24:


Người đăng: 1451011692

Các quan viên còn chưa hết bàng hoàng, thì thánh chỉ ngày hôm sau lại làm cho
mọi người đều choáng váng. Tất cả hoàng tử bị điều về đất phong để tiến hành
thử thách, tìm trữ quân. Các quan lại loay hoay không biết đứng theo ai, nhất
thời cục diện rối loạn. Do binh lực và lương thực tự trù bị, nên việc đứng
đúng đội giờ này có ý nghĩa vô cùng quan trọng.
Do thời gian gấp rút, nên ngay trong đêm, các hoàng tử lần lượt bái phỏng khắp
nơi.
........
Phủ Thái Sư.
Hoàng tử Lê Trung Tông chắp tay:
“ Đã làm phiền Thái sư.”
Hồng Kính(1) cười:
“ Đâu có, Hoàng tử tới chơi đã là phúc của hạ quan. Sao dám nề hà.
Mong Hoàng tử cho thần gửi lời thỉnh an tới Diệu Nữ phu nhân(2), việc năm đó
hạ quan sẽ không bao giờ quên.”
Lê Trung Tông gật đầu:
“ Được,ta sẽ chuyển lời tới mẫu hậu. Việc lần này nhờ cả vào thái sư.” Rồi lên
xe đi.
Nhìn xe ngựa đã khuất, Hồng Kính cũng cau mày.
.........
Lúc sau, trong một căn mật thất ở phủ Thái sư.
Hồng Kính đập vỡ đồ đạc cho hả giận rồi nhìn những người bên dưới nói:
“ Kế hoạch lần này bị xáo trộn, các ngươi có ý kiến gì.”
A Phi(3) đứng dậy, chắp tay thưa:
“ Việc xáo trộn này tất cả đều do tên Quốc Công trẻ tuổi đó gây ra. Chứ theo A
Tam(4), Lê Hoàn tuy có nghi ngờ cho người điều tra nhưng người chúng ta ẩn nấp
vẫn chưa bị phát hiện.”
A Nam(3) tiếp:
“ Chỉ cần diệt tên đó, mọi sự sẽ êm xuôi.”
Hồng Kính lắc đầu:
“ Giết thì sẽ giết. Nhưng thế cục đã loạn. Giết rồi cũng không thể để chúng
nguyên trạng. Kế hoạch sẽ phải thay đổi.”
Bỗng ở phía cuối hàng, một lão già đứng dậy, vuốt vuốt chòm râu, cười:
“ Việc này càng thuận tiện cho kế hoạch hơn. Tưởng bất lợi mà không hề bất
lợi.”
Nhìn thấy lão già, Hồng Kính liền cung kính:
“ Không biết A Lão có ý kiến gì hay.”
A Lão gật đầu rồi nói:
“ Thuận nước đẩy thuyền. Lê Hoàn chậm cũng 2-3 năm nữa là tới tử kì. Túc
Anh(5) tuy có thể
giúp cơ thể thoải mái nhưng cũng ăn dần ăn mòn thân thể. Hạn kì 10 năm sắp
tới, cũng là thời cơ phát tác, cái chết sẽ không tránh được. Nhân thời cơ này,
ta sẽ đôn một kẻ lên thay. Chẳng phải thuận đôi đường, kế hoạch càng nhanh
chóng.” Ngập ngừng nhìn về phương Bắc, A Lão tiếp : “ Hơn 20 năm lưu lạc, ta
cũng mong muốn hoàn thành nhiệm vụ để trở về quê hương.”
Cả căn phòng trầm mặc, tất cả đều ra đi khi còn trai tráng giờ đã trung niên.
Không biết cảnh còn, người còn không.”
Lúc sau, Hồng Kính đánh tan bầu không khí:
“ Việc này sẽ lên đưa ai. Lê Long Tích, Lê Trung Tông hay là Lê Long Đĩnh.”
A Lão cười:
“ Lê Trung Tông-thuận tiện cho ngươi trả nợ ân tình. Kẻ này dũng mãnh mà lại
