Người đăng: hoangtung32qh@
Điện Diên Hồng, nơi chuyên dùng để mật đàm cấp cao của Nhân giới,
thân ảnh mang áo choàng đen cúi đầu thấp xuống thêm vài phần. Mọi
thứ ánh sáng trong tòa đại điện hình chóp đều tập trung trên người
nam tử anh tuấn mặc chiến giáp bạch ngân. Đôi con ngươi đen láy đầy
ám ảnh trái ngược với khí chất ôn hòa luôn ẩn hiện quanh thân thể,
nam tử trên đài sen trắng mang đến một cảm giác huyền bí, mông lung
khó tả.
Sau giây phút cảm thán hiếm hoi, Tạo Hóa Thần trở về vẻ bình thản
vốn có. Ngài liếc nhìn thân ảnh mang áo choàng đen phía dưới, đoạn
chậm rãi mở miệng nói chuyện:
Phượng Thần vừa truyền tin cho ta, quân đội Yêu giới có sự di
chuyển quy mô lớn. Ta phải đi Thiên Không Chiến Trường một chuyến.
Thuộc hạ lập tức phái người phát lệnh điều động tất cả Hoàng
Vệ Binh từ các quân đoàn về Thiên Không Chiến Trường.
Chậm đã. Lần này tập hợp chỉ cần Hoàng Vệ Binh của Ngũ Thiên
Quân Đoàn. Số Hoàng Vệ Binh còn lại cứ án binh bất động, chờ đợi
mệnh lệnh kế tiếp.
Tạo Hóa Thần dường như nghĩ tới điều gì, ngài liền sửa lại nội
dung Vô Thường vừa nói. Thân ảnh mang áo choàng đen không có bất cứ
dị nghị, hắn cung kính đáp ứng một tiếng. Trước khi cơ thể trên đài
sen trắng hoàn toàn tan biến, Tạo Hóa Thần không quên dặn dò thêm:
Ngươi ở lại tiếp ứng cho Y Lăng. Nó và A Hiên khiến ta có chút
bận tâm.
Tuân lệnh, thưa chủ nhân.
Nhận xong nhiệm vụ cuối cùng, Vô Thường theo thông đạo phía nam rời
khỏi đại điện. Không lâu sau đó, năm bức mật tín từ tiểu thế giới
phân biệt năm hướng truyền đi khắp Nhân giới.
Tại doanh trướng lớn bên bờ Đầm Cả, Lạc Vương lắc đầu cười khổ
nhìn thiếu nữ áo lục. Dù trải qua bao nhiêu năm, tính cách của nàng
vẫn chưa từng thay đổi. Ở trước mặt nàng, hắn hoàn toàn trút bỏ
hình tượng của một vị tướng quân uy nghiêm, bất đắc dĩ nói:
Cô là cái con gián đánh mãi không chết. Ta dại gì rước khổ vào
người.
A, cái này sinh ra vốn đã như vậy. Ta đây cũng hết cách.
Hồng Lăng hơi chìa hai bàn tay ra, đầu vai khẽ nhún một cái. Khuôn
mặt nàng tỏ vẻ thương hại nhìn Lạc Vương đang ngồi trên cao. Dáng
điệu của nàng hoàn toàn khác biệt so với lúc có mặt người ngoài.
Cậu bé Bờm ở bên cạnh nhất thời hứng chí, nó nhịn không được hân
hoan vỗ tay nói:
Oa, không ngờ cô Lăng lại có quan hệ thân thiết với Lạc Vương đó
nha... Í! Đau...
Nói bậy gì đó hả? Là ngài ấy dựa hơi của ta mới đúng.
Bị cốc đầu một cái rõ đau, Bờm tỏ vẻ bất bình ra mặt nhưng một
cái trừng mắt của cô Lăng khiến nó rụt cổ không dám lên tiếng.
Ha... hả... Ta thích học trò của cô rồi đấy, Y Lăng.
Thế ta tặng nó cho ngài nhé. Chị Y Cơ chắc hẳn sẽ vui lắm khi
ngài dẫn về một đứa bé ấy nhỉ?
Được rồi... Ta chịu thua...
Hai chữ Y Cơ vừa được nhắc đến, Lạc Vương biết mình không thể thắng
liền tự giác đầu hàng. Cậu bé Bờm mắt tròn mắt dẹp nhìn mọi
chuyện diễn ra, nó tò mò muốn biết vị nữ tử tên Cơ rốt cuộc có
lai lịch như thế nào. Có thể khiến một vị Thiên Nhật tướng quân uy
phong lẫm lẫm phải e ngại, bản lĩnh của dì Cơ quả không nhỏ nha.
