Người đăng: qwertyuiopasdfghjkl
Dịch: Vivian Nhinhi
Nguồn: bachngocsach.com
Hôm sau, cô con gái nhà Trung Sơn Quận Vương quả đã xin lỗi Tư Không Tiêu.
Thanh Mi nói: "Thanh Sơn ca ca, ta nói việc này với phụ thân rồi, ông nói có
thể giúp những thúc thúc đáng thương kia tìm việc làm, còn có thể kiếm mối hôn
nhân hoặc tìm người chăm sóc bọn họ, Thanh Sơn ca ca, huynh nói như thế được
chứ?"
Tư Không Tiêu vui vẻ gật đầu, nói: "Như thế thay ta cám ơn Quận Vương đại nhân
nhé!" Quay đầu lại nói với Mẫn Hoa: "Mẫn Hoa muội muội, các thúc thúc không
phải sống khổ nữa rồi."
Mẫn Hoa thả bút lông trong tay xuống, đẩy bản tay đang vô cùng kích động của
Tư Không Tiêu ra, sóng mắt không đổi. nói: "Không hay đâu."
Thanh Mi mất hứng, trừng mắt nhìn Mẫn Hoa, nói: "Sao mà không hay? Hừ, ai dám
không nghe lời cha ta?"
Mẫn Hoa rũ mắt, nhìn những dòng chữ mà mình mới viết, đáp: "Hỏi phu tử là rõ
ngay."
Đợi đến khi Tần Quan Nguyệt đến giảng bài, đám học sinh rối rít chạy lại kể về
cuộc tranh luận giữa Thanh Mi với Mẫn Hoa. Tần Quan Nguyệt ngẫm nghĩ một hồi
rồi nói: "Mấy năm trước, Tây Nam tướng quân đã từng nhờ đồng liêu tìm việc
giúp bọn họ. Bọn họ rất tận tâm, còn làm việc tốt hơn người khác rất nhiều.
Nhưng sau đó bọn họ tự động cách chức, cho đến bây giờ vẫn ở trong phủ Tướng
quân cũng coi như an độ tàn thân."
"Vì sao bọn họ không đi? Quản gia nói không làm việc thì không có cơm ăn mà."
Tiểu quận chúa Thanh Mi lớn tiếng hỏi lại, trong giọng nói đầy ý ám chỉ những
người kia không chịu phấn đấu.
Tần Quan Nguyệt lặng lẽ quét mắt qua tất cả đám học sinh, nói: "Các con bây
giờ còn nhỏ, một số việc còn chưa hiểu. Phu tử biết các con là những đứa bé
ngoan, chuyện này Tây Nam tướng quân ắt có sắp xếp, nào, đọc sách đi."
Đám trẻ Tư Không Tiêu, Thanh Mi ôm một bụng khó hiểu trở về chỗ ngồi, đám thế
tử quận nữ chịu đả kích quá nặng, sau khi tan học liền túm tụm một chỗ tiếp
tục thảo luận đề tài này: Nhất định phải tìm được một việc gì đó để giúp những
binh sĩ tàn tật của phủ tướng quân.
"Thanh Sơn ca ca, Thanh Mi mời mọi người cùng đến quý phủ chơi một lát, huynh
cũng tới nhé. Thanh Mi sẽ mời mưu sĩ lợi hại nhất của phụ thân nghĩ kế giúp
chúng ta."
Mẫn Hoa cười thầm, nàng Thanh Mi quận chúa kia để lấy lòng Tư Không Tiêu mà
nhiệt tình có thừa, tiếc là đầu óc còn chưa sáng đến mức độ ấy, lại đẩy nàng
ra.
Đám học sinh ra khỏi hoàng cung, lúc xe ngựa chạy qua phố, tiếng hàng rong bán
mứt quả khiến Mẫn Hoa nảy ra một ý.
Nàng nói: "Mẫn Hoa muốn ăn cái kia, các ngươi ai muốn ăn không? Mẫn Hoa bảo
Trương Giản đi mua?"
Tư Không Tiêu vội vã ngăn cản: "Mẫn Hoa muội muội, không thể ăn đồ ăn ngoài
đường."
"Vì sao?"
