Lạc Vương


Người đăng: hoangtung32qh@

Thiếu nữ Hồng Lăng và cậu bé Bờm men theo khu ruộng bậc thang tiến
vào ngôi làng từ phía sau. Trên đường họ bắt gặp một tên nam tử
không rõ lai lịch đang khóc lóc bên cạnh người thân của hắn. Sau khi
nghe được một tiếng tù và từ xa vọng đến, ba người liền cùng nhau
rời khỏi ngôi làng.

Trong ba người, Hồng Lăng nghiễm nhiên trở thành người chỉ huy, thân
thể thướt tha hướng phía trước dẫn đường. Cậu bé Bờm luôn ở trong
quang tráo của Hồng Hoa Tán, giữ khoảng cách năm, sáu thước với
thiếu nữ đi trước. Tên nam tử bế xác người phụ nữ phủ rêu trong
lòng, bước chân chậm rãi theo sát bên cạnh thiếu nữ áo lục.

Ánh mắt tên nam tử áo lục nhìn Hồng Lăng như có điều suy nghĩ. Hắn
nhiều lần định lên tiếng hỏi thăm nhưng cuối cùng vẫn chọn cách giữ
im lặng. Ba người trầm mặc bước đi trong làn khói màu xanh lục dày
đặc, xuyên qua từng dãy nhà sàn mờ mờ ảo ảo.

Bóng dáng một cánh cổng lớn dần hiện rõ trong tầm mắt, so với
cánh cổng hai cô trò Hồng Lăng đi vào từ sau làng phải lớn hơn gấp
đôi. Tên nam tử nhịn không được liền mở miệng nói chuyện:


  • Chúng ta theo cổng chính đi ra liệu có ổn không? Tiếng tù và kia
    dường như phát ra ở gần đây. Ngộ nhỡ…


  • Yên tâm, ta tự có chừng mực.


Hồng Lăng lên tiếng trấn an, bước chân vẫn giữ nguyên tốc độ hướng
về cổng chính của ngôi làng. Trong tầng quang tráo của Hồng Hoa Tán,
cậu bé Bờm dường như nhận ra điều gì, trên khuôn mặt non nớt hiện
lên nụ cười lém lỉnh. Khoảng cách giữa nó và cô Lăng nới rộng thêm
hai thước, ẩn ẩn đem tên nam tử áo lục vây vào giữa hai người.

Ôm chặt xác người phụ nữ phủ rêu trong lòng, tên nam tử cắn răng đi
theo thiếu nữ áo lục. Ba người trước sau đi thêm trăm thước mới dừng
lại. Phía trước mặt họ, làn khói lục bỗng nhạt dần, dường như có
ai đó đang thi pháp hấp thu chúng.


  • Ai?

Một tiếng quát từ xa xa vọng đến. Giọng nói mạnh mẽ, hữu lực cho
thấy chân pháp lực hùng hồn của kẻ tới. Ba người Hồng Lăng một mực
chờ đợi trong yên lặng. Tên nam tử áo lục tuy có vẻ hơi khẩn trương
nhưng ánh mắt nhìn qua bóng lưng thiếu nữ phía trước liền an tâm hơn
hẳn.

Lát sau, làn khói xanh lục phía trước mặt họ hoàn toàn biến mất.
Những tiếng xé gió đột nhiên vang lên trong không khí, bóng dáng của
một vài kẻ lạ mặt xuất hiện phía đằng xa.

Kẻ đi đầu là một nam tử có khuôn mặt khôi ngô, dáng người cao to.
Trên người hắn mang một chiếc khố dài ngang gối, sau lưng khoác thêm
tấm áo choàng màu đỏ sẫm. Đầu của hắn đội một chiếc mũ lông chim
đẩy kiểu cách, trong khi nửa thân trên để trần lộ ra từng thớt cơ
bắp săn chắc màu cổ đồng. Từ tên nam tử toát ra dáng vẻ khí khái,
anh dũng bất phàm khiến ngàn vạn người tín phục.

Phía sau tên nam tử mang áo choàng đỏ, một tốp binh sĩ mặc giáp
vàng đứng ngay ngắn chỉnh tề. Nhóm binh sĩ giáp vàng nhìn qua chừng
hai mươi người, ai nấy đều ẩn ẩn phát ra khí tức vô cùng mạnh mẽ.

