Đêm Đại La (2)


Người đăng: 1451011692

Lời chưa nói xong, Nguyễn Khoa đã khuôn mặt trắng bệch, ngoái nhìn Thành. Tay
dần thêm lực, gằn giọng:
“ Nói cho ta biết, ai sai xử bọn ngươi?”
“ Quốc Công nói gì, hạ quan không hiểu?” Nguyễn Khoa khó nhọc đáp.
“ Nói.” Rồi Thành ném đầu cô gái ra rồi dần xiết chặt.
Tiếng nói ngập ngừng: “ Ngươi…ngươi….Hahaha…dù có cánh ngươi cũng khó thoát.”
Một chất lỏng ứa ra, hơi thở Nguyễn Khoa tắt lịm.
Đang cau mày, một người toàn thân đen kịt bước lại, vừa vỗ tay vừa nói
“- Haha, không hổ là Quốc Công. Dưới tay Mị Nương mà vẫn còn sống được.”
Rồi gã phất tay, hơn 50 tên áo đen từ tứ phía tiến đến, bao vây. Thành không
biến sắc hỏi lại:
“- Ngưoi là ai.”
Gã trung niên cười:
“ Haha. Kẻ hèn mọn A Phi xin ra mắt Quốc Công. Bữa tiệc đêm nay mới chỉ bắt
đầu. Món ngon còn tiếp tục, Mời Quốc Công tiếp tục trải nghiệm.”
Thành nhìn chằm chằm:
“ Không ngờ là bọn Tàu “khựa”(1). Chưa tính xổ mà các ngươi đã tự chui đầu.”
A Phi cười:
“- Haha, lũ mọi rợ mà tưởng mình cao quý. Không biết con chó Lê Hoàn phong
ngươi Quốc Công vì lý do gì. Nhưng ngươi đã ảnh hưởng tới kế hoạch của Thiên
Triều. Vậy thì chết đi.”
Đồng loạt 50 tên áo đen đồng loạt rút kiếm, lao lên. Không chậm trễ, Thành
cũng bắt đầu chống chả. Cuộc chiến đấu diễn ra ác liệt, máu me đầm đìa, xác
người lổn nhổn. Những tên áo đen coi chính đồng bạn là khiên thịt, liều chết
ôm chân để cho đồng đội ra tay. Gần một giờ trôi qua, cuộc chiến dần hồi kết,
dù dũng mãnh, Thành cũng bị thương khá nặng do chính sách biển người và kiệt
sức. Tựa vào góc tường, Thành thở hổn hển, chỉ còn năm tên áo đen run sợ không
dám tiến lên. A Phi rút tiến lại, cười haha:
“- Không hổ là Quốc Công a. Nhưng dù dũng mãnh thì nay có mọc cánh ngươi cũng
phải chết. Nói ra bí mật của, ta sẽ cho ngươi chết toàn thân.”
Thành cười:
“ Haha. Dù chết thì ta cũng phải lôi các ngươi làm đệm lưng.”
“ Hừ. Lũ mọi rợ không biết điều. Chết đi. Haha.”
Rồi phất tay, 5 tên áo đen xông lại.
Nhưng nụ cười bỗng cứng ngắt, đôi mắt trợn tròn kinh ngạc. Một loạt thanh kiếm
lao ra. A Phi và 5 tên áo đen ngã xuống. Ánh mắt trợn tròn. Thành thở phào,
ngồi điều hoà lại thân thể. Cũng may vừa có chuẩn bị, dù đòn công kích khá đắt
nhưng cũng giữ được cái mạng.
Vừa nghỉ ngơi, Thành vừa hỏi Mr Tí:
“ Lòng người khó dò, có cách gì để xem xét không.”
Mr Tí lắc đầu:” Nếu có thì con người đâu còn là sản phẩm hoàn hảo của tạo hóa.
Nếu có thì cũng giá vạn kim khó cầu.”
Thành trầm ngâm, bỗng Mr Tí tiếp:
“ Có thứ hỗ trợ là kính thông tin, nó chỉ nhìn được thông tin cơ bản về tuổi
tác, giới tính, cảnh giới… nhưng nếu có biện pháp che đây thì nó cũng vô ích,
đây là hạn chế nhưng được cái là khá rẻ. Khoảng 1000 lượng.”
“ Mua.” Không do dự, Thành đáp. Có chút thông tin cũng thuận tiện cho phán
