Người đăng: soyeon.vn@
Bữa tối kết thúc trong khung cảnh Phó Nghi Ân hì hục rửa chén còn Trác Thiệu
Ninh khoan thai đứng bên cạnh trán nước úp lên kệ. Cô không biết tại sao kiếp
này lại gặp anh nhiều đến vậy? Cô vẫn còn nhớ anh đến thành phố X liền nhiều
năm không trở về, thật ra hai người cũng chẳng được coi là thanh mai trúc mã,
vốn dĩ khoảng cách ba tuổi đã là một thế hệ, đằng này anh hơn cô những bảy
tuổi, đối với người anh này tình cảm đã phai nhạt không ít. Từ lúc trọng sinh,
tuy cuộc sống thay đổi nhưng cô vẫn trong tâm thế đề phòng những bất chắc có
thể xảy ra. Mọi thứ xung quanh bao gồm cả con người, sự việc, không tài nào
kiểm soát hết được.
Trong lúc Phó Nghi Ân lặng lẽ đánh giá, còn anh âm thầm bên cô được lúc nào
hay lúc đó, hai người đều có nỗi suy tư trong lòng.
Lau bàn tay dính ướt, Phó Nghi Ân ngồi xuống bên cạnh mẹ mình, bà Phó nâng ấm
trà tươi đã được nấu chín rót vào cốc đưa cho Trác Thiệu Ninh.
“Cám ơn dì” Anh nhận lấy khách khí nói.
“Thiệu Ninh, khi nào thì đi?” bà Phó lên tiếng hỏi.
“Cháu không đi nữa” Lời nói của anh khiến bà Phó ngạc nhiên, anh giải thích
thêm.
“Cháu về giúp cha quản lý Trác Lâm"
“Thật sao? Sao dì không nghe mẹ cháu nói gì” bà Phó vẫn còn lộ vẻ ngạc nhiên,
vì theo bà được biết, từ năm mười tám tuổi Thiệu Ninh đã trưởng thành hơn
người, là nhân tài hiếm có, chủ kiến vì không muốn dựa dẫm vào gia thế nhà họ
Trác mà lập nghiệp ở thành phố X, cậu bé ngây ngô ngày xưa giờ đã trở nên
chững chạc hơn, nay anh trở về lại khiến bà khá bất ngờ.
“Cháu vẫn chưa nói quyết định này với mẹ”
“Nếu vậy thì tốt quá!, mẹ cháu hay phiền muộn vì cha cháu gánh vác quá nhiều
việc. Nay cháu về, ông ấy cũng có thể an hưởng tuổi già rồi” bà Phó gật đầu
chân thành nói.
“Vâng, thôi đã trễ, cháu cũng không phiền mọi người nghỉ ngơi” Anh đứng dậy,
xin phép ra về.
“Nghi Ân, tiễn anh ra cổng đi con” Mẹ cô liền thúc giục con gái đứng dậy.
Phó Ngi Ân mở cửa, theo anh ra tận cổng.
“Đến đây được rồi, em đóng cửa cẩn thận” Trác Thiệu Nính giúp cô mở cửa sắt,
ôn nhu nói.
“Vâng” Cô cúi đầu đáp khẽ, đến bây giờ cô vẫn còn chưa quen với sự hiện diện
của anh, có chút ngượng ngùng chạm vào trong tim. Nhưng cô biết đạo lí anh
không phải là người xấu, dù bài xích và có vết thương lòng đâm ra ghét người
khác phái, cô biết không nên nghĩ về chiều hướng tiêu cực nhưng vẫn không nhịn
được nghĩ ngợi lung tung.
Đêm nay, nương theo ánh trăng rằm, mặt đường trải dài màu vàng nhạt, bóng anh
đỗ nghiêng trên vách tường đá, Trác Thiệu Ninh rút bao thuốc trong túi ra châm
lửa hút, anh đến với thuốc lá hơi muộn, chính là lúc nghe tin Phó Nghi Ân gặp
tai nạn qua đời, nỗi đau đớn dồn nén trong tâm can chỉ có những thứ như rượu,
thuốc lá mới làm tê liệt bản thân, anh nghiện thuốc giống như nghiện hơi ấm
vậy, những lúc thờ thẫn trong căn phòng trống vắng phải có việc gì đó để làm,
và thứ này chính là liều thuốc cứu rỗi hữu hiệu.
Trác Thiệu Ninh ngậm một hơi thở ra làn khói bao trùm một màu quỷ dị, đám
sương khói khiến bóng dáng anh mờ mờ ảo ảo. Anh mệt mõi dựa vào hàng rào sắt
mắt ngước nhìn cửa sổ phòng phía trên, ánh mắt anh đăm chiêu hướng về một
phía, ngay trên kia là người con gái anh yêu, tự dặn lòng cô ấy vẫn còn nhỏ
nhưng khao khát muốn có được cô lại mãnh liệt hơn bao giờ hết, anh tự nhận
mình điên rồi, cô ấy chỉ mới mười bảy tuổi, nhưng anh đã là người đàn ông hai
mươi tư tuổi, ham muốn thì có gì đáng trách, đó là chuyện hiển nhiên trong
cuộc sống. Anh muốn cô tiếp nhận mình, muốn cô nhận tình cảm của mình, anh
trân trọng nâng niu cô trong lòng bàn tay, đến nỗi ôm cô còn sợ cô sẽ vỡ tan.
“Nghi Ân, anh phải làm sao với em đây?” Anh bất đắc dĩ bật cười chua chát, xem
ra anh quá hấp tấp, quá nóng vội. Bởi vì sợ mất cô lần nữa mới khiến anh luôn
sống trong tâm thế lo sợ, canh phòng.
Trời trở về khuya, sương đêm thấm ướt vào da thịt lạnh lẽo, ánh đèn ngủ đã sớm
tắt ngóm, xem ra cô đã say giấc nồng, Trác Thiệu Ninh xoay bóng lưng cô đơn
lủi thủi bước đi vào trong màn đêm.
Sáng hôm sau, Phó Nghi Ân thức dậy từ rất sớm, tập cho cơ thể vài động tác thể
dục khiến tinh thần khỏe khoắn, cô bật tung cửa sổ đón những tia nắng ấm áp
đầu tiên, gương mặt lấp lánh mồ hôi, khẽ mỉm cười vươn vai.
Tinh thần khoan khoái của Phó Nghi Ân chẳng kéo dài được bao lâu vì vừa chào
tạm biệt mẹ xong cô đã đụng phải bóng dáng của người đang đứng chắn ở trước
cổng, suýt chút nữa cô đã thét lên.
“Anh làm gì như quỷ vậy?” Phó Nghi Ân sờ tay lên ngực, sẵn giọng tức giận.
“Thức dậy rồi à?” Anh cười dịu dàng nhìn cô, giọng trầm ấm làm trái tim thiếu
nữ lung lay.
“Ừ, tôi phải đến trường” Cô gật đầu lấy lệ, hướng sang phía tay phải lách qua
khỏi người Trác Thiệu Ninh.
“Anh đến là để đưa em đến trường” Anh nhanh chóng bước chân đuổi kịp cô, thủng
thẳng nói. Mái tóc đen tuyền thẳng mượt được cột cao phía sau gáy, những sợi
tóc mai trên vầng trán nhẵn mịn làm sáng bừng gương mặt thanh tú của cô. Anh
giơ tay lên muốn chạm vào thì đột nhiên Phó Nghi Ân dừng phắt lại khiến suýt
chút nữa hai người đụng vào nhau.
“Anh không cần phải làm như vậy” Phó Nghi Ân thẳng thừ từ chối, cô không muốn
thể hiện tâm tư quá nhiều vào người mà cô không chắc chắn. Bỗng dưng một ngày,
anh thường xuyên hiện diện trước mặt cô, bước vào cuộc sống thường nhật, cô
không thể không phòng bị. Chẳng lẽ, cô thay đổi, người khác cũng thay đổi, sao
lại có chuyện trùng hợp như vậy chứ?. Thế nên, trước tiên cô phải thập phần xa
cách.
“Mẹ em đã đồng ý rồi” Anh cầm lấy cặp của cô, tự động đi về phía trước.
“Này, mẹ tôi…” Phó Nghi Ân chưng hửng đứng đực ra, muốn chạy vào nhà hỏi mẹ
nhưng đành thôi.
Ngồi yên vị trên xe, anh mở điều hòa, khởi động chậm rãi xoay vô lăng lăn bánh
ra khỏi con hẻm. Phó Nghi Ân vụng trộm liếc người bên cạnh, anh đỉnh đạt, trầm
ổn, trên người mang hương vị của một người đàn ông trưởng thành chứ không phải
là thanh niên hai mươi loi nhoi ngoài đường. Trước kia, cô đã từng nghĩ quen
Đỗ Gia Minh đã may mắn lắm rồi, anh ta luôn thể hiện phong độ, đẹp trai khiến
trái tim thiếu nữ đổ gục, nhưng rồi cô phát hiện anh ta chẳng ra gì, bởi vì
vết nhơ của bóng tối kia, cô không cách nào đặt lòng tin vào đàn ông nữa. Sống
hai kiếp, hơn ba mươi năm làm người, chỉ là trải nghiệm sống quá ít ỏi, hiện
tại, cô mong muốn cuộc sống không phải trải qua những phong ba sóng lớn, làm
một con người bình thường trong cuộc đời yên ổn.
“Em đang nghĩ gì vậy?” Trác Thiệu Ninh nhìn cô đang thẫn thờ, dường như ở
trong một thế giới xa xôi anh không cách nào chạm tới được.
Phó Nghi Ân đan mười ngón tay vào nhau,đặt trên đùi mình khẽ lắc đầu.
“Đã ăn sáng chưa?” Anh lại quan tâm hỏi, mắt chăm chú nhìn đường trước mặt.
“Tôi ăn rồi”
“Anh vẫn chưa ăn gì cả”
“Sao anh không ăn"
“Anh sợ em đi mất” Anh thầm tình nhìn cô
“Có muốn ăn gì không? Tôi đợi cũng được” Cô đành nói.
Bí quyết đơn giản đánh tan mỡ bụng qua
“Không cần, anh đưa em đến trường trước” Anh khẽ lắc đầu, nở nụ cười rạng rỡ.
Hóa ra, cô vẫn còn có thể nói ra những lời quan tâm này.
“Tôi có bánh bao hấp, anh có muốn ăn không?”
“Ừ, được”
Phó Nghi Ân kéo khóa ba lô, lấy ra một hộp giữ nhiệt, cầm một bánh bao nhỏ đưa
tới trước mặt Trác Thiệu Ninh.
“Anh đang lái xe, không cần được” Trác Thiệu Ninh bất đắt dĩ lên tiếng, tính
mạng người con gái quan trọng nhất đang ở trong tay sao anh có thể lơ là được.
Anh định trêu cô:
“Em có thể đúc cho anh”
Phó Nghi Ân hơi lúng túng trước tình huống này, không phải như vậy quá thân
mật sao. Cô và anh cũng chẳng thân thiết, nhưng người ta đã bỏ công chở mình
đến trường không thể lấy oán trả ơn.
Cô cầm bánh đưa lên miệng anh, chờ đợi. Trác Thiệu Ninh sửng sốt, vừa bất ngờ
vì không nghĩ cô sẽ đồng ý, anh há miệng cắn một miếng lớn, trong lòng chan
chứa nỗi niềm hạnh phúc.
“Anh có muốn ăn nữa không?”
Trác Thiệu Ninh vui vẻ gật đầu, mồm còn nhai ngòm ngòm, không chút hình tượng
tao nhã đã bị phá vỡ trong mắt cô. Phó Nghi Ân bèn đút cho anh thêm một cái
nữa, sau khi anh ăn xong, cô tự nhiên mở bình nước đưa ống hút cho anh.
“Cám ơn em” Trác Thiệu Ninh hưởng thụ sủng nịnh, xúc động nói.
“Không có gì” Đợi anh uống xong, cô đóng nắp lại, cất tất cả vào trong túi.
…
“Mấy giờ em tan học?” Anh lái xe tấp vào lề đường, cởi dây an toàn cho cô, lên
tiếng hỏi.
