắm, sai người bắt lấy tên tiểu thương, nhặt lấy cây mía để
lên đầu rồi cầm dao mà róc vỏ, thỉnh thoảng vờ nhỡ tay bổ dao vào đầu chảy
máu. Có lần Lê Long Đĩnh sai quân lính bỏ người vào sọt rồi đem thả ra biển,
lấy rơm tẩm dầu quấn vào người rồi đốt cho chết. Các tiểu thương người Tống vô
cùng hoảng sợ, họp lại với nhau.
Tống Hải người có lịch luyện nhất trong nhóm nói:
“ Dù buôn bán với lũ mọi rợ này kiếm lời rất lớn, nhưng có tiền phải có mạng
mà dùng. Mà vua tôi lũ này luôn chèn ép, đến nay còn mang tính mạng chúng ta
sang làm trò tiêu khiển. Chúng ta không thể chấp nhận được.”
Tống Hạ cũng tiếp:
“ Chi bằng ta cầu viện, xin triều đình đem quân sang trừng phạt.”
Tống Hải lắc đầu nói:
“ Ta cũng nghe Tổng đốc Quảng Nam Tống Cảo nói, dù có đơn kiến nghị, nhưng do
sự phản đối của Tể tướng, mặt khác lũ giặc người Liêu càng ngày càng hung hãn
lên không thể thực hiện được. Đức vua ra lệnh không bàn nữa,”
Tống Hải nói xong, mọi người tất cả đều trầm mặc, bỗng Vương Nhạc cất tiếng:
“ Chi bằng ta tạm thời hoãn buôn bán, dù sao mạng vẫn là quan trọng.”
Tống Hạ cau mày:
“ Chả nhẽ lại vậy, nhưng đó là một khoản tiền khá lớn.”
Tống Hải cau mày một lúc rồi nói:
“ Chi bằng chúng ta tạm hoãn, mặt khác tung tin đồn xấu về nhà vua chúng nó.
Chúng nó cần chúng ta hơn là chúng ta cần nó.”
“ Được. Được. Mạng sống là quan trọng.” Tất cả đồng loạt hưởng ứng.
……..
Hôm sau tin đồn xấu về Lê Long Đĩnh bắt đầu, những thương nhân người Tống chi
một chút tiền nho nhỏ cho dân đi lan truyền. Chỉ gần một tháng, tin đồn lan
rộng kinh đô.
“ Vua tính hiếu sát, phàm người bị hành hình, hoặc sai lấy cỏ gianh quấn vào
người mà đốt, để cho lửa cháy gần chết, hoặc sai kép hát người Tống là Liêu
Thủ Tâm lấy dao ngắn dao cùn xẻo từng mảnh, để cho không được chết chóng.
Đi đánh dẹp bắt được tù thì giải đến bờ sông, khi nước triều rút, sai người
làm lao dưới nước, dồn cả vào trong ấy, đến khi nước triều lên, ngập nước mà
chết; hoặc bắt trèo lên ngọn cây cao rồi chặt gốc cho cây đổ, người rơi xuống
chết.
Mỗi khi ra chầu, tất sai bọn khôi hài hầu hai bên; vua có nói câu gì thì
bọn ấy nhao nhao pha trò cười để cho loạn lời tâu việc của quan chấp chính.
Lại lấy thạch sùng làm gỏi,
bắt bọn khôi hài tranh nhau ăn.”
……………
Giặc nhà Đinh thấy vậy, càng thêm dầu vào lửa, khiến dân chúng oán than, nguồn
cung hàng đoạn tuyệt, bạo loạt nổi lên khắp nơi, vua sai người đi dẹp nhưng
tất cả đều vô dụng, quốc khố càng ngày càng suy kiệt. Tiếng bất mãn nổ ra khắp
nơi trong triều đình.
…………….
Làng Đại, Thành nghe Tèo nói, cũng cau mày nói:
“ Trăm suy ngàn tính mà quên mất kẻ phù du, hóa ra đó là kẻ mạnh nhất.”
Ngừng lúc rồi nói:
“Bảo Nguyễn Nhị đưa lứa tiếp theo cài cắm vào những tiểu thương, mặt khác
ngươi cũng đi một chuyến sang Tống, kiến tạo một chi thương đội, làm sao có
thể chi phối được buôn bán giao lưu, không để bị động như thế này.”
“ Rõ.” Tèo đáp.
“ Mà cho Lê Long Đĩnh thực hiện phương án B, làm xong thì rút xuống thực hiện
phương án C, mặt khác, ngươi cũng giục A1 hoàn thành nốt. Mọi việc không thể
để lâu nữa.”
“ Vâng.” Tèo đáp
……….
Nhìn Tèo đi khuất, Thành cảm thán;
“ Thật là đau đầu.” rồi gọi Tí.
“ Tiến độ ổn rồi chứ. Gần một năm ngồi không mà ngứa ngáy quá.”
Tí cười đáp:
“ Dục tốc bất đạt, tầm hơn tháng là ổn. Cứ đợi đi.”
“ Lâu thật.”