đoán.
Chỉnh trang và tìm một nơi nghỉ ngơi, Thành ấn chiếc nhẫn.
............
Trong cung điện, Lê Hoàn đang hoan lạc trong vòng tay của những vương phi,
bỗng tiếng kêu inh ỏi từ trên tay phát ra. Lê Hoàn giật mình. Những dòng nước
trắng tinh ngần. Bắn ra. Vương vãi trên khuôn mặt Vương phi. Lê Hoàn hoàn hồn.
Nhìn chiếc nhẫn trên tay đang phát sáng, đây là chiếc nhẫn mà Thành đưa cho,
thuận tiện liên lạc. Khá khó chịu, nhưng vẫn đuổi tất cả ra và ấn nghe, mỉm
cười.
“- Quốc Công, có chuyện gì ạ..”
Đầu dây bên kia, giọng khàn khàn:
“- Thành chủ Nguyễn Khoa làm phản, định giết ta. Lũ gián điệp người Tống cài
cắm cùng với bọn Việt Gian đang lẻn lỏi vào. Ta đang ở thành Đại La. Sai người
mau đến.”
Lê Hoàn đang định hỏi thêm, thì tiếng:” Tút, tút,..., tút.” Vang dài.
Biết có chuyện, thay y phục và truyền gọi Đại Sư Khuông Việt, Thiền sư Vạn
Hạnh và Thái uý Phạm Cự Lượng
( giải thích chút, Phạm Cự Lượng trong lịch sử mất năm 984 vì sốt rét, nhưng
do nhân vật chính xuất hiện, nhiều sự việc xẩy ra biến thiên, cảm ơn các bạn
góp ý.).
Một hồi bàn bạc và biết sự việc nguy hiểm như thế nào. Kế hoạch rõ ràng. Ngay
trong đêm, Phạm Cự Lượng dẫn theo 100 hắc vệ tiến về Đại La.
.........
Mà lúc này Thăng Long thành hỗn loạn. Phủ thành chủ xảy ra hỏa hoạn, hàng loạt
vị quan biến mất, không ai chỉ huy, dân chúng quen thói lúc loạn cướp bóc khắp
nơi. Tiếng la rên, ai oán.
Chiều hôm sau, Phạm Cự Lượng đến, khống chế tất cả, thu dọn đám cháy, những
người làm loạn bị xử chém tại chỗ. Mùi máu tanh nồng nặc khắp thành. Trong căn
phòng trọ, sau một đêm điều tra và phán đoán dựa vào thông tin quan sát từ
những xác chết, Thành đưa cho Phạm Cự Lượng một chồng tài liệu.
........
Hôm sau Đại sư khuông việt dẫn theo 1000 người vào thành. Tuyên bố thành chủ
Nguyễn Khoa làm phản và bổ nhiệm người thay thế. Rồi cho người đi từng nhà
động viên. Binh lính cùng nhau giúp đỡ dựng lại nhà cửa và phát gạo trợ giúp.
Gần 1 tuần, sự sống trong thành cũng dần khôi phục như trước. Khác xa sự khôi
phục nơi đây, Kinh đô Hoa Lư bắt đầu một cuộc đại thanh tẩy. Hơn 1000 người bị
giết. Máu chảy lênh lánh. Bất cứ người nào có liên quan và quan hệ với Nguyễn
Khoa đều bị điều tra và khép tội.
(1) Khựa có nghĩa là:
+ Tìm mọi mánh khóe, công khai hoặc ngấm ngầm, để vơ lấy những gì không phải
là của mình, nói theo kiểu dân dã, là nhận vơ, là ăn gian.
+ 1 nửa người, 1 nửa dog.
+ Khắm + Bựa = Khựa.
+ Bẩn nhất: ăn nói oang oang, khạc nhổ bừa bãi mất vệ sinh, ở thì bẩn thỉu
mọi rợ, ăn thì tham lam (từ con rắn con giun con dòi con dán, cho đến khỉ voi
trâu ngựa chó, ăn sống ăn chín cũng đều có cả), riêng về độc ác thì cũng không
hề kém cạnh bất cứ ai.


Dòng Máu Lạc Hồngg - Chương #26