13:


Người đăng: 1451011692

Sáng sớm, khi mặt trời vừa mới nhô mình ra khỏi dãy núi. Quân đội triều đình
khẽ thoải mái. Một buổi tối đáng sợ đã qua. Từng tốp người đi ra dãy núi xa,
chọn những gốc cây vừa hai người ôm, rồi kéo dần về cổng thành.
Trước cửa thành, dưới sự chỉ huy của Lê Hoàn, từng tiếng “ Hô da nào!” “Hô da
nào!” vang lên. Cửa thành khẽ tách. Một khung cảnh nghê rợn đập vào. Những
ngôi nhà cháy xụi xơ. Mùi hôi thốc bốc lên từ xác người đang phân hủy. Ruồi
nhặng khắp nơi. Trên trời là chim lợn bay lượn. Nền đất nhuỗm máu, nhão nhét.
Những cơ gió thổi khe qua buốt lạnh. Địa ngục nhân gian như trước mặt.
Nhìn cảnh tượng, ĐInh Bộ Lĩnh nắm chặt tay. Đôi mắt rưng rưng, giọng ngẹn
ngào, rồi quay ra hỏi thân vệ:
“- Chuyện này là thế nào.”
Tên thân vệ cũng rùng mình, đáp:
“- Thưa Hoàng Thượng, trong thành hơn 1000 hộ, hoàn toàn là bị bóp cổ cho đến
chết. Duy nhất là cả gia đình Thành chủ Lê Lí không thấy. Kho vũ khí trống
trơn. “
Đinh Bộ Lĩnh khẽ nhăn mày.
Đinh Điền thấy vậy liền nói:
“ Nếu như vậy, thần cả nghĩ là lũ người Chăm. Cách thức giết hại này chính là
sở thích của bọn họ. Có thể Thành chủ Lê Lí đã câu kết với người Chăm.”
Phạm Cự Lượng cũng nói:
“ Nhưng để dẫn một đội quân tàn sát là rất khó, Nếu không có ai giúp sức. Mới
hơn 3 ngày trước mới đi ngang qua, dân chúng còn rất vui vẻ và thành chủ Lê Lí
cũng được quý trọng. Không có thể đơn giản như Ngoại Giáp nói.”
Lê Hoàn cũng ngưng trọng:
“ Vụ này có thể liên quan đến những người ám sát bệ hạ hôm qua. Khi thần đấu
qua với tên áo đen thì cho dù đã che đậy rất kĩ nhưng thần thấy có bóng dáng
của Bắc Hà Kiếm.”
Đinh Bộ Lĩnh cau mày, nói:
“- Ý khanh là Ngô Nhật Khánh có liên quan. Vì nổi tiếng với Bắc Hà Kiếm là
hắn.”
Lê Hoàn vội đáp:
“ Thần không dám khẳng định. Chỉ suy đoán vậy.”
Đinh Bộ Lĩnh phủi tay:
“ - Trước hết là lập đàn giải siêu cho dân chúng chết oan. Đem họ chôn cất cẩn
thẩn.”
Đại Sư Khuông Việt lập đàn giải siêu, Đinh BộLĩnh cũng trực tiếp chủ trì.
Ngoài trời mưa bắt đầu đổ xuống. Như xót xa cho những người con xấu số.
……………..
Chuyện xẩy ra, hai ngày trước.
Khi đoàn người Đinh Bộ Lĩnh vừa đi qua. Thành chủ Lê Lí lợi dụng nói phát quà
vua ban. Đánh mê tất cả. Ban đêm, khi trăng cao quá đỉnh, một thân ảnh già nua
đứng ở cửa thành, nhìn hai bóng người tiến đến, nói:
“ Theo lời ngươi đã nói, tất cả dân chúng và binh lính đã bị thuốc mê. Mau thả
con gái ta ra.”
Bóng người áo đen tiến đến, đảo quanh một vòng, rồi gật đầu xác nhận, Bạch
Diện cười:
“ Để ta tiễn ngươi đi gặp con gái người. Haha.”
Rồi tiến đến bóp cổ Lê Lí. Lê Lí dường như muốn nói gì, đôi mắt trợn tròn rồi
dần mất sinh cơ.
Tên áo đen nói: “ cho hắn biến mất đi.” Rồi một chút bột rắc xuống. Cả xác
người cũng tiêu hủy. Miệng huýt sáo. Lúc sau Ba Mỹ Nam dẫn người tiến đến.
Bạch Diện nói:
“ Đây là phần thưởng của các ngươi, chơi đùa thỏa thích đi. Hai ngày nữa làm