Thanh Mi chen miệng: "Những thứ do người nghèo làm kia bẩn chết đi được, tất
nhiên là không ăn được rồi. Thanh Sơn ca ca, đầu bếp của Quận Vương phủ ta
cũng biết làm mứt quả, đợi lát nữa Thanh Mi mời mọi người ăn!"
Tư Không Tiêu gật đầu, Mẫn Hoa cũng không để ý lắm, chỉ nói; "Đó là do bọn họ
tự làm để bán lấy tiền mà? Hồng hồng đỏ đỏ thật là đẹp nha, trên đường có rất
nhiều người ăn mà."
Tư Không Tiêu theo lời Mẫn Hoa nhìn ra ngoài xe ngựa, đột nhiên đề nghị: "Chi
bằng ta đi giúp các thúc thúc bá bá làm sọt, rổ, bán đi là có bạc rồi!"
Thanh Mi lập tức phụ họa: "Thanh Mi cũng đi giúp Thanh Sơn ca ca."
Hai mắt Mẫn Hoa sáng lên: "Hay lắm, lại bảo các thúc thúc làm xong thì sơn màu
đỏ lên trên mặt, nhất định sẽ có rất nhiều người mua nha. Kiểu như cái rổ nhỏ
đựng trái cây chẳng hạn, trong nhà toàn dùng khay sứ thôi, Mẫn Hoa đụng một
cái là vỡ tan tành rồi. . ."
"Đúng rồi, còn có thể làm rất nhiều thứ khác nữa nha. Tỉ dụ như hộp may vá của
bà bà, không cứ phải là mấy cái sọt xấu xí kia, Bạch thúc thúc khéo tay lắm.
Bây giờ chúng ta đi nói với các thúc thúc ấy đi!" Tư Không Tiêu càng nói càng
hăng, bất luận hắn nói cái gì, Thanh Mi đều gật, không hề nói thêm câu nào đại
loại như những người bán đồ ăn bên ngoài là tiện dân hạ đẳng nữa.
Mẫn Hoa thở dài một hơi, nhìn lên trần xe ngựa, đóng giả trẻ con đúng là quá
vất vả mà.
Dưới sự dẫn dắt của Tư Không Tiêu và Thanh Mi, lại mượn lời nhắc nhở bóng gió
như có như không của Mẫn Hoa, đám thế tử quận chúa này chạy qua chạy lại chán
cũng đã thu được thành quả. Nửa tháng sau, các vị lão binh can đảm cẩn trọng
khéo tay đã nhanh chóng chế tạo ra rất nhiều đồ dùng, đồ chơi bằng tre trúc vô
cùng tinh xảo đẹp mắt.
Nàng muốn dùng nghệ thuật gói quà của hiện đại nữa để làm chấn động cả kinh
thành Đại Chu. Hì, sau đó chỉ cần đợi tiền bạc như mưa đá rơi xuống đầu nàng
không ngừng đi, để nàng còn đi báo đáp vị Đại tướng quân lạnh lùng kiệm lời
kia chứ.
"Thế nhưng mai còn phải đi học mà." Mẫn Hoa cầm bút, hai tay chống cằm, nhìn
về phía Hoàng cung, vô cùng buồn rầu than thở.
Tư Không Tiêu vỗ ngực khẳng khái: "Không sợ, chúng ta trốn đi!"
"Vậy đám người hầu kia thì phải làm sao?"
Thanh Mi trừng mắt, lại mềm mại quát: "Bọn họ đều phải nghe lệnh bản quận
chúa!"
Được, có cả lao động miễn phí đứng đường rao hàng nữa kìa. Mẫn Hoa nghĩ nghĩ,
tất cả mọi thứ cần cân nhắc cũng đã nghĩ xong, ngày mai, ngày mai nhất định
phải làm ăn lớn.
Hôm sau, bảy người đến chỗ phu tử trình diện xong, thừa dịp người ta không chú
ý liền dẫn theo người hầu chạy khỏi hoàng cung, đi vào trong con phố phồn hoa
nhất. Đuổi người hầu đã đổi y phục ra khỏi xe, mỗi người khoác một cái bao
lớn, bắt đầu rao hàng: "Các vị đại ca đại tỷ, muốn con mình thông minh như
công tử tiểu thư của Thượng Quan gia không? Vậy thì mua cái con giáp thần bảo
hộ này đi, nghe nói. . ."