được Lê Hoàn rất yêu quý. Đứng đội sẽ không khiến ai nghi ngờ.”
“ Rõ. Còn việc diệt tên Quốc Công.”
“ việc này để A Nam tôi lo. Theo thám báo sẽ còn 2 tuần nữa, hắn sẽ đi qua
Đại La, lúc đó có cánh cũng không thoát.”
“ Được, việc này giao cho ngươi. Nhớ làm cho kín đáo.”
“ Rõ.”
........
Thành Thăng Long, trời gần nhá nhem tối. Đoàn người đến nơi. Thành chủ Nguyễn
Khoa đã đứng đón tiếp. Nhìn thấy bóng người Thành từ xa, Nguyễn Khoa loé lên
một vẻ mặt tàn nhẫn rồi nhanh chóng thu lại, một khuôn mặt béo ịch cười rung
rinh mỡ tiến lại:
“ Quốc công đã quá vất vả. Nhận được tin Quốc Công đi qua, hạ quan thay mặt
dân chúng mở một bữa tiệc ở Lầu Kiều để tiếp đãi cũng như chung vui cùng Quốc
Công cũng như chúc cho đất nước càng thêm phát triển.”
Thành xua tay:
“ Không cần xa hoa vậy đâu. Nay ta hơi mệt. Muốn đi nghỉ.”
“ Nhưng....” Rồi nháy mắt, tức thì cả đoàn người quỳ xuống, Thành đứng hình
chưa rõ ra sao thì Nguyễn Khoa đã mếu máo:
“ Không biết hạ quan cũng như dân chúng trong thành đã đắc tội với đại nhân.
Mong đại nhân bỏ quá. Rồi liên tục đập đầu..”
“ Ơ...” bỗng Lê La tiến gần nói:
“ Thưa đại nhân, việc phong tước Quốc Công là việc vui trăm họ. Nên trong quá
trình đi đến đất phong. Dân chúng phải ra đón tiếp, tiếp đãi. Nếu quan không
chấp nhận thì cả thành phải chịu phạt “
“ What the heo.... được thôi. Vậy lại đi ăn.” Thành khó chịu nói:
“ Tất cả đứng dậy đi, nếu tiệc đã mở thì ta cũng lên uống vài li chung vui với
mọi người.”
“ Tạ ơn đại nhân.”
“ Tạ ơn đại nhân.”
Nguyễn Khoa đi trước dẫn đường, Thành vừa đi vừa cau có. Vì việc rượu và ăn
uống này mà hành trình về làng đã rất chậm; cứ ngày ngày uống, Thành cảm thấy
cả người như oải ra. Chỉ nghĩ tới mùi rượu mà cảm giác buồn nôn.
......
Rất nhanh chóng, Thành bước tới lầu Kiều. Đèn sáng toả, rặng liễu đìu hiu
trong gió, các cô gái lả lơi ca hát. Bỗng mắt trái co giật, Thành nhìn phía
trước trên lầu cao là hai cô gái đang nhìn lại mình, đôi mắt đầy u oán. Thành
mặt mo bỗng đỏ. Hai cô gái là Thuý Ngoan và Thuý Vi của Mị Nguyệt Quán. Nghĩ
đến hôm đó, Thành càng thấy xấu hổ, muốn tìm lỗ để chui.
...............
(1) Hồng Kính: là Thái sư dưới thời Lê Hoàn, người Trung Quốc.
(2) Diệu nữ phu nhân: tên gọi của Chi hậu Diệu nữ- mẹ của Lê Trung Tông
(3) A Nam: tên khác là Nguyễn Khoa- Thành chủ thành Đại La.
A Phi, A Lão: tên gọi thành viên của tổ chức Mắt ma.
(4) A Tam: tên gọi khác của Lê La, thái giám thân cận của Lê Hoàn.
(5) Túc Anh: tên một loại độc. giết người dần dần.


Dòng Máu Lạc Hồngg - Chương #24