Chiến Đấu


Người đăng: 1451011692

Trời tạnh, Lê Hoàn cho quân nghỉ ngơi, tổng duyệt lần cuối. Ngày hôm sau, bắt
đầu lên thuyền, lênh đênh trên biển. Cuộc hành quân vô cùng thuận lợi, khiến
quân lính càng tin tưởng. Khi chỉ còn cách kinh đô Indrapura hơn 10km. Lê Hoàn
cho quân dựng trại, nghỉ ngơi. Nhưng khi thuyền gần cập bến, hàng loạt mũi tên
phóng ra, do lơ đễnh, hơn 100 binh lính tử vong, bị thương vô số. Phạm Cự
Lượng hốt hoảng, cho quân lùi ra xa. Quân lính bắt đầu được băng bó. Lê Hoàn
quát:
“ Chuyện này là thế nào.”
Lê Tiến quỳ xuống tâu:
“ Thưa bệ hạ, việc này do thần bất cẩn, không sai người do thám, xin bệ hạ
trách tội.”
Người uể oải sau nhiều ngày lênh đênh trên biển, nhìn binh lính tử thương, Lê
Hoàn rút kiếm, định chém, Phạm Cự Lượng vội vàng tâu:
“ Thưa bệ hạ, chưa ra trận mà đã trảm tướng không nên, việc này không có lợi
mà chỉ khiến binh lính càng hoang mang. Không bằng cho Lê Tiến lấy công chuộc
tội.”
Rồi nói tiếp:
“ Bộ binh do Lê Hiệp dẫn quân, đang gặp ngăn cản ở thành In-tru, không thể
tiến lên. Lênh đênh trên biển cũng không tốt, không bằng, đêm nay ta cho
thuyền liều mạng, áp sát bờ, tiến hành dạ tập. Sau đó tiến về thành In-tru
phối hợp với Lê Hiệp, tạo thành thế gọng kìm bao vây. Phá thế ngăn cản.”
“ Ừm. Cũng được, nhưng thương vong khá lớn.” thờ dài rồi tiếp: “ Vậy ai dẫn
quân.”
Lê Tiến vội vàng tâu : “ Xin bệ hạ để cho nô tài.”
“ Được.”
……………..
Trong doanh trướng bên kia, Ngô Nhật Khánh đọc tin tức nhận được, cảm thán:
“ Kẻ này vẫn liều như xưa. May lần này, ta chuẩn bị kịp.”
Rồi nói với Ngô Chiến:
“ Bộ binh bị ngăn ở thành In – tru, Lê Hoàn đêm nay sẽ liều chết lao lên bờ.
Con hãy thông báo cho tướng quân Ba Mỹ La cảnh giác, tìm những kẻ liều lĩnh
nhất kể cả kẻ phạm tội, dùng mạng đổi mạng, cố gắng tạo thành thương vong lớn
nhất cho quân Đại Cồ Việt. Đây là cơ hội duy nhất, lênh đênh trên biển lâu
ngày cùng với việc phục kích sáng nay, sức chiến đấu sẽ giảm. Mặt khác, con
cũng cho quân mai phục đường từ bờ biển đến thành In- tru, cố gắng tiêu hao
thêm sinh lực. Mệnh cho tướng Ba Mỹ Thu cố thủ thành In – tru. “ ngừng lúc rồi
nói:
“ Ngày mai, có tin chiến báo. Con và ta sẽ tiến về kinh, quyết đấu trận cuối
cùng hắn.”
……………………
Ban đêm, một cuộc chiến đẫm máu diễn ra ngoài bờ biển, máu nhuộm đỏ cả một
vùng biển, xác người chất cao như núi, cả cánh rừng đốt cháy rực, khét nẹt.
Tiếng chim lợn, ai oán. Cách đó, không xa, Lê Hoàn cho quân nghỉ ngơi, hạ
trại. Cuộc chiến vô cùng gian nan, nhưng dựa vào ý chí, quân Đại Cồ Việt cuối
cùng cũng chiến thắng. Nhưng sự đánh đổi quá lớn. Chiến thuyền gần như bị đốt
trụi. Chỉ còn đủ khẩu phần ăn cho 1 ngày, hơn 2 vạn người ngã xuống. Chỉ còn