Toán người đáp xuống phía trước nhóm Hồng Lăng khoảng mười thước.
Ánh mắt tên nam tử mặc áo choàng đỏ đầy kinh ngạc khi nhìn rõ ba
người trước mặt, đặc biệt lúc nhìn tới thiếu nữ áo lục biểu hiện
của hắn càng thêm đặc sắc. Nhưng hắn chưa kịp lên tiếng nói chuyện,
Hồng Lăng đã nhanh chân hơn một bước. Nàng cung kính hướng tên nam tử
mặc áo choàng đỏ nói:


  • Bái kiến Lạc Vương. Thuộc hạ tên là Hồng Lăng, giữ chức vụ Hắc
    Nguyệt tướng quân trực thuộc quân đoàn Thiên Ma. Trước đây trong hội
    nghị Đông A từng có duyên gặp gỡ một lần. Không biết ngài có còn
    nhớ hay không?

Tên nam tử mặc áo choàng đỏ hơi nhíu mày, ánh mắt vô tình mà hữu
ý liếc qua hai người đằng sau thiếu nữ. Sau một hồi suy nghĩ, hắn
nhìn thiếu nữ áo lục thản nhiên nói:


  • Ngươi tên Hồng Lăng hả? Quả thực có chút ấn tượng. Vô tướng quân
    của các ngươi dạo này vẫn khỏe chứ?


  • Đa tạ Lạc Vương quan tâm. Ma Vương vẫn mạnh lắm. Ngài còn thường
    dặn chúng thuộc hạ khi gặp được tướng quân phải thay ngài thăm hỏi
    người.


  • Ma Vương khách khí rồi. Các ngươi còn không mau ra mắt Hồng tướng
    quân.


Câu sau của Lạc tướng quân dành cho đám binh sĩ của hắn. Hai mươi
người mặc giáp vàng nhất loạt quỳ xuống một gối trên đất, một tay
chống giáo một tay đặt ngang ngực. Đầu họ kính cẩn hơi cúi xuống,
trong miệng đồng thanh hô lớn:


  • Bái kiến Hồng tướng quân.

Tiếng hô vang rền chấn động nhân tâm khiến tên nam tử áo lục kinh hãi
lùi lại mấy bước. Hắn biết nàng là người có thân phận nhưng chức
vị nguyệt tướng quân quả thực vượt xa sự tưởng tượng của hắn.

Theo trí nhớ của tên nam tử, toàn bộ quân đội Nhân giới hiện có một
trăm lẻ tám Nhân linh có chức danh là nguyệt tướng quân. Mỗi vị trong
đó đều nắm giữ hàng chục triệu binh sĩ chính quy tinh nhuệ của quân
đội Nhân giới. Địa vị của họ tự nhiên không tầm thường, thuộc vào
tầng lớp cai trị cao nhất của Nhân giới.

Tại nơi hẻo lánh như Hưng Nguyên, tên nam tử áo lục không ngờ gặp
được một vị nguyệt tướng quân cao cao tại thượng. Nhưng điều kinh
ngạc hơn là hắn còn được tận mắt trông thấy một trong mười một vị
Thiên Nhật tướng quân trong truyền thuyết.

Liên tiếp những thông tin kinh khủng giống như vô số tảng đá lớn nện
vào người tên nam tử áo lục. Hắn vô lực ngồi bệt xuống đất, hai tay
run rẩy ôm chặt xác người phụ nữ trong lòng.

Lạc tướng quân, hay thường được gọi là Lạc Vương, ung dung đi tới
trước mặt Hồng Lăng. Đám binh sĩ giáp vàng phía sau hắn giống như
tập mãi thành quen. Cả đám đồng loạt đứng dậy, bốn hàng dọc chỉnh
tề ngay ngắn, nhịp nhàng bước theo phía sau nam tử mặc áo choàng
đỏ.

Đứng trước Hồng Lăng tầm một thước, Lạc Vương đạm nhiên hỏi:


  • Hồng tướng quân, đám người các ngươi có phải vừa đi ra từ ngôi
    làng kia hay không?


  • Dạ, bẩm tướng quân. Ngôi làng kia quả thực thuộc hạ từng đi qua.


Đôi mắt màu nâu của Lạc Vương thoáng hiện tinh mang. Hắn chỉ tay vào
hai người phía sau Hồng Lăng, phần nhiều hướng về tên nam tử áo lục,
đoạn hỏi:


  • Còn bọn họ?

Hồng Hoa Tán sớm đã thu hồi quang tráo, nhẹ nhàng rơi vào tay cậu
bé Bờm. Sau vài bước nhảy dài, cậu bé tinh nghịch đã đứng cạnh
Hồng Lăng, vừa lúc nàng đang chìa tay giới thiệu nó với Lạc Vương.


  • Đây là học trò được thuộc hạ nhận nuôi từ nhỏ. Tên nó là Hồng
    Hiên, năm nay mới tám tuổi Tộc Chủng. Nó luôn bên cạnh thuộc hạ trên
    cả đoạn đường.

Giới thiệu sơ qua cậu bé Bờm, Hồng Lăng hướng sang tên nam tử áo
lục, thành thật nói:


  • Nam tử áo lục kia thuộc hạ mới gặp qua trong ngôi làng. Chưa kịp
    hỏi rõ lai lịch, còn đợi tướng quân người đến xử trí.


