Thảm Biến


Người đăng: hoangtung32qh@

Tuyệt Thế Thần Thương do Thái Vi quân triệu hồi mang sức mạnh phi
phàm, có thể diệt sát hàng ngàn vị Lục Đẳng Tông Sư trong nháy
mắt. Nhưng khối cầu màu hung đỏ do mười Lục Đẳng Tông Sư tạo ra vô
cùng kỳ dị, khí tức không chút thua kém thần thương.

Hai vật thể mạnh mẽ va chạm khiến không gian xung quanh chấn động
kịch kiệt. Mọi vật thể từ cây cối, núi đá,… đến động vật, chim
muông,… đều bị hủy diệt khi vụ nổ lan đến. Sức tàn phá của vụ nổ
kéo dài không có điểm dừng…

Mười dặm…

Hai mươi dặm…

Ba mươi dặm…

Một trăm dặm…

Hình chiếu lập thể do Tuyệt Đối Phòng Hộ của thành Thái Vi tạo
thành liên tục nhấp nháy khi vụ nổ lan đến. Trong các Đồ Hình trận,
một số binh sĩ đã có dấu hiệu cố sức. Đôi mắt đỏ hoe mở trừng
trừng, lồng ngực đập thình thịch tựa như trống trận. Họ cố gắng
chịu đựng sự khó chịu trong cơ thể, duy trì chân pháp lực truyền
vào Đồ Hình trận. Nhưng sức tàn phá của vụ nổ lớn hơn họ tưởng
tượng, nháy mắt đánh vỡ phòng tuyến giới hạn cuối cùng.

Liên tiếp có binh sĩ bị trọng thương ngã gục ra đất, miệng phun máu
tươi. Một vài kẻ có thân thể yếu ớt, toàn thân chảy máu không
ngừng, ý thức sớm đã rơi vào hôn mê không rõ sống chết. Hình chiếu
lập thể dạng mũi thương nhanh chóng mờ nhạt, tan biến trong không
khí.


  • Tuyệt Đối Phòng Hộ! Lá Chắn!

Tiếng nói hùng hồn của Hoàng thống lĩnh lần nữa vang lên, dẫn dắt
quân lính chuyển đổi trạng thái phòng thủ. Tại Đồ Hình trận trung
tâm, ông và Giới Tham thống lĩnh liên tiếp đánh ra các đạo hóa
quyết, gia cố trận pháp. Hai đạo chân pháp lực mạnh mẽ, một xanh
lục, một hồng nhạt, liên tiếp nhập vào các Văn Hình phức tạp, tu
bổ những nơi suy yếu.

Trên chiếc đầu heo của Giới Tham sớm đã đổ đầy mồ hôi, ánh mắt oán
độc cùng hối hận nhìn về cơn bão năng lượng phía Tây. Ở bên cạnh,
Hoàng thống lĩnh mang vẻ mặt nghiêm nghị, khí thế bùng phát mạnh
mẽ, cơ thể già yếu tựa như hồi xuân, da dẻ bỗng trở nên hồng hào,
căng tràn sức sống. Đôi con ngươi mờ đục được thay thế bằng màu đen
sâu thẳm, thêm chút tinh anh của tuổi trẻ.

Theo sự dốc sức của hai vị Sư thống lĩnh, trạng thái Tuyệt Đối
Phòng Hộ của thành Thái Vi nhanh chóng thay đổi sang dạng Lá Chắn.
Ở bên ngoài tháp canh, cách tầm ba mươi dặm về phía tây, thủy minh
nguyên tố trong trời đất nháy mắt được triệu tập, hình thành vô số
giọt nước lớn nhỏ. Những giọt nước vừa xuất hiện từ trong hư không
liền mạnh mẽ rơi xuống nhưng chưa kịp chạm đất đã hoàn toàn bốc
hơi. Một tấm chắn dạng mũi nhọn được dựng nên từ hai thác nước dày
năm trượng, cao khoảng ba mươi trượng. Phạm vi bao phủ của tấm Lá
Chắn màu lam vừa vặn che giấu hoàn toàn phần tiền tuyến phía trước
tháp canh phía Tây, hình thành thế phòng ngự kiên cố.

Phía xa xa, cơn bão năng lượng sau khi phá tan hình chiếu lập thể
dạng mũi thương, sức mạnh bỗng bạo tăng, tốc độ di chuyển nhanh gấp
vài ba lần. Khoảng cách trăm dặm nhanh chóng bị rút ngắn, sức tàn
phá của cơn bão năng lượng chưa từng suy giảm, mọi vật thể cản
đường đều bị biến thành tro bụi trong nháy mắt.

Lá Chắn màu lam liên tiếp bị cơn bão năng lượng trùng kích chấn
động kịch liệt. Từng lớp nước trên Lá Chắn bị bốc hơi nhanh chóng,
vượt qua bản thân tốc độ khôi phục. Cơn bão năng lượng dường như vô
cùng vô tận, hết tầng này tới tầng khác ồ ạt lao tới tấn công
khiến Lá Chắn màu lam bắt đầu suy yếu.