"Lại đây xem đi, hay lắm nha, con giáp thần bảo hộ có thể phù hộ cho trẻ nhà
mình xinh đẹp thông minh như tam tiểu thư Thượng Quan gia chỉ có mười văn tiền
thôi. . ."
Người ta xúm lại thành một vòng lớn, cũng có rất nhiều người muốn mua, nhưng
lại không có một ai chịu khai trương.
Thanh Mi với Tư Không Tiêu ở trên xe không ngừng thì thầm, vì sao còn chưa có
người mua?
Mấy đứa đầu gỗ không biết mua bán kia. . . Mẫn Hoa lắc đầu, nhảy khỏi xe ngựa,
Tư Không Tiêu vội vã dặn Thanh Mi không được xuống ngựa rồi lao xuống định kéo
Mẫn Hoa quay lại. Mẫn Hoa chen vào giữa đám đông, ôm một con hổ nhỏ vọt tới
trước mặt hai cha con béo giàu có, cười ngọt ngào, nói: "Thúc thúc này, thúc
đừng có không tin, linh lắm đấy, để cháu thử cho thúc xem." Nói xong, liền lấy
ra hai đồng xu, hỏi thằng bé béo ú kia là bao nhiêu.
Thằng bé béo ú kia trả lời chính xác, Mẫn Hoa lại nhét luôn hai đồng tiền qua
cái khe trên lưng con hổ nhỏ, sau đó lại móc ra hai đồng nữa, lại hỏi thằng bé
kia, sau khi nó trả lời xong, Mẫn Hoa lại hỏi: "Thế giờ trong này có mấy
đồng?"
Thằng bé béo kia nói: "Bốn đồng."
Mẫn Hoa bỏ thêm hai đồng nữa, thằng bé đáp: "Sáu đồng."
Mẫn Hoa nói: "Ô ô, hai nhân một là hai, hai nhân hai là bốn, hai nhân ba là
sau. . . Đại thúc xem đi, có con giáp này phù hộ, con trai của thúc đã thông
minh như vậy rồi đó, còn nhỏ như thế đã hiểu được bảng cửu chương rồi."
Tư Không Tiêu chớp thời cơ đáp: "Ngọc Sơn phu tử dạy bảng cửu chương cũng là
như vậy đấy. hơn nữa con hổ nhỏ này còn có thể dùng để bỏ tiền tiết kiệm, dạy
trẻ nhỏ không được lãng phí một đồng tiền."
Bảng cửu chương, đấy chẳng phải là thứ mà người thông minh nhất mới có tư cách
học hay sao? Con của ta sau này phải làm đại quan rồi, ha ha." Đại thúc béo
kích động đến mặt mũi đỏ bừng: "Con trai, cha lập tức sẽ cho con vào học đường
quan phủ. Con hổ nhỏ này, bản lão gia ta mua."
Một thỏi bạc rơi vào tay mẫn Hoa, như sợ có người đoạt của hắn, đại thúc béo
lập tức ôm lấy con hổ nhỏ bằng trúc, một tay ôm lấy con mình vui vẻ rời đi.
Những người vây xung quanh nhìn cũng đỏ cả mắt: "Cho ta con thỏ, cho ta con
khỉ, ai dám giành với ta hả? Trâu, ta muốn con trâu. . ."
Đúng là đắt hàng mà, Mẫn Hoa với Tư Không Tiêu vui vẻ cực kì, đứng phía sau
hai tên tùy tùng đang bán hàng bận đến sứt đầu mẻ trái mà cười trộm. Đúng lúc
buôn bán náo nhiệt thì phía bên ngoài có tiếng hét to: "Tránh ra, tránh ra. .
. Nhốt đám người này lại, nhốt vào nha môn. Những thứ này, tịch thu hết lại
cho ta."
Tư Không Tiêu bảo vệ Mẫn Hoa với những món đồ chơi bằng tre trúc kia, chống
lại những quan binh kinh thành, nói: "Các ngươi vì sao bắt bọn ta?"
Tên quan binh dẫn đầu ôm quyền hướng về phía Nam một cái, nghiêng đầu hung ác
nói: "Vì các ngươi sản xuất hàng hóa không có xin giấy phép của nha môn, còn ở
đây dùng tà thuyết mê hoặc người khác, trị các ngươi tội nhiễu loạn trị an đã
là nhẹ rồi, dẫn tất cả đi!"
