Người đăng: hoangtung32qh@
Trên bầu trời u ám, từng tia chớp rạch ngang soi sáng cả một vùng,
vô số hạt mưa rơi lã chã không ngớt như thể muốn nhấn chìm khu rừng
phía dưới trong biển nước. Một chiếc thuyền nhỏ có hai cánh dang
rộng đang bay là là trên những ngọn cây cao của cánh rừng, cách xa
mấy đám mây hay giận dữ gầm thét.
Bên trong chiếc thuyền chia làm bốn khu vực chính gồm dãy phòng
nghỉ, khu sinh hoạt chung, buồng chỉ huy và một căn phòng lớn khóa
kín. Lúc này, tại buồng chỉ huy, thân ảnh mang áo choàng đen đang
cầm lái, trong khi thiếu nữ áo lục ngồi chễm chệ trên ghế chỉ huy
ở phía sau, cách hắn vài ba thước. Bên cạnh thiếu nữ, một nam tử
có khuôn mặt phúc hậu đang thành thành thật thật đứng hầu.
Thiếu nữ áo lục xem xét cẩn thận lộ tuyến bay trên hình chiếu
trước mặt. Sau khi xác định không xảy ra vấn đề, nàng liền yên tâm
chuyển dời sự chú ý sang nam tử bên cạnh, đoạn chậm rãi nói:
Đặng Luân quay sang hướng Hồng Lăng, hơi cúi đầu chắp tay nói:
Cô Lăng tự có an bài của riêng mình. Con tất nhiên không dám dị
nghị.
Ừ, vậy coi như ta chưa từng hỏi qua chuyện này.
Thiếu nữ vung nhẹ tay áo, người nàng hơi nghiêng sang phải, má hồng
nhẹ nhàng đặt lên nắm đấm trắng tinh vốn đã chờ sẵn trên thành
ghế. Nam tử cúi đầu càng thêm thấp, từ trên cao hắn vừa thoáng trông
thấy một bên gương mặt tuyệt mỹ của thiếu nữ, trái tim không tự chủ
đập mạnh liên hồi.
Hồng Lăng dường như không trông thấy biểu hiện khác lạ của Đặng Luân,
nàng thản nhiên nói tiếp:
Đặng Luân vội vã ngồi xuống, hai chân xếp bằng. Trên gương mặt lúng
túng đang cố giấu đi vẻ hốt hoảng trước đó.
Gương mặt Đặng Luân vô cùng nghiêm túc, hắn chăm chú lắng nghe từng
câu từng chữ, cố gắng ghi nhớ tất cả vào trong đầu. Nhưng thay vì lo
lắng về những gì Hồng Lăng cảnh báo, ánh mắt của nam từ áo lục
lại thấp thoáng lóe lên tín niệm kiên định về một tương lai tươi
sáng trong tưởng tượng.
Sau khoảnh khắc ngắn ngủi dừng lại, Hồng Lăng tiếp tục lên tiếng,
giọng nàng đều đều không chút cảm xúc:
Thiếu nữ chậm rãi bỏ tay chống má xuống, đầu quay sang nhìn tên nam
tử đang ngồi dưới đất. Đôi môi anh đào vẫn liên tục nói về những
kiến thức cơ bản của con đường tu Thần:
Hồng Lăng nhẹ nhàng vung tay trái một đường trước ngực, bốn quyển
sách không tựa lần lượt xuất hiện. Trong đó, bìa của quyển đầu tiên
có màu xanh dương, những quyển còn lại đều độc một màu vàng óng.
Khi bốn quyển sách chậm rãi bay đên trước người Đặng Luân, Hồng Lăng
liền lên tiếng nhắc nhở:
Đặng Luân răm rắp làm theo. Hắn phát hiện giữa bản thân và những
quyển sách có một mối liên hệ thân thiết. Thử cầm một quyển sách
mở ra xem, Đặng Luân ngỡ ngàng trông thấy những trang sách trước đó
còn trắng xóa, sau một lát dần dần hiện ra chữ viết và hình vẽ.
Điều kỳ lạ hơn là hắn có thể đọc hiểu các chữ trong sách, dù
trước đây hắn chưa từng được đi học.
Thu lại mấy quyển sách trôi lơ lửng trước mặt, Đặng Luân đứng dậy
cung kính cáo lui, chậm rãi rời khỏi buồng chỉ huy.
Đặng Luân vừa rời khỏi, giọng nói khàn khàn của thân ảnh mang áo
choàng đen liền truyền đến.
Hồng Lăng chậm rãi nhắc nhở, người ngả ra sau tựa vào lưng ghế. Thân
ảnh mang áo choàng đen chuyển con thuyền sang chế độ Đơn Ý Bay, một
kiểu lái do dạng trí tuệ đơn giản của con thuyền đảm nhận. Hắn nhẹ
nhàng quay người ra phía sau, đối diện với thiếu nữ áo lục, đoạn
bình tĩnh nói:
Trên gương mặt xinh đẹp của thiếu nữ, đôi mắt to tròn, đen láy đang
nhìn kẻ đối diện không chớp. Nàng rất tò mò muốn biết nét mặt
hiện tại giấu dưới lớp áo choàng màu đen có phần rách rưới của
hắn.
Thân ảnh mang áo choàng đen dường như không trông thấy ánh mắt soi mói
của thiếu nữ. Hắn vẫn kiên nhẫn chờ đợi nàng lên tiếng trả lời
giống như mấy nghìn năm trước.