việc.” rồi cả hai biết mất.
Những binh lính Chăm Pa như sói, lao vào hãm hiếp phụ nữ. Lao vào bóp vổ những
người dân như phát tiết. Một địa ngục dần hiện lên.
...........
Cũng lúc đó, trong đêm, phủ Nam Việt Vương.
Đinh Liễn một mình uống rượu. Đầu óc hơi chóang váng. Cả người hư nhược. Sự
viêc này diễn ra mỗi đêm gần đây. Chỉ có rượu vào, dường như giúp Đinh Liễn
tỉnh táo hơn. Đang ngâm nga:
“ Mình ta uống cạn ly này
Hồng trần buông bỏ, vui say với đời.
Chí trai khuấy đảo ngoài khơi
Chỉ mong một kiếp rong chơi cuối trời.”
Bỗng Hạng Lang dẫn một đám người xông vào, cười nói:
“ Hoàng huynh thơ hay và kế cũng hay.”
Đinh Liễn quay lại, nhìn lấy Hạng Lang, cười nói:
“- ồ, không biết hoàng đệ, nay đến phủ ta làm gì. Nếu rảnh thì lại làm ly với
huynh.”
Rồi tay cầm chém rượu uống nốt.
Hạng Lang cười cười không nói, chỉ sai tên thân vệ, lôi hai người tiến đến,
bên cạnh là một xác chết. Hạng Lang trầm mặt nói:
“- Hoàng đệ vừa chạy dưới lưỡi hái tử thân vừa ngang qua phủ Hoàng huynh thì
thấy, lính của Hoàng huynh mang xác người đi vất. Thật không ngờ lại là xác kẻ
hành thích Hoàng đệ lúc nãy.”
Đinh Liễn cũng nghiêm mặt, chỉ Đinh Hạ nói:
“ Chuyện này là thế nào.”
Đinh Hạ đáp:
“ Việc này do quản gia sai khiến. Nói tên này làm sai bị đánh chết. Giờ mang
xác đi vất.”
“ Gọi quản gia ra đây.” Đinh Liễn quát.
Tên nô tài chạy đi gọi quản gia. Lúc sau quay lại thưa:
“- Quản giả đã bỏ đi và để lại bức thư.”
Hạng Lang giật lấy lá thư và đọc lớn:
“ - Nô tài vô dụng, không hoàn thành nhiệm vụ điện hạ giao phó. Không có mặt
gặp Điện Hạ nên xin cáo từ, tránh cho Điện hạ phiên phức.”
Rồi cười lớn:
“- Haha. Kế hoạch thấy bại. Haha. Giỏi cho huynh. Nếu đệ đây không chuẩn bị,
chắc giờ chết lâu rồi.”
Đinh Liễn cảm thấy có gì không đúng, nhưng đầu óc choáng váng. Hạng lạng giwo
tay, hơn hai mươi thân vệ nhanh chóng bao quanh Đinh Liễn. Hạng Lang hô:
“- Bắt lại cho ta. Xem huynh làm được Lý Thế Dân thứ hai không.”
Thấy vậy, không kịp suy nghĩ, Đinh Liễn rút kiếm, quát:
“- Ai dám bắt bản vương.”
Rồi vung kiếm chém vài tên, lao đến gác kiếm lên cổ Hạng Lang:
“- Đệ đừng ngông cuồng, ngôi vị Hoàng Đế ta không thèm tranh. Trong đây tất có
âm mưu nào đó. Đúng hay sai để Phụ hoàng về giải quyết. Đệ về đi.”
Đinh Liễn rút kiếm ra, định quay đi.
Bỗng “ Vù!”.
Một hòn đá lao tới.
Đinh Điền ngã khuỵ, mũi kiếm đâm thẳng vào tim Hạng Lang.
Một tên thân vệ thái tử lao tới, hét: “- Không!”. Dường như sợ hãi, làm vết
thương càng sâu hơn. Đinh Điền lao lại. Đạp tên thân vệ, vội vàng dịt thuốc và
kêu gọi thái y.
Hạng Lang sắc mặt trắng bệch. Môi rưng rưng, định nói gì, nhưng hơi thở biến
mất. Đinh Liễn thanh tỉnh, hét lớn:” Không!”.
………………..
Lúc đó, 2 bóng người lẩn đi. Một tên áo đen và tên thân vệ.
Vừa đi vào hẻm tối, tên thân vệ mắt trợn tròn, ngã xuống. Như không tin tưởng
điều gì.
Bóng áo đen nở nụ cười tà mị và biến mất.


Dòng Máu Lạc Hồngg - Chương #13