  • Dẫn hắn qua đây cho bản vương.


Lạc Vương hướng đám thuộc hạ phía sau ra lệnh. Mười binh sĩ giáp
vàng nhanh như chớp hình thành thế gọng kìm hướng tên nam tử áo lục
bao vây. Hàng loạt mũi giáo mang tính đe dọa hướng tên nam tử áo lục
trực chỉ. Theo sau những tiếng hét chấn nhiếp nhân tâm đồng thanh
phát ra:


  • Lên!

Khuôn mặt tên nam tử áo lục hoàn toàn trắng bệch, đôi mắt hoảng sợ
nhìn qua một vài mũi giáo sắc nhọn phía trước. Mất một lúc khá
lâu hắn mới loạng choạng đứng dậy nhưng đôi chân trần run rẩy khiến
hắn không thể bước nổi nửa bước.

Những binh sĩ giáp vàng phía sau tên nam tử áo lục đồng loạt thúc
giáo lên nửa tấc, tạo ra chuỗi âm thanh va chạm vang rền khiến khí
thế áp bức nhất thời tăng vọt. Họ lần nữa đồng thanh hét lớn:


  • Tiến!

Tên nam tử áo lục lắp bắp kinh hãi. Trong lòng ôm chặt xác người
phụ nữ phủ rêu, hắn cố gắng lấy hết dũng khí bước những bước khó
nhọc về phía ba người Hồng Lăng ở gần đó. Đối mặt với áp lực
nặng nề xung quanh, đầu hắn không dám ngẩng cao lấy nửa phần.

Lúc này, từ phía trước truyền đến một giọng nói uy nghiêm khiến tên
nam tử áo lục bất giác rùng mình.


  • Ngươi tên gì?


  • Dạ… dạ, bẩm ngài. Con… con tên là Đặng… Đặng… Luân ạ.


  • Ngươi là người làng này?


  • Dạ… dạ, thưa ngài. Con đúng… đúng là người… người làng này ạ.


  • Ta muốn hỏi ngươi một số chuyện. Ngươi có thể cùng ta về doanh
    trại một chuyến được chứ?


  • Con… con xin các ngài…


Tên nam tử áo lục dường như vô cùng sợ hãi, hắn vội vã quỳ xuống,
hướng ba người Hồng Lăng van xin.

Lạc Vương và Hồng Lăng đồng dạng nheo mắt nhìn kẻ đang quỳ dưới
đất. Họ hơi bất ngờ với những lời nói phía sau của Đặng Luân.


  • Xin các ngài cứu mẹ con… Các ngài muốn… muốn con làm gì, con
    cũng chịu…

Lấy hết dũng cảm nói ra những lời trong lòng, Đặng Luân thành khẩn
dập đầu bùm bụp trên đất.

Lạc Vương coi như nhìn rõ mọi chuyện. Bằng một giọng chém đinh chặt
sắt, hắn tự tin nói với Đặng Luân:


  • Chỉ cần là con dân của Nhân giới gặp nạn, ta đều dốc sức cứu
    sống bọn họ.


  • Tạ ơn đại nhân… Tạ ơn đại nhân…


Tên nam tử áo lục vui mừng quá đỗi, giữa trán dù đã sưng đỏ một
vùng nhưng đầu hắn vẫn không ngừng dập, miệng không quên nói câu cảm
tạ.

Lạc Vương nhẹ nhàng phất tay, một dòng chân pháp lực màu trắng tuôn
ra cưỡng ép dừng lại hành động quá khích của Đặng Luân.

Thân xác người phụ nữ phủ rêu trong lòng nam tử áo lục tự động bay
ra, chậm rãi nằm xuống bên cạnh. Đồng thời giọng nói uy nghiêm của
Lạc Vương lần nữa vang lên, xóa tan những ngờ vực trong lòng Đặng
Luân:


  • Thân xác của mẹ ngươi tạm thời để Hoàng Vệ Binh bảo vệ cùng
    những người khác trong làng. Ngươi và cô trò Hồng Lăng theo ta về
    doanh trại quân đoàn Thiên Long.

Lời nói mang tính ra lệnh tuyệt đối. Lạc Vương không chờ ba người
đồng ý, chân pháp lực tuôn ra cuốn lấy Đặng Luân đang quỳ dưới đất
bay thẳng lên trời. Hồng Lăng vội vã thi triển hóa quyết mang theo
cậu bé Bờm bay sát phía sau. Trong khi hai mươi Hoàng Vệ Binh tản ra
xung quanh, dùng tù và phát động lệnh điều quân tiến vào ngôi làng.


Đông Hoang Vũ Trụ - Chương #13