Vị con gái của Trung Sơn Quận Vương kia toan nhảy ra khỏi xe ngựa liền bị
người hầu chặn lại, Tư Không Tiêu làm một cái thủ thế an tâm xong liền che chở
Mẫn Hoa vào nha môn, kết quả là tất cả thu hoạch hôm nay đều phải nộp lên nha
môn, còn bị đánh gậy nữa.
Mẫn Hoa ôm lấy lòng bàn tay sưng đỏ, thầm than đáng tiếc. Trong chuyện này
nhất định có vấn đề, trước đó cũng có người đến đòi thu phí bảo kê nhưng vừa
nhìn đến xe ngựa nhà Trung Sơn Quận Vương đã bị dọa sợ chạy mất dép rồi, không
lí nào đám quan binh kinh thành lại không biết thân phận của bọn họ. Xem ra có
kẻ cố tình gây chuyện, không biết là ai?
Tư Không Tiêu cặp mông nở hoa, hắn dựa vào trên người người hầu, khập khiễng
đi bên cạnh Mẫn Hoa, thì thầm: "Mẫn Hoa muội muội, ta nhìn thấy Giang Nhất
Lưu, phủ doãn kinh thành là cậu của hắn, có lẽ là hắn mật báo."
Mẫn Hoa tức giận bừng bừng, cái lũ súc sinh phía thất hoàng tử kia, đúng là âm
hồn bất tán! Còn làm nàng bị đánh nữa.
Sau khi hồi phủ vẫn còn có một trận đòn nữa chờ bọn họ nữa cơ.
Lão cha râu dê tức giận đến râu tóc vểnh ngược, cây thước trong tay cũng vung
rất khí thế: "Ai cho ngươi ra ngoài xuất đầu lộ diện hả?" "Đét!" "Gan càng
ngày càng to rồi!" "Đét" "Không đi học" "Đét" "Dám ngang nhiên công khai thân
phận. . Nếu không phải Trần Phủ doãn kia nể mặt lão cha ngươi, ngươi còn tí
khuê dự nào không, hả? "Đét!" "Về phòng suy nghĩ lại cho tỉnh ra đi! ! ! !"
Tay Mẫn Hoa sưng đến nỗi không còn cảm giác đau đớn, nàng lê bước chân, đi
theo sau mỹ nhân mẫu thân, bước ra khỏi thư phòng, chợt nghe thấy tiếng khoe
khoang vô cùng khoa trương vui vẻ của lão cha nàng: "Triều Sinh, đứa con gái
út này càng ngày càng hợp tâm ý của lão phu rồi. Đầu óc thông minh, có mắt
nhìn, nhanh nhạy, lại hiểu được đạo lí làm ăn, haha. . ."
Chương sư gia nói: "Chúc mừng đại nhân, thất tiểu thư thiện tâm mẫn tuệ, tương
lai nhất định có thể giúp đại nhân phân ưu giải lo. Đại nhân, ngài xem, chuyện
kinh doanh "con giáp bảo hộ" này không biết nên giao cho phòng nào làm?"
Thượng Quan Thanh bực dọc mắng một câu: "Thằng nghịch tử không có tiền đồ kia.
. ." Sau lại nói: "Giao cho bên kia đi, chiếu cố phủ tướng quân nhiều hơn một
chút."
Mẫn Hoa im lặng, nhìn bàn tay trái đau đến phát khóc, thầm nghĩ nhất định phải
tìm cơ hội vặt trụi râu lão hồ ly kia.
Sau khi trở về phòng, mỹ nhân mẫu thân một tay cầm khăn tay, một tay cầm lọ
thuốc trị thương đến, vừa bôi thuốc cho nàng, vừa nói: "Vẫn là Tư Không tướng
quân chu đáo, hi vọng thuốc này tốt như ngài ấy nói."
"Thuốc này là do Tướng quân ca ca đưa tới ạ?" Mẫn Hoa lập tức cảm thấy toàn
thân bay bổng, không hề cảm giác được chút đau đớn nào nữa, cỏ vẻ lần này cũng
không lỗ vốn.