Hồng Lăng mỉm cười đầy đắc ý, nàng biết nhắc đến người ấy Lạc
Vương sẽ không dám dây dưa. Hai bên quen biết không phải ngày một ngày
hai, những chuyện tế nhị tự nhiên không tiếp tục truy vấn. Sau khoảng
thời gian ngắn im lặng, nàng lên tiếng hướng câu chuyện về lại mục
đích ban đầu:
Ngồi trên chủ vị, khuôn mặt Lạc Vương dần thu lại dáng vẻ tươi cười,
đoạn nghiêm túc nói:
Yêu giới hành sự quá bất ngờ, chúng ta không có bất cứ phòng
bị. Ba quận xung quanh thành Cổ Loa nơi ta quản lý đều gặp phải
chướng khí màu lục. Ta đã phái quân đoàn Thiên Long đi xử lý, đồng
thời liên hệ với bên Ma Vương nhờ giúp đỡ nhưng chưa nhận được hồi
âm. Nói mới nhớ, các ngươi vì sao đi ra từ ngôi làng ấy?
Ta cùng A Hiên rời rừng Lạc Nhật không lâu thì phát hiện chướng
khí màu lục tràn ra từ ngôi làng. Trải qua một phen điều tra, ta
nhận thấy độc trong chướng khí vô cùng kỳ lạ, dường như có liên quan
đến...
Í! Một con chim?
Không cần cậu bé Bờm nhắc nhở, Hồng Lăng và Lạc Hùng sớm đã chú ý tới chùm
sáng màu tím đang bay vút từ ngoài vào. Nam tử mang áo choàng đỏ nhẹ nhàng
đứng dậy, lòng bàn tay trái hướng lên trên ngang ngực đỡ lấy chùm sáng màu tím
đang chậm rãi đáp xuống. Hào quang màu tím dần thu liễm, một chú chim én bằng
kim loại hiển hiện trong mắt mọi người.
Chú chim én cao chừng ba thốn, toàn thân sơn màu tím sẫm. Chiếc đầu nhỏ của
chú chim đang không ngừng ngó qua nhìn lại Lạc Hùng, trông nó hoạt bát,
sinh động y như thật. Sau một khoảng thời gian quan sát, từ trong chiếc mỏ
của chú chim én màu tím bỗng bay ra một viên cầu nhỏ màu trắng. Viên cầu di
chuyển tới trước mi tâm Lạc Hùng chợt dừng lại, một vầng sáng ôn hòa từ viên
cầu tuôn ra bao trùm cái trán của tên nam tử.
Lạc Hùng nhắm mắt cảm thụ, khuôn mặt nghiêm nghị dị thường. Qua vài nhịp thở,
đôi mắt màu nâu lần nữa mở ra mang theo vẻ ngưng trọng cực kỳ lớn. Nam tử mang
áo choàng đỏ nhanh chóng hướng hai người Hồng Lăng lên tiếng:
Ta nhận được lệnh mang theo Hoàng Vệ Binh tiến về Thiên Không Chiến Trường.
Hai người có lẽ nên tạm thời ở lại chỗ này, Ma Vương rất nhanh sẽ tới tiếp
ứng.
Được, ngài mau đi di.
Hồng Lăng tuy không hoàn toàn hiểu rõ mọi chuyện nhưng từ vẻ mặt lo lắng của
Lạc Hùng, nàng đã đại khái đoán ra phần nào.
Nam tử áo choàng đỏ nhanh như cắt lao ra khỏi doanh trướng. Qua thời gian một
chung trà, từng tiếng tù và kéo dài không dứt truyền khắp cao nguyên Lâm Viên.
Vô số Hoàng Vệ Binh đều tăm tắp di chuyển về bến cảng duy nhất bên bờ Đầm Cả.
Các Nhân linh mặc giáp vàng liên tục tiến nhập vào các chiếc thuyền bay lớn
đang neo đậu gần bờ. Toàn bộ lực lượng tinh nhuệ của quân đoàn Thiên Long bắt
đầu di chuyển hướng về Thiên Không Chiến Trường...
Núi Hồng Lĩnh nằm tại quận Việt Thường tương truyền do ông Đùng vì
cầu thân bà Đùng mà dựng nên. Theo lời dân gian kể lại, ông Đùng và
bà Đùng vốn thuộc dòng dõi Người Khổng Lồ của Nhân tộc, cả hai
đều có một nguồn lực lượng trời sinh mạnh mẽ. Năm đó, ông Đùng
càng đã đạt tới cảnh giới Cửu Phương Thiên Tôn, thiếu một bước nhỏ
để trở thành Thần tối cao.
Cảm thấy bản thân hiện tại đã có thành tựu, ông Đùng lấy hết dũng
cảm ngỏ ý cầu hôn với bà Đùng, người con gái ông quen từ nhỏ. Nhưng
bà Đùng nào dễ dàng chấp nhận, bà thách ông Đùng xếp đủ một trăm
ngọn núi trước khi gà gáy ngày mai thì bà mới đồng ý làm vợ của
ông.