“5 giờ chiều” Cô mở cửa xe bước xuống.
“Ừ, anh biết rồi, em vào lớp đi” Anh đóng cửa lại, dõi theo bóng lưng cô khuất
đằng xa mới từ tốn lái xe rời khỏi.
Trác Thiệu Ninh rẽ hướng về đường đến Trác Lâm, thuở mới khởi nghiệp, Nó chỉ
là một xưởng nhỏ chuyên may đồ gia dụng, để gây dựng cơ ngơi thành một tập
đoàn lớn mạnh như ngày hôm nay, không phải là dễ dàng. Cha anh một tay xây
dựng nên cơ nghiệp chỉ hi vọng gia đình có cuộc sống tốt hơn, ngay từ nhỏ ông
đã hướng anh đi theo con đường kinh doanh nhưng Trác Thiệu Ninh không có hứng
thú với việc kế thừa sự nghiệp, người anh trai lớn hơn anh ba tuổi sớm đã cao
chạy xa bay sống cuộc sống tự tại ở nước ngoài. Đến năm thi đại học, khi biết
anh sửa nguyện vọng chuyên ngành, ông Trác suýt chút nữa lên cơn đau tim, từ
đó anh không nhận được một đồng viện trợ nào từ nhà, đến thành phố X vừa học
vừa làm, thi thoảng mới về thăm nhà, tuy không được cha chào đón nhưng người
mẹ hiền từ mãi khóc lóc mong ngóng, anh chẳng thể ngoảnh mặt làm ngơ. Mỗi khi
Trác Thiệu Ninh về nhà, Nhà họ Trác như nhuốm mùi thuốc súng, mẹ anh luôn là
người đứng ra hòa giải đến mức, anh chỉ ở vỏn vẹn ba ngày là rời đi.
“Xin chào anh, anh cần giúp gì không ạ?” Một cô nhân viên niềm nở lịch sự đứng
dậy chào.
“Tôi đến gặp Chủ Tịch Trác”
“Anh có hẹn trước không ạ?” Cô gái nhẹ nhàng hỏi
“Không có, cô cứ báo Trác Thiệu Ninh đến gặp” Anh đành nói
“Vâng, xin anh đợi một lát” Nói đoạn cô nhân viên liền nhấc điện thoại gọi lên
phòng cấp trên.
Trác Thiệu Ninh quan sát xung quanh đại sảnh, không khí ở đây khá tốt, nhân
viên cũng không tỏ thái độ hống hách. Một lát sau cô gái chạy đến thông báo,
giọng kính cẩn.
“Mời anh theo hướng này, chủ tịch đang đợi”
“Cám ơn” Anh nói
…
Trong văn phòng ngăn nắp sạch sẽ, bố trí giống hệt thư phòng ở nhà. Ông Trác
Lập Nghiệp đang nghiêm túc xem bảng hợp đồng, Trác Thiệu Ninh lên tiếng cắt
ngang, thông báo sự tồn tại cho ông biết.
“Thưa chủ tịch, con đến rồi!”
“Ngồi xuống đi” Ông ngước mắt lên rồi cởi bỏ mắt kính, đứng dậy đi đến bàn
tiếp khách.
“Con đã sẵn sàng rồi, thưa cha”
“Cầm lấy cái này, đây là tư liệu đấu thầu cho dự án hợp tác với công ty CS”
Ông giải thích.
Anh trầm ngâm cầm lấy lật một số trang ra, đây chẳng phải là công ty bất động
sản sao? Thời điểm này thị trường chưa thực sự có tiềm năng.
“Đầu tư vào đây chẳng phải rất mạo hiểm sao?” Anh vội đặt vấn đề ngay.
“Nhưng ta muốn biết cách nhìn của con” Ông nghiêm nghị đáp
“Con biết rồi, con sẽ nhận cái này” Anh trả lời quyết đoán, ánh mắt không hề
lung lay.
“Ta chờ biểu hiện của con, đừng làm ta thất vọng” Ông nhâm nhi ly trà nóng,
cảm thấy tinh thần khoan khoái.