Tại Đồ Hình trận trung tâm thuộc tháp canh phía Tây, Hoàng thống
lĩnh và Giới Tham đang ra sức gia cố trận hình của Tuyệt Đối Phòng
Hộ. Những chỗ Văn Hình yếu nhược hoặc xuất hiện dấu hiệu quá tải
đều được tu bổ bằng vô số các đạo hóa quyết. Nhưng tổn hại do cơn
bão năng lượng gây ra vượt quá sức tưởng tượng của hai vị Sư thống
lĩnh…

Ba…

Thời gian chưa đến nửa khắc, một Văn Hình trong Đồ Hình trung tâm
bỗng lóe lên, phát ra tiếng vỡ vụn chói tai. Trong ánh mắt kinh hãi
của gần trăm vị Nhân linh, một chuỗi dài những hào quang của các
mảnh vỡ liên tiếp nối đuôi nhau văng tứ tung, tạo thành cảnh tượng vô
cùng hỗn loạn.

Trái tim Hoàng thống lĩnh nhảy mạnh sau mỗi lần nghe thấy tiếng vỡ
vụn của từng Văn Hình trong Đồ Hình trận trung tâm. Ông sợ hãi chứng
kiến tâm huyết của cô cháu gái Andrea và mười vạn Nhân linh trong
thành Thái Vi đang bị hiện thực tàn nhẫn giẫm nát.

Phụt!

Một nguồn áp lực đột ngột ập đến khiến vị Lục Đẳng Tông Sư già
khí huyết đảo ngược, mạnh mẽ phun ra một ngụm máu tươi. Khuôn mặt
Hoàng thống lĩnh biến sắc, ánh mắt kinh ngạc nhìn sang bên cạnh. Ông
ngây người trong chốc lát, trên khóe môi bất giác nở nụ cười thảm.
Giới Tham đã hoàn toàn biến mất…

Trên bầu trời thành Thái Vi, một đạo hào quang màu hồng nhạt đang
hướng phía xa lao nhanh. Phía sau đạo hào quang, cơn bão năng lượng
mang theo khí tức hủy diệt đang mạnh mẽ xông tới bức tường kiên cố
của tòa thành cổ. Lớp sương trắng còn lại của Lá Chắn màu lam đã
sớm bị đánh tan tác. Toàn bộ Nhân linh tại tháp canh phía Tây hoàn
toàn rơi vào tuyệt vọng.

Cơn bão năng lượng tựa như mãnh thú viễn cổ, bỏ mặc mọi cảm xúc
hỗn loạn của đám sinh linh nhỏ bé phía dưới, nó tàn nhẫn lao tới
nuốt chửng hết thảy. Bức tường cứng rắn của thành Thái Vi dễ dàng
bị đánh nát, tòa tháp canh phía Tây trong nháy mắt sụp đổ.

Phía bên trong tòa tháp, Hoàng thống lĩnh bình tĩnh chứng kiến mọi
chuyện. Khuôn mặt sớm đã trở lại đường nét già nua vốn có, đôi mắt
mờ đục mang theo vẻ buồn bã cùng áy náy. Mười năm trước, Thompson
từng đứng trước mặt ông nói một câu: “Hứa với ta phải chăm sóc
Andrea thật tốt.” Lúc đó ông mới biết vì sao hắn lại dạy ông một
đoạn hóa quyết tối nghĩa. Mười năm sau, ông một lần nữa rơi vào
trạng thái Duy Hồn Linh Triệu cùng với con gái hắn. Cả hai lần ông
đều bất lực đứng nhìn cha con Thompson cam nguyện hi sinh vì Nhân
giới. Cái cảm giác nhỏ bé khi đứng trước hai con người vĩ đại nhưng không thể
vì họ giữ đúng lời hứa. Nó tựa như những con sâu nhỏ đang từ từ gặm nhấm trái
tim đã chết lặng của người đàn ông từng trải. Trong sâu thẳm tâm hồn kiên
cường của ông vang lên từng tiếng nấc nghẹn ngào:

“Thompson… Andrea… Thật xin lỗi…”

Đôi mắt mờ đục trở nên ảm đạm không sức sống, cơn bão năng lượng
cuốn qua khiến cơ thể vị thống lĩnh già triệt để biến thành tro
bụi. Ông chết đi mang theo niềm hối tiếc lớn lao.

Một vị Sư thống lĩnh đáng kính chết đi chỉ tạo nên chút gợn sóng
nhỏ nhoi trong cơn bão khổng lồ. Khí tức hủy diệt lan tràn qua mọi
ngóc ngách, từng tòa kiến trúc bị phá hủy, vô số tảng đá rơi
xuống nhanh chóng bị nghiền thành bụi phấn. Gần mười vạn Nhân linh
trong tháp canh phía Tây liên tục gào thét tìm cách trốn thoát nhưng
tất cả đều vô ích. Họ tuyệt vọng chứng kiến đồng bạn biến thành
tro bụi, xung quanh một mảnh trắng xóa tràn đến trước mắt, cảm giác
vô định chiếm hữu lấy tâm trí ngay sau đó. Họ hoàn toàn tan biến khi
chưa kịp nhận ra sự đáng sợ của cái chết.