Lời thách cưới của bà Đùng khiến ông Đùng vô cùng quẫn bách. Giống
như người thường cầm từng viên gạch rất dễ dàng, nhưng dùng những
viên gạch ấy để xây nên một ngôi nhà trong thời gian một ngày là
việc làm hết sức gian nan. Đối với ông Đùng, việc xếp một trăm ngọn
núi trong thời gian một ngày cũng có ý nghĩa tương tự. Nhưng ông
Đùng không có lựa chọn, vì có thể cưới được bà Đùng ông ấy quyết
thử một lần.
Vào ban ngày, ông Đùng chạy đông chạy tây, có lúc ngồi xuống tính
toán tỉ mỉ, có lúc vẽ vời các kiểu. Cuối cùng, trước lúc trời
tối, ông vừa kịp hoàn thiện một Đồ Hình trận dùng để thay đổi kết
cấu thổ minh nguyên tố cả một vùng. Đêm xuống, ông Đùng đi đến các
nơi xung quanh, cẩn thận lựa một trăm ngọn núi theo lời thách cưới
của bà Đùng. Vì muốn đảm bảo từng ngọn núi không bị tổn hại, mỗi
lần di chuyển ông đều tự mình vác một ngọn núi trên lưng.
Ông Đùng cặm cụi kéo núi xếp lại, miệt mài quên cả thời gian. Lúc
xếp được chín mươi chín ngọn núi thì đúng lúc bà Đùng tỉnh dậy,
thấy ông Đùng đang xếp núi nên đùa vui bằng cách giả tiếng gà gáy.
Nào ngờ ông Đùng tưởng thật, cả người thất thần buông bỏ ngọn núi
thứ một trăm trên lưng xuống. Trong cảm giác thất vọng não nề, ông
Đùng “đùng đùng” bước vào thông đạo không gian, mặc những tiếng gọi
của bà Đùng ở phía đằng xa. Kể từ lúc ấy, hai người không bao giờ
còn gặp lại nhau nữa.
Truyền thuyết ông Đùng bà Đùng truyền lưu trong quận Việt Thường đã
nhiều năm. Những người mới nghe lần đầu đều tỏ ý nghi ngờ, trong khi
những người dân trong quận, đặc biệt những người sống quanh núi Hồng
Lĩnh đều tin tưởng truyền thuyết này có thật. Bởi núi Hồng Lĩnh
quả thực có chín mươi chín đỉnh, thêm việc thổ minh nguyên tố trong
núi vô cùng đậm đặc, khác biệt với những nơi khác. Ngoài ra, ở
phía bắc cách núi trăm dặm còn có một nhánh dòng họ Người Khổng
Lồ đang sinh sống. Mọi thứ trùng hợp một cách ngẫu nhiên khiến
người ta dễ dàng liên tưởng về tính chân thực của câu chuyện.
Truyền thuyết ông Đùng bà Đùng khiến núi Hồng Lĩnh trở thành một
biểu tượng của tình yêu không trọn vẹn. Hàng năm, núi Hồng Lĩnh thu
hút hàng triệu đôi nam nữ tới tham quan, chiêm ngưỡng. Đặc biệt, thời
điểm phun trào Thổ Tuyền vào mùa hè, trên dưới tòa núi tập trung
rất đông Nhân linh tham dự. Nhưng hiện tại, cách thời gian phun trào
còn một ngày, cả tòa núi lại yên ắng một cách kỳ lạ.
Bên dưới lòng đất của núi Hồng Lĩnh, cách mặt đất chừng ngàn dặm
xuất hiện một vùng không gian riêng biệt. Tiến sâu vào vùng không
gian, một chú rồng màu vàng nổi bật giữa khung cảnh tối tăm, huyền
bí. Chú rồng nằm cuộn mình dưỡng thần trong một góc, hơi thở phun
ra nuốt vào chầm chậm giống như đang ngủ.
Phía trên mặt đất, xung quanh nơi chú rồng đang nằm, hàng loạt những
vệt sáng lao ra tựa như những con rắn đang trườn nhanh, hướng phía
ngoài vùng không gian riêng biệt biến mất. Quá trình kéo dài chừng
vài canh giờ, hai mí mắt của chú rồng đột nhiên mấp máy, dần dần
mở ra để lộ đôi tròng mắt màu bích lục đầy lãnh ngạo. Các vệt
sáng dưới thân nhanh chóng tan biến theo hành động thức giấc của chú
rồng.
Thân thể chú rồng từ từ thu nhỏ, biến hóa thành bộ dạng của một
ông lão cao lớn có râu tóc bạc phơ. Cặp sừng rồng nho nhỏ trên trán
thêm con ngươi màu bích lục khiến ông lão trông có vẻ yêu dị.
Ông lão bỗng nhiên ngẩng mặt nhìn khoảng không u tối trên đầu, đôi mi
để dài hơi nhíu lại, trong miệng bất giác lẩm bẩm một câu:
Thân ảnh của ông lão, tức Long Thần, dần dần tan biến trong vùng
không gian riêng biệt. Không biết vị thần cổ lão đang muốn đi nơi nào?