gần 1 vạn quân, rất nhiều người bị thương. Lê Hoàn trầm giọng:
“ Lâu ngày không gặp bạn cũ. Thật là cho ta nhiều bất ngờ.”
Phạm Cự Lượng không nói gì, mắt đỏ ngầu nhìn về phía Indrapura đầy chiến ý.
Thỉnh thoảng có quân Chăm phá rối. Nhưng đã chiếm được đất bằng, quân Đại Việt
như hổ được thả về rừng. Nhanh chóng đánh tan những cuộc tập kích.
…………….
Nhìn kết quả con số thương vong, Ngô Nhật Khánh và Ngô Chiến nhanh chóng hồi
kinh, Ba Mỹ Thuế cầm trên tay báo cáo, cười lớn:
“ Tưởng quân Đại Cồ Việt như thế nào. Haha, cũng chỉ là lũ quèn. Rất tốt,
khanh hãy đánh cho chúng biết quyền uy của chúng ta. Bắt chúng mang mỹ nữ sang
cống.haha.”
Rồi tiếp tục hoan lạc.
Ngô Nhật Khánh lắc đầu đáp “ vâng” Chán chường đi ra. Kết quả này khả quan ư.
Khi 1,5 vạn quân mới giết được hơn 2 vạn quân địch, mặc dù chiếm lợi thế rất
lớn. Thấy Ngô Nhật Khánh đi ra, Ngô Chiến vội vàng nói:
“ Thưa phụ thân, con vừa nhận được chiến báo, Lê Hoàn hợp cùng bộ binh do Lê
Hiệp cầm đầu đang vây thành In-tru, tướng quân Ba Mỹ Thu gửi thư mong tiếp
viện.”
“ Ừm. “ rồi lăc đầu: “Dù có gửi quân thì cũng không kịp. Lê Hoàn đã điên cuồng
thì sẽ rất liều mạng. Chỉ sợ Thành In-tru đã bị hạ. Con cho người chuẩn bị đi.
Ta chuẩn bị nghênh tiếp bạn cũ.”
………………..
Đúng như Ngô Nhật Khánh nói, Quân đội Lê Hoàn tuy trên đường bị phục kích,
nhưng cũng nhanh chóng dập tan và tiến đến thành In- tru. Phía cửa Bắc, Lê
Hiệp nghe tin, cũng trắng mặt lo sợ, bèn không suy nghĩ, cho quân liều chết
xông lên. Lê Hoàn cũng không khác, dồn quân lên. Đối mặt với thế gọng kìm, Ba
Mỹ Thu dù cố gắng nhưng thành rất nhanh phá, nhìn cửa thành bị phá, Ba Mỹ Thu
quỳ gối về phía Nam, dập đầu ba lần rồi tuẫn tiết. Quân Đại Cồ Việt tiến vào,
bắt đầu điên cuồng đồ sát. Cướp bóc mọi nơi, Lê Hoàn cũng tự mình xông lên,
chém để phát tiết bực dọc.
Sau khi hả hê, quân lính bắt đầu đi thu thập lương thực và tiến hành băng bó
trị thương.
……………..
Hôm sau, tờ mờ sáng, đội quân xuất phát tiến về kinh đô Indrapura. Khi khoảng
cách chỉ còn 5km. Lê Hoàn cho quân dựng trại.
Lúc này trong Doanh trướng, Lê Hoàn cầm trên tay báo cáo, rồi nói:
“- Theo tin thám báo, Ngô Nhật Khánh “ điên điên, khùng khùng” phát cây, mở
quang ở cửa Bắc, khanh nghĩ việc này như thế nào?”
Phạm Cự Lương cũng nhíu mày:
“- Thần cũng không rõ, chả nhẽ họ Ngô định Giả si bất điên.”
( Giả si bất điên: Tạo khung cảnh quá thuận lợi cho tấn công- một cách làm
tương như rất ngu, làm cho quân địch coi thường mình mà không đề phòng.)
“- Giả si bất điên...” Lê Hoàn nhắc lại và rơi vào trầm tư. Bỗng lúc này, một
tên thân vê, chạy vào tâu:
“- Thưa bệ hạ, sứ thần Chăm pa cầu kiến.”


Dòng Máu Lạc Hồngg - Chương #31