Cơn bão năng lượng tựa như không có giới hạn, gào thét vươn ra tàn
phá hết thảy. Phía đằng trước, Giới Tham điên cuồng đề thăng tốc độ
phi hành của bản thân nhằm tránh thoát phạm vi ảnh hưởng của cơn
bão. Thậm chí sinh mệnh trong cơ thể hắn đã bắt đầu bị thiêu đốt,
mức độ tiêu hao đã vượt qua khả năng thừa nhận nhưng hắn vẫn luôn
cắn răng chịu đựng. Trước nguy cơ sống chết, Giới Tham đã bộc lộ
toàn bộ tiềm năng của bản thân.

Đối với quái nhân đầu heo, mạng sống luôn luôn được ưu tiên hàng đầu.
Từ khi mới lọt lòng, hắn đã nhận ra một điều: Những kẻ mang vẻ
ngoài mỹ mạo không bao giờ nói ra được lời tốt đẹp. Tận trong đáy
lòng Giới Tham không bao giờ quên những sỉ nhục và đả kích chúng đã
gây ra cho bản thân hắn. Lúc bước trên con đường Tu Thần, hắn đã âm
thầm thề sẽ giẫm nát tất cả những kẻ dám coi thường mình. Và
mạng sống chính là tiền vốn duy nhất để hắn thực hiện điều đó…
Hắn không thể chết…

Thiêu đốt một phần sinh mệnh cuối cùng, Giới Tham dốc toàn bộ sức
lực phóng thẳng về phía trước. Trên cơ thể già yếu, làn da chảy xệ
xuất hiện thêm vô số nếp nhăn, gương mặt trở nên hốc hác tựa như
những lão nhân gần đất xa trời của loài người. Nhưng đôi con ngươi màu
đen vẫn ánh lên khát khao sinh tồn trong hiểm cảnh, chân pháp lực chưa
từng đình chỉ vận chuyển. Hắn sắp vượt qua phạm vi ảnh hưởng của
cơn bão năng lượng, ít nhất đó là điều hắn đã nghĩ…

Tiếc thay, mộng tưởng đẹp đẽ của tên quái nhân đã không trở thành
sự thật. Sinh mệnh lực tiêu hao sạch sẽ trong khi cơn bão năng lượng
đã ở ngay sau lưng. Giới Tham trơ mắt nhìn thân thể già nua của mình
bị thiêu hủy thành từng hạt bụi, trong tiềm thức yếu ớt vang lên vô
số tiếng gào thét phẫn nộ lẫn không cam lòng. Một số phận bi đát
chất chứa đầy hận thù, có ai hiểu thấu cho lòng của hắn…

Cái chết của Giới Tham tựa như dấu hiệu bắt đầu cho sự kết thúc
của cuộc thảm sát. Cơn bão năng lượng lan ra thêm mười dặm thì nhanh
chóng tiêu tán.

Thời điểm trước đó không lâu, Tuyệt Thế Thần Thương xảy ra va chạm
với khối cầu màu hung đỏ bí ẩn tạo ra một vụ nổ kinh khủng kéo
dài gần hai khắc. Toàn bộ sinh vật sống trong phạm vi hơn bốn trăm
dặm đều hóa thành tro bụi, không một ai may mắn sống sót. Dãy núi
Xích Thiên bỗng nhiên trở thành mộ phần của hơn mười vạn sinh linh,
khí tức tang thương lan tràn khắp nơi trong thung lũng. Thành Thái Vi
đã hoàn toàn trở thành một tòa thành chết. Hơn một nửa kiến trúc
trong thành biến thành tro bụi, số còn lại đều bị phá hủy không
còn nguyên vẹn. Tòa thành cổ sau hơn hàng ngàn năm tồn tại đã chính
thức xóa tên khỏi Nhân giới.

Chiến tranh là phải có chết chóc nhưng một từ “tàn khốc” liệu có
đủ để nói lên những mất mát đã xảy ra? Liệu rằng có ai đó sẽ
tiếc thương cho những sinh mạng nhỏ bé đáng thương kia không? Và hắn
trong lời Andrea có biết được tâm ý suốt đời của nàng? Có còn nhờ
lời hứa ngắm tuyết trên đỉnh Nhìu Cô San năm xưa với nàng nữa không?
Những câu hỏi vẫn còn bỏ ngỏ như chờ đợi người đi tìm câu trả lời,
dù biết rằng phải rất lâu sau mới có được kết quả.


Đông Hoang Vũ Trụ - Chương #6