Qua thời gian một chung trà, Hồng Lăng dường như đạt đến giới hạn,
nàng khó chịu nói:
Ta lại thua... Nhưng ta sẽ không nhượng bộ lần này đâu, dù ngươi có
nói gì đi chăng nữa.
Để Đặng Luân bên cạnh sẽ tồn tại những mối nguy hiểm tiềm tàng.
Thuộc hạ nghĩ tiểu thư nên đặt an toàn của bản thân lên trên hết.
Lần trước trong doanh trại, ta đã truyền âm nói rõ ràng với ngươi
tất cả, ngươi cũng chính miệng đồng ý. Giờ ngươi định nuốt lời hay
sao?
Ta…
Không nói nữa. Ta cần nghỉ ngơi.
Hồng Lăng nhắm chặt hai mắt, hoàn toàn không để ý thân ảnh mang áo
choàng đen. Bất đắc dĩ, hắn đành quay người trở lại bàn điều
khiển, tập trung quan sát tình hình xung quanh con thuyền.
Đồng thời điểm kết thúc cuộc nói chuyện giữa hai người Hồng Lăng ở
buồng chỉ huy, Đặng Luân đang đi tới hành lang của dãy phòng nghỉ.
Từ xa, hắn trông thấy trước cửa phòng mình một cậu bé đang khoanh
tay trước ngực, lưng tựa vào tường. Trên gương mặt non nớt phảng phất
một tầng mây mù u ám tựa như chính thời tiết đang diễn ra ngoài kia.
Lúc này, nhận ra người tới là Đặng Luân, cậu bé Bờm liền bật người
đứng thẳng dậy. Nó hùng hổ đi tới trước mặt tên nam tử, miệng lớn
tiếng quát tháo bằng một giọng nói trong trẻo, ngây thơ:
Đặng Luân khẽ vuốt cằm, mỉm cười hỏi:
Vì sao?
Ngươi còn dám hỏi. Rõ… rõ ràng cô Lăng nhận ta trước, ta mới là
“đàn anh” của ngươi.
Ồ… Có lý đấy. Nhưng… ta không thích.
Đặng Luân làm như vỡ lẽ, gật đầu tỏ vẻ hiểu ra. Nhưng cậu bé Bờm
chưa kịp vui mừng đã bị câu sau của hắn làm cho hốt hoảng, vội hỏi:
Đặng Luân đảo mắt từ trên xuống dưới trên người cậu bé tám tuổi
mấy lượt, đoạn lắc đầu nói:
Quả thực không được...
Cái gì không được chứ?
Bờm tức giận dậm chân, nó nghĩ tên kia muốn bưng bít cho qua chuyện.
Không thể gọi bằng "đàn anh", như vậy quá thiệt thòi. Nên gọi là
"tiểu ca" mới hợp lý.
Tiểu ca?
Đúng, chính là tiểu ca.
Bờm nghiêng đầu nghĩ ngợi, càng nghĩ càng cảm thấy cái từ "tiểu
ca" nghe rất oai phong. Nó hứng khởi nhìn sang Đặng Luân, đoạn rộng
rãi nói:
Nhìn cậu bé tám tuổi dư dứ nắm đấm trước ngực, Đặng Luân cười hài
hước, đáp lại:
Giải quyết mọi chuyện ổn thỏa, hai người chia tay trở về phòng của
bản thân, tự tu luyện riêng phần mình. Trước Đặng Luân, Hồng Lăng sớm
đã truyền thụ phương pháp tu luyện cho cậu bé Bờm. Hiện tại, cả hai
đều bắt đầu tu luyện cùng một thời điểm. Trong tương lai, không biết
ai sẽ là người chạm tới cảnh cửa Phá Linh Giả trước tiên?
Trên một tòa đại lục rộng lớn nằm giữa vũ trụ sâu thẳm, hàng triệu
Hoàng Vệ Binh của quân đội Nhân giới xếp hàng chỉnh tề, khí tức trang nghiêm
mang theo áp lực nặng nề. Ở nửa bên kia bình nguyên, một trận địa lớn không
kém của quân đội Yêu giới được dàn trải kéo dài vài chục dặm. Những Yêu giới
thành viên, gọi tắt là Yêu viên, đều mang nặng khí tức hiếu sát, ánh mắt luôn
ẩn chứa sự cuồng dã đầy khát máu. Bọn họ sẵn sàng lao vào chém giết dù ở đâu
hay bất cứ lúc nào, đó là bản tính trời sinh của Yêu viên.
Trong hàng triệu Yêu viên mặc chiến giáp màu đồng đen, một thân ảnh mang bảo
giáp màu hỏa hồng trở nên vô cùng bắt mắt. Thân ảnh có dáng vẻ khá cao to,
từng thớt cơ bắt dập dìu như sóng cuộn, trên mặt đeo thêm một chiếc mặt nạ dữ
tợn. Trông hắn tựa như hung thần của chốn chiến trường đẫm máu, vừa cực kỳ
đáng sợ vừa vô cùng mạnh mẽ.
Thân ảnh đeo mặt nạ dữ tợn đang ngồi trên chiếc ghế bành cao quý nằm tại trung
tâm quân đội Yêu giới, ánh mắt sắc bén của hắn vẫn luôn nhìn về phía trước
tiền tuyến quân đội Nhân giới. Tại đó, có một nam tử mang chiến giáp màu xích
kim, trên tay cầm Tam Xoa Kích nặng ngàn cân. Hắn thúc dục Hắc Long Huyền Mã
bên dưới chậm rãi đi ra. Đoạn nhẹ nhàng giương Tam Xoa Kích lên ngang ngực,
chỉ thẳng về quân đội Yêu